Không ai nghĩ rằng họ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Những đứa trẻ ban đầu định hợp lực để ra uy với Phong Thần Nam, nhưng khi họ gặp nhau, bọn họ đã ngầm hiểu ý nhau đến không thể giải thích và đạt được một đồng thuận kỳ lạ.
Điều đó là hoàn toàn bất ngờ.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy rằng cô là người ngoài cuộc.
Sau bao nhiêu năm nuôi nấng con cái, chúng nó lần lượt đều bên người ngoài. Này, rốt cuộc là đã nuôi con sai cách.
Bé Lớn Thời Tử Long là người đầu tiên đứng lên phá vỡ thế bế tắc.
“Vì chú đã ở đây, để con bắt mạch cho chú”
Phong Thần Nam xem phiên bản thu nhỏ với đôi mắt sáng suốt tự mình đi tới, cũng đã đoán được anh ta là Bé Lớn, nên chủ động đưa tay ra.
Bàn tay non nớt của Bé Lớn đặt lên mạch cổ tay của Phong Thần Nam. Bé Lớn thường trông rất nghiêm túc khi kiểm tra mạch. Không giống như trước đây, vẻ mặt của cậu bé hôm nay nghiêm túc hơn, và lông mày của cậu bé hơi nhướng lên, giống như một bác sĩ trung y già.
Những người khác ra ghế sô pha tìm chỗ ngồi và chờ đợi kết quả.
Qua một lúc lâu, chỉ nghe Bé Lớn chậm rãi mở miệng hỏi: “Độc dược còn sót lại trên người chú đã nhiều năm rồi đúng không?”
Phong Thần Nam sửng sốt, kinh ngạc gật đầu.
“Mặc dù lượng đó sẽ không gây tử vong, nhưng nếu kéo dài quá lâu, nó sẽ xâm nhập vào các cơ quan nội tạng và nó sẽ không khác gì cái chết đang đến gần”.
Nghe Bé Lớn chẩn đoán, Phong Thần Nam hít một hơi thật sâu.
Tình trạng của anh chỉ được biết đến sau một vài lần xét nghiệm máu và các bác sĩ bình thường không thể chẩn đoán được, nhưng Bé Lớn có thể tóm tắt tình trạng. bệnh trong một vài từ, điều này cho thấy kỹ năng y học nói chung không thể xem thường.
Khi Bé Lớn nhìn thấy biểu hiện của anh, cậu bé biết rằng chẩn đoán của mình là chính xác, vì vậy cậu bé tiếp tục.
“Chai rượu vang đỏ, Bé Ba và com vừa được kiểm tra, và nó không bị đầu độc bởi bất kỳ ai.
Thay vào đó, trong đó có một thành phần đủ để kích hoạt chất độc tồn đọng trong cơ thể con
Sau khi chú ngất đi, chú sẽ chết vì chất độc trong vòng nửa ngày. Điều này cũng nói rõ chú đã gặp may mắn Lâm này và com không biết liệu nó có tái diễn lâm sau hay không, vì vậy tốt hơn hết chú nên loại bỏ nó sớm hơn.
Suy đoán của Bé Lớn trùng khớp với suy đoán của bác sĩ Trứu.
Phong Thần Nam mím môi, thẳng thắn hỏi: “Có thể chữa khỏi?”
“Có, nhưng nó sẽ mất thời gian và có một mức độ nguy hiểm nhất định”
Khi mọi người nghe điều này, trái tim của họ chùng xuống và nhìn nhau.
Họ nghĩ rằng vụ việc hôm nay chỉ là một vụ ngộ độc thông thường, nhưng họ không nghĩ nó có nguy cơ lớn như vậy.
Phải biết rằng trong tay Bé Lớn hầu như không có bệnh gì không thể chữa khỏi. Vì cậu bé nói rằng lần này rất nguy hiểm, nói như vậy nếu lần này điều trị là bác sĩ khác thì nhất định sẽ thập cửu nhất sinh.
Phong Thần Nam nghe được lời này của cậu bé, lại một lần nữa kinh ngạc.
Bác sĩ Trứu từng nói dựa vào thể chất của mình, chỉ có gia tộc bác sĩ thiên tài ẩn thân mới có thể cứu được, gia tộc Công Tôn đã nhiều năm không lộ diện trên thế giới, gần như không khác gì tuyệt chủng.
Đã rất lâu anh không tìm được gia tộc Công Tôn, không ngờ con trai ruột của mình lại nói rằng bệnh của anh có thể chữa khỏi.
Tâm trạng của anh lúc này rất vi diệu.
“Con có nguyện ý điều trị không?”
Đối với cuộc gặp chính thức đầu tiên, liền phải thảo luận về loại vấn đề sinh tử này.
Phong Thần Nam không rõ, anh vẫn lo lắng không biết Bé Lớn có đồng ý hay không.
Đứa trẻ nhìn vào mắt anh một lúc rồi mới trả lời: “Đừng lo, con sẽ không mặc kệ chú đâu”
Đằng Dạ Hiên bị đuổi xuống lầu cũng hoảng sợ chạy đi tìm Vân Mặc Tích vật tay, nhưng quản lý nhà họ Thời xem thường anh ta không thèm chơi trò nhàm chán này với anh ta, nên Đằng Dạ Hiên đi tìm vệ sĩ khác chơi chung.
Nhưng cuối cùng chẳng ai thèm để ý nên đành ngồi dưới gốc cây quẹt điện thoại.
Kết quả là không bao lâu sau khi mở Facebook, sắc mặt của Đằng Hạ Hiên càng ngày càng trở nên xấu xí, anh ta sợ tới mức cầm điện thoại di động cầm chắc không được.
“Xong rồi, xong rồi… Đã xảy ra chuyện lớn…”
Mặc dù Vân Mặc Tích khinh thường chơi với Đăng Dạ Hiên, nhưng anh đang chú ý đến hành vi của con hàng này, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta thay đổi rất nhiều khi cầm điện thoại và lời nói trong miệng của anh ta đã nói xong rồi, xong rồi, Vân Mặc Tích không thể không cau mày.
Anh chưa kịp nói gì thì đã thấy Phong Thần Nam đi ra khỏi căn hộ.
“Đằng Dạ Hiên”
“Vâng!”
Đăng Dạ Hiên sợ hãi kêu to hơn vài decibel, Phong Thần Nam cau mày nhìn anh ta: “Ngủ gục?”
“Không phải, tổng giám đốc Phong, hiện tại đã xảy ra chuyện lớn..”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô Thời đang có một hotsearch”
Vân Mặc Tích không có ý định nghe trộm, nhưng khi nghe thấy cô chủ của mình được nhắc tới, anh quay đầu lại nhìn trong vô thức: “Anh nói cái gì?”
“Ai đó đã công khai danh tính của cô Thời với công chúng, nói rằng cô ấy giao du với các doanh nhân giàu có trong khi phá hoại cuộc hôn nhân của tổng giám đốc Phong với cô Tô. Bài đăng chỉ mới được đăng, và gần 10 người đã chia sẻ lại. Bây giờ cô Thời đã bị hắc đen bởi toàn bộ mạng. Mọi người sẽ đến Bảo Thắng vào thứ Hai cho một cuộc thảo phạt tập thể…”
Phong Thần Nam nhìn vào điện thoại di động của anh ta, đúng như lời Đăng Da Hiên nói, danh tính và công việc của Thời Ngọc Diệp đã bị lộ, đồng thời còn đính kèm rất nhiều cái gọi là “bằng chứng thép” để cố tình khiến cư dân mạng xác định cô là kẻ phá hoại tình cảm của người khác.
Vốn đá mức độ nổi tiếng của Tô Cẩm Tú đã rất cao, hơn nữa Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đã được tìm kiếm nhiều lần cùng với Thời Ngọc Diệp cách đây không lâu nên cũng có nhiều người hâm mộ theo dõi vấn đề này.
Trong những bức ảnh trước đó Lâm truyền trên mạng, khuôn mặt của Thời Ngọc Diệp không được chụp rõ ràng, và những bức ảnh tại buổi đấu giá đã được làm mờ do cô theo hướng dẫn của Phong Thần Nam để đảm bảo an toàn cho cô.
Cả ngàn biện pháp đề phòng cũng không ngăn được kẻ gian tiết lộ danh tính của cô.
Phong Thần Nam liền bị kích động đến tức giận.
“Gọi cho bộ phận quan hệ công chúng để dẹp nó xuống, sau đó kiểm tra xem ai đã làm điều đó.”
Lúc này Vân Mặc Tích cũng đã gọi người đến điều tra và xử lý, sau khi nói chuyện qua điện thoại, anh tức giận đến nói chuyện gay gắt với Phong Thần Nam.
“Tổng giám đốc Phong, đây thực sự là phúc khí của anh mang lại, lại một lần nữa khiến cô chủ của tôi gặp nguy hiểm. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, nhà họ Thời chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh”
Phong Thần Nam nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Mặc Tích, khí thế của anh cũng không vì điều này mà suy yếu.
“Ở bên tôi, tôi sẽ không để cô ấy gặp tai nạn”
“Ồ, nếu lời bảo đảm của tổng giám đốc Phong có hiệu lực, đã không có vụ hỏa hoạn lớn như vậy vào năm năm trước.”
Thông thường, nếu ai đó dám nói ra điều này, tương đương với việc giãm phải bãi mìn của Phong Thần Nam, kẻ nào dẫm lên sẽ chết.
Nhưng ngày nay thì khác.
Phong Thần Nam chậm rãi tiến đến, Vân Mặc Tích nhìn khí tức cường hãn của anh, nghĩ đây là chuẩn bị hành động nên lùi lại nửa bước, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, anh ta dừng lại ở khoảng cách nửa mét, nhìn Vân Mặc Tích bằng ánh mắt vô cùng kiên quyết, nói: “Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ không để bất kỳ ai động vào mẹ con của họ”
Lần này, Vân Mặc Tích không thể nói bất cứ điều gì.
Vốn dĩ anh muốn phản bác lại lời nói của Phong Thần Nam, nhưng đến môi anh rồi lại không thốt ra được chữ nào.
Anh nhìn Phong Thần Nam và Đằng Dạ Hiên lái xe đi, một lúc sau anh mới hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Phong Thân Nam, anh nên nhớ những gì đã nói với chúng tôi ngày hôm nay. Nếu anh lại liên lụy đến cô chủ của chúng tôi, dòng họ nhà họ Thời sẽ không bao giờ tha cho anh một lần nào nữa.
“Chị Ngọc Diệp! Chị Ngọc Diệp! Không ổn rồi, chị lên Facebook rồi à? Lại lên hotsearch rồi!”
Thời Ngọc Diệp vừa muốn nằm xuống giường thì nhận được cuộc gọi từ Phó Uyển Hân, giọng điệu phấn khích như trời sắp sập.
“Hotsearch lần này lại là gì?”
Với tần suất gần đây, cô cảm thấy việc hotsearch của mình giống như đồ ăn hàng ngày, không có gì bất thường.
“Thân phận của chị đã bị bại lộ! Bây giờ chị là mục tiêu của toàn bộ mạng, người hâm mộ của Tô Cẩm Tú dự định tập thể đến Bảo Thịnh để tấn công chị!”