Kỷ Ninh nghe nhưng cơ bản không hiểu như rơi vào mây mù dày đặc, liền hỏi: “Phụ thân, người nói thân thể phải chuẩn bị tốt để luyện kiếm thì con miễn cưỡng hiểu được. Nhưng ‘Tâm’ cũng muốn chuẩn bị tốt để luyện kiếm là có ý gì?
“Đừng nóng vội.”
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, từ hư không xuất hiện trên tay một quyển sách dày, trực tiếp ném qua cho Kỷ Ninh. “Trước tiên con xem kỹ quyền pháp này. Quyền pháp tổng cộng có mười sáu thức, trong đó có ghi chép toàn bộ phương pháp phát lực cơ bản nhất của cơ thể. Khi con luyện thành bộ quyền sẽ cảm giác được toàn nhẹ nhàng tự nhiên, mọi thứ đều có thể tùy tâm.”
“Kiếm là phần kéo dài của thân thế. Thân thể không tùy tâm tự nhiên thì kiếm làm sao tùy tâm được?” Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, lo nghĩ cho nhi tử sau này tiến xa.”Quan trọng là tâm phải vững.”
Kỷ Ninh rất hiểu đạo lý thế nào là ‘ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi’.
“Vâng, phụ thân.” Kỷ Ninh đáp lời xong liền cúi đầu lật xem quyển sách vừa đưa, cẩn thận ghi nhớ ảo diệu của bộ quyền pháp. Bí tịch này nhìn thì rất dày nhưng thực ra là do mỗi trang đều được làm từ da dê dày chứ cũng không có nhiều trang.
Nhớ hết ảo diệu rồi mới bắt đầu luyện tập, phụ thân không ngừng chỉ điểm thêm, vạch ra sai lầm rồi tự mình làm mẫu giải quyết những điểm mấu chốt.
Thực ra ‘Phong Ảnh Bộ’ cũng đã có liên hệ một chút với phát lực trên thân thể, có điều bộ pháp này chủ yếu là phát lực ở chân. Bởi vì đã có kinh nghiệm. . . nên Kỷ Ninh học cũng rất nhanh.
. . .
Một lúc lâu sau.
“Nghỉ ngơi chút.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử nhễ nhại mồ hôi. “Về sau mỗi ngày đều luyện quyền một canh giờ cho đến khi ta nhận thấy thân thể ngươi thích hợp để chuẩn bị luyện kiếm thì mới thôi.”
“Chuẩn bị tốt thân thể luyện kiếm chỉ là một phương diện.”
“‘Tâm’ cũng phải chuẩn bị tốt để luyện kiếm.” Trong tay Kỷ Nhất Xuyên xuất hiện hai thanh kiếm màu đen, trực tiếp ném cho nhi tử. “Cầm lấy!”
Kỷ Ninh cầm hai thanh kiếm này.
Đồng thời Kỷ Nhất Xuyên chỉ ngón tay vào chỗ đất trống bên cạnh. Vù. Trên đất xuất hiện một Khôi Lỗi bằng kim loại trên tay nắm lấy một thanh đao.
“Đây là một Khôi Lỗi quý.” Kỷ Nhất Xuyên nói ra. “Trong các lưu phái luyện khí tu tiên có những người giỏi về luyện chế Khôi Lỗi. Khôi Lỗi này xem như là loại Khôi Lỗi bình thường nhất, đại khái có được thực lực tầm Hậu Thiên viên mãn. Bất quá thân thể nó lại vô cùng rắn chắc.”
“Phụ thân, trên thân nó có điểm đỏ là gì vậy?” Kỷ Ninh nghi hoặc.
Trên thân Khôi Lỗi đen như mực kia có mười cái điểm đỏ, phân biệt tại giữa lông mày, yết hầu, ngực, cánh tay, cổ tay, và một vài chỗ ở lưng.
“Ngươi thử đâm một kiếm về điểm đỏ ở mi tâm xem.” Kỷ Nhất Xuyên nói luôn. “Phải nhanh.”
“Vâng.” Kỷ Ninh mạnh tay đâm một nhát.
Xoạt!
Mũi kiếm đã đâm đi nhưng lại đâm vào đầu, trệch đến gần một tấc.
“Thế này là. . .” Kỷ Ninh hơi bất ngờ. Rõ ràng chính mình muốn đâm vào chỗ mi tâm. Nhịn không được lại đâm liên tiếp ba lượt nữa nhưng vẫn lệch chút ít.
“Có phát hiện gì chứ?” Kỷ Nhất Xuyên lạnh nhạt nói. “Tuy trong đầu con muốn đâm một kiếm vào mi tâm nhưng đến lúc con làm thì lại không đâm được. Làm cách nào mới có thể đâm chuẩn? Một là cần khống chế tự nhiên thân thể. Hai chính là cần ngàn vạn lần luyện tập mới được.”
“Bất kỳ loại kiếm pháp nào khi đã hoàn toàn phân tích ra, đều có thể chia làm bổ, đâm, vẩy, quét, văng, điểm, trảm, chống, đoạn, vắt, khêu, gẩy, treo. Đó gọi là thập tam thức trụ cột.”
“Bổ, đâm, vẩy, quét, trảm, điểm có thiên hướng nghiêng về tấn công.”
“Xoắn, văng, chống, khêu, gẩy, treo ,đoạn có thiên hướng nghiêng về phòng thủ.”
Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào Khôi Lỗi kim loại kia. ” Khôi Lỗi này không nhúc nhích trên người có mười chín điểm đỏ. Ngươi cần đánh nó bằng ‘Bổ, đâm, vẩy, quét, trảm, điểm’. Sáu thức này ta sẽ dạy ngươi bí quyết, của từng thức, cách phối hợp thủ pháp thân hình như thế nào. Mỗi trụ cột kiếm thức đều cần phải luyện tới ngàn vạn lần.!”
“Về sau Khôi Lỗi có chuyển động chém đao vào con thì hãy dùng ‘Xoắn, văng, chống, khêu, gẩy, treo ,đoạn ‘. Đây là bảy kiếm thức trụ cột để phòng thủ, cũng cần ngươi phải trải qua ngàn vạn lần phòng ngự.”
“Tiến công!”
“Phòng thủ!”
“Đợi đến sau này con thuần thục, Khôi Lỗi sẽ đánh cùng con. Lúc đó con cần phối hợp được mười ba kiếm thức kia tri thiển toàn bộ.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn xem nhi tử. “Rồi đến ngày con luyện mười ba kiếm thức trụ cột đến mức gắn thật sâu trong xương tủy, cực kỳ tinh chuẩn thì mới xem như cơ bản đem ‘Kiếm’ hoàn toàn khắc vào trong tâm, trong nội tâm của con. Lúc đó mới được coi là đã chuẩn bị xong để luyện kiếm.”
Kỷ Ninh nghe đến nín hơi.
“Thân thể chuẩn bị sẵn sàng.”
“Tâm chuẩn bị sẵn sàng.”
“Thì con mới có thể chính thức bắt đầu luyện tập kiếm pháp.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. “Tất cả sự phực tạp của kiếm pháp đều từ mười ba kiếm thức trụ cột tổ hợp mà thành. Nếu như ngay cả mười ba thức kiếm trụ cột còn không thấu hiểu trong đầu….. thì làm sao có thể luyện kiếm tiến lên cao được?
“Đợi đến lúc con tập luyện kiếm pháp do ta truyền thụ thật sự thuần thục thì con mới có thể tính là đạt tới đệ nhất cảnh giới kiếm pháp ‘Cơ sở’.”
“Kiếm cũng chia làm tam trọng cảnh giới.”
“Cơ sở, nhập vi, thiên nhân hợp nhất!” ( trụ cột, tỉ mỉ, ngươi hợp nhất với trời)
“Nhập vi bộ pháp thì có thể hoàn mỹ khống chế thân thể. Mà nhập vi kiếm pháp thì thân thể lại có thể hoàn mỹ khống chế kiếm, hai thứ như hợp làm một. Độ khó hơn cái trước đến hơn mười lần!”
“Thiên Nhân Hợp Nhất? Vậy thì còn xa rồi.”
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. “Kỷ Ninh, con phải hiểu chính mình đang đi trên con đường đó.”
“Vâng.” Kỷ Ninh gật đầu liên tục.
Tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ chính là giúp cho mình có được thân thể giống như Thần Ma, có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng tu luyện bộ pháp, kiếm pháp lại quyết đinh. . . mình có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực!
“Phụ thân, con phải tu luyện bao lâu thì mới đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất?” Kỷ Ninh nhịn không được hỏi.
“Khó nói.” Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu. “Năm đó ta mất sáu năm xây dựng trụ cột rồi sáu năm tiếp mới đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất. Tổng cộng cũng gần mười hai năm đấy!”
“Mười hai năm?” Kỷ Ninh nín hơi.
Khi còn trẻ phụ thân đã là đệ nhất cường giả ở Kỷ tộc Tây phủ, phong thái tài hoa như vậy mà cũng mất mười hai năm. Như người bình thường khác…. Chỉ sợ cả đời luyện kiếm cũng không đạt được cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’.
“Không cần phải cố gắng mơ tưởng, chỉ cần làm đến nơi đến chốn.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. “Bắt đầu đi, trước tiên ta dạy con một trong mười ba kiếm thức trụ cột: ‘Đâm’!”
. . .
Nhờ phụ thân chỉ điểm, tư thế của Kỷ ninh đạt mức cực kỳ tiêu chuẩn. Lần lượt đâm! Lần lượt bổ! Lần lượt vẩy! Lần lượt điểm!
Rất buồn tẻ.
Rất mệt đây.
May là thân thể của Kỷ Ninh có thể khôi phục cực nhanh. Lại thêm cả kiếp trước bị bệnh tật hành hạ….tạo nên tính cách không dễ dàng từ bỏ của hắn.
Tập luyện tiến công một lúc lâu rồi lại bắt đầu luyện tập phòng thủ thêm một canh giờ.
Khôi Lỗi kim loại cơ bản không biết mệt mòi là gì, một nhát rồi một nhát chém đao làm bài tập phòng thủ cho Kỷ Ninh.
“Nhất Xuyên.” Uất Trì Tuyết đang đứng ở đằng xa nhìn nhi tử vất vả luyện tập.
Kỷ Nhất Xuyên cũng đi tới bên cạnh thê tử, đứng từ xa nhìn nhi tử đang giao chiến cùng Khôi Lỗi kim loại. “Tuyết, không thể ngờ, ta thật không thể ngờ. . . Con của chúng ta lại có nghị lực lớn thế này. Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần nếu như nó lười nhác không chịu tu luyện thì ta sẽ bắt làm cho nó phải chuẩn bị tu luyên. Nhưng không ngờ rằng nó căn bản không cần ta thúc ép!”
“Buổi sáng luyện bộ pháp.” uất Trì Tuyết nhìn mà xót con. “Tuy nó trên miệng kêu nhiều thế, nhưng cũng chỉ có kêu mà chưa bao giờ ngừng luyện. Buổi sáng ba canh giờ, buổi chiều ba canh giờ . . . tổng cộng mỗi ngày phải tu luyện sáu canh giờ. Ninh nhi năm nay mới bao nhiêu tuổi đây?”
“Ta còn nhớ, khi ta bé.” Kỷ Nhất Xuyên nói khẽ. “Khi đó, phụ thân ta thúc ép thì ta kêu ca muốn bỏ, nhưng một khi mà ngừng lại là phụ thần liền kiên quyết rút roi ra quật. Lúc đó, mặt mũi tràn đầy nước mắt mà múa kiếm, đâm kiếm. . .Cho đến khi ta mười lăm tuổi, cha ta bị đại yêu ở Đông Sơn Trạch giết. Địa vị của ta cùng mẫu thân bị rớt xuất hố sâu, mọi người xung quanh lạnh nhạt, rồi mẫu thân ra đi. . .Ta mới tỉnh ngộ, không kêu ca không oán thán. Mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện.”
Không có tu luyện thì làm sao biết được tu luyện lâu dài mệt mỏi như thế nào.
Thân thể mệt mỏi nhưng nội tậm còn mệt mỏi hơn.
Trong lòng không đủ kiên trì, khát vọng đầy đủ thì cũng không thể giữ vững được lâu dài.
“Vốn ta còn hoài nghi về thành tựu tương lai của con ta.” Kỷ Nhất Xuyên nói kẽ. “Nó có thiên phú cực cao về Thần Ma luyện thể nhưng nếu như không chăm chỉ luyện tập, sau này nhất định sẽ không tiến xa được đâu. . . Hiện tại, ta đã tin tưởng, con của ta nhất định sẽ trở thành cường giả của cả vùng đất này. Nhất định là thế!”
******
Nhìn bản thân mình bây giờ mạnh mẽ, so với đám siêu nhân ở kiếp trước có khi còn hơn. Loại cảm giác này thật quá tuyệt vời!
Một năm sau.
Vù vù .Mông như đứng ở đằng xa ném bốn cục đá. Kỷ Ninh đã cao lớn hơn chút trong tay cầm cung kéo ra, năm ngón tay của tay còn lại đang kẹp lấy bốn mũi tên.
Xíu…uu!! Xíu…uu!! Xíu…uu!! Xíu…uu!!
Bốn mũi tên lắc mạnh rồi biến mất, chia ra ở trên không trung thành bốn đường bay đi, rồi sau đó bắn đúng vào bốn cục đá ở xa xa kia, làm cho bốn cục đá sau một hồi ‘bùm bùm bùm bùm’ liền vỡ vụn ra rơi xuống đất.
“Tốt.” Mông Ngư chạy nhanh đến, cười ha hả như sét đánh.
“Sư phụ Mông Ngư.” Kỷ Ninh thu cung lại.
“Tiễn tâm của ngươi đã luyện thành, thậm chí ta rất tự hào khi ngươi bắn ra lại cùng một lúc bốn mũi tên. Mới thời gian ngắn mà ngươi đã luyện thành rồi.” Mông Ngư gật đầu khen. ” Kỹ thuật cung tiễn của người đến mức này thì ta cũng không dạy được thêm gì nữa rồi. Tiếp theo chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập, tích lũy thêm kinh nghiệm. Lực lượng của ngươi càng mạnh thêm thì dĩ nhiên sẽ có thể bắn ra mũi tên mạnh hơn nữa. Luyện Võ Trường bây giờ đối với ngươi cũng đã nhỏ rồi, cần phải đến chỗ nào trống trải rộng hơn, kiếm một khoản cách xa tới tầm ba bốn dặm để bắn tên! Cự ly càng xa thì tộc độ gió càng khó đoán…”
“Rõ.” Kỷ Ninh gật đầu.
Bắn tên cần sự chính xác cao.
Cần chú ý đến lực kéo, cung tiên khi đang bay sẽ bị từ trường đất kéo xuống. Đồng thời cũng cần chú ý đến sức gió!
Lại nói về sự phức tạp, người bắn tên chỉ cần cảm ứng được gió là đã không cần quan tâm nhắm trúng mà vẫn có thể bắn tên. Bởi vậy bắn như thế nào, góc độ ra sao, tất cả đều phải trải qua vô số lần luyện tập để hiểu được thực chất bên trong. Ít nhất thì hiện tại như Kỷ Ninh bắn… xung quanh năm trăm mét thì đến con ruồi cũng khó thoát!
Có điều vẫn chưa thể xa hơn nữa!
Những kẻ thực lực manh hơn như Tiên Thiên sinh linh, dù mũi tên bắn đi vài dặm vẫn có cường đại uy lực đó! Cự ly càng xa thì độ chính xác càng khó. . .Muốn làm được việc đó cần cố gắng luyện tập để tích lũy kinh nghiệm.
“Từ ngày mai ta sẽ không đến nơi này nữa. Công tử, ngươi là người có thiên phú lớn nhất mà ta từng dạy đó.” Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh. “Đừng lãng phí thiên phú của ngươi. Tương lai ngươi nhất đinh sẽ trở thành tay thần tiễn đáng sợ nhất ở vùng Yên Sơn này đó.”
Trong Luyện Võ Trường, một thiếu niên người mặc da thú, tay cầm thanh kiếm cùn màu đen đứng ở trung tâm, xung quanh là chín tên chiến sĩ cường tráng vũ dũng. Những chiến sĩ này người mặc áo giáp, tay cầm trường thương, lợi kiếm, đao… nhưng là những binh khí này đều không có mũi nhọn.
Sáu năm, Kỷ Ninh đã luyện kiếm sáu năm! Tuy rằng hắn mới mười tuổi, nhưng bởi vì tu luyện “Xích Minh Cửu Thiên Đồ”, nên hiện giờ hắn đã cao hơn một mét sáu, so với kiếp trước chỉ thấp hơn mười phân. Nếu nhìn qua diện mạo thì giống kiếp trước y như đúc, chỉ sợ đây gọi là tướng tùy tâm sinh đi. Nếu thật sự nói đến điểm khác thì chỉ có kiếp trước thân thể hắn tái nhợt yếu đuối, kiếp này tràn ngập sinh cơ vô tận.
“Vẫn là quy củ cũ” Kỷ Ninh nhìn quanh một lượt, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả yêu thú: “Chỉ cần các ngươi đánh bại ta, mỗi người được một thú đầu kim!”.
“Rống”
“Công tử cẩn thận”
“Ha ha, thú đầu kim, các huynh đệ để công tử được nếm mùi lực lượng của chúng ta đi” Những võ dũng chiến sĩ này cùng rít gào, bọn họ đều là những chiến sĩ cường đại nhất trong quân đội của Kỷ tộc Tây Phủ – Cửu Nha chiến sĩ! Có thể đạt được danh hiệu Cửu Nha chiến sĩ, đều là những dũng sĩ nội kình tu luyện đến Hậu Thiên viên mãn, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Thú đầu kim, có giá mười cân hoàng kim. Hoàng kim ở vô số bộ lạc là tiền tệ bậc cao, mười cân hoàng kim có lực hấp dẫn đủ lớn đối với những chiến sĩ này.
Nhưng trong đám bọn họ, không ai dám khinh thường, bởi vì Kỷ Ninh cường đại ra sao đã sớm truyền khắp quân đội, do Kỷ Ninh ngày ngày luận bàn với tinh anh trong quân… Thực lực Kỷ Ninh cao ra sao, nhóm chiến sĩ này cũng biết được, dù là chín người liên thủ, muốn đánh bại Kỷ Ninh cũng rất khó, nhưng là không phải không thể.
Kỷ Ninh cầm kiếm cùn trong tay, ánh mắt lặng lẽ quét xung quanh.
Kỳ thật sau khi hắn luyện bộ kiếm pháp ‘Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm’ đến độ khiến phụ thân hài lòng gật đầu, thì việc luận bàn với Khôi Lỗi đã không có ý nghĩa gì nữa. Chính hắn cũng được phụ thân chấp thuận luận bàn với đại lượng dũng sĩ trong quân. Khi luận bàn đều là dùng vũ khí không mũi nhọn.
Đồng thời phụ thân cũng ra lệnh: “Khi con và người khác luận bàn, chỉ được sử dụng một thanh kiếm! Hơn nữa chỉ được dùng một thành lực lượng! Chỉ khi con luận bàn với ta hoặc mẫu thân mới được phép dùng song kiếm. Nhớ kỹ, song kiếm là sát chiêu của con, chỉ khi đối thủ thật sự muốn giết chết con, mới được phép sử dụng”.
Bởi vậy…
Tuy rằng danh tiếng Kỷ Ninh vang khắp quân đội, được công nhận thiên tài, nhưng bọn họ cũng không biết việc Kỷ Ninh chỉ để lộ ra một phần thực lực. Đương nhiên khi giao chiến, Kỷ Ninh đều dùng kiếm pháp một tay và bộ pháp toàn lực ứng phó.
…
Chín dũng sĩ vờn quanh Kỷ Ninh, cả đám nhìn chằm chằm đến từng li từng tí vào người hắn, như nhìn vào con mồi vậy.
Kỷ Ninh vẫn bất động như núi.
“Phốc!” Một dũng sĩ đầu trần bỗng vọt lên trước, trường thương trong tay như độc xà lao đến, trong nháy mắt đã đến trước người Kỷ Ninh.
Đối mặt với một thương tàn nhẫn này, thân ảnh Kỷ Ninh chỉ nhoáng lên một cái đã tới gần dũng sĩ đầu trần, trường thương cũng vì thế đâm hụt.
Dùng trường thương sợ nhất là bị áp sát!
“Rẹt!” Độn kiếm trong tay Kỷ Ninh khẽ vung, dũng sĩ đầu trần vội vàng ngả người né, đồng thời chân phải hung hăng đạp vào trường thương của mình, làm trường thương hất lên lao thằng về phía Kỷ Ninh, còn bản thân hắn vội vàng lùi lại vòng tròn.
“A, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị hạ rồi, các huynh đệ cẩn thận” Dũng sĩ đầu trần vừa trở về trận liền kêu lên.
Kỷ Ninh đã dẫm nát trường thương dưới chân, bình tĩnh ngắm nhìn xung quanh: “Tốt nhất là cùng lên đi, nếu không các ngươi không có cơ hội đâu”.
“Lên”.
“Lên”.
Chín tên dũng sĩ sau khi cảm giác được chênh lệch cũng không dám thử nữa, trực tiếp toàn lực ứng phó.
Chỉ thấy tiếng gió gào thét, ánh đao lóe lên, bóng kiếm phiêu động, thương như long, côn như hổ… từ bốn phương công kích Kỷ Ninh. Mà Kỷ Ninh chỉ đứng đó lùi bước ra sau, xoay người, nhìn thân hình biến hóa rất nhỏ, nhưng có thể khiến rất nhiều đòn của dũng sĩ không công mà lui.
Tiếng binh khí hoặc là oành như sấm rền, khí thế mạnh mẽ lực lớn vô cùng, hoặc là keng một tiếng rất nhẹ.
“Quả không hổ là Cửu Nha chiến sĩ, chín tên phối hợp với nhau quả khó nhằn, nếu chỉ là năm sáu tên, trong nháy mắt ta có thể đánh bại bọn hắn. Chính là chín tên liên thủ làm ta hoàn toàn ở thế hạ phong” Kỷ Ninh đối mặt với chín tên dũng sĩ vây công cảm giác cố gắng hết sức, hắn dù sao chỉ có một thanh kiếm. Dưới áp lực như vậy, hắn chỉ có thể kiệt lực phát huy kiếm pháp, bộ pháp đến mức tận cùng.
“Hô!”
“Hô!”
Bóng kiếm gào thét.
Kỷ Ninh đột nhiên cảm giác mê say, giây phút này thân thể và kiếm của hắn vô cùng nhịp nhàng, thậm chí có thể cảm giác được kiếm, dù là di động nhanh trong gió hắn cũng có thể cảm giác được.
“Phốc!” Độn kiếm màu đen nhẹ nhàng khẽ đụng vào chiến đao, khẽ rung lên một cái, chiến đao của đối phương liền bị khống chế làm trệch hướng, mũi kiếm tiếp tục lao nhanh, đâm thẳng đến lồng ngực đối phương, làm tên dũng sĩ kia cảm thấy đau nhức ngực, trực tiếp lui lại hai bước đặt phịch mông xuống đất.
“Hô” Độn kiếm màu đen vẽ nên một hình cung trong không trung, dễ dàng né qua trường thương ngăn cản, đánh vào mặt dũng sĩ đầu trần, phốc, răng nanh cũng bị đánh văng khỏi miệng, hắn trực tiếp ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, trường kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng.
Kiếm của Kỷ Ninh trong nháy vô cùng linh hoạt, kiếm pháp biến hóa Nhập Vi, có thể ở trong nháy mắt phát sinh biến hóa… Ưu thế cũng nhanh chóng hình thành, lập tức làm thay đổi chiến cục. Chín tên dũng sĩ lúc trước còn làm Kỷ Ninh thật vất vả ngăn cản, giờ chỉ trong nháy mắt đã bị đánh ngã.
“Chúc mừng công tử.”
“Chúc mừng công tử kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất.”
Những dũng sĩ này sau khi kinh hãi liền kích động, đứng lên chúc mừng.
Thiếu niên mười tuổi kiếm pháp đã đạt Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất, còn quái dị hơn cả phụ thân hắn “Tích Thủy Kiếm” Kỷ Nhất Xuyên đây!
“Ha ha ha..,” Kỷ Ninh cũng vô cùng kích động. Sáu năm, sáu năm liên tục không ngừng luyện kiếm. Mỗi ngày trừ sáng sớm đi ngọai thành luyện cung tên ra, còn lại đều là luyện kiếm, có lúc luyện cùng phụ thân, có lúc luyện với đệ tử phụ thân, có lúc lại luyện cùng chiến sĩ quân đội.
Kiếm sớm đã dung nhập vào trong xương tủy.
Trải qua ngàn vạn lần luyện tập đã làm kiếm của hắn tinh chuẩn đến đáng sợ.
Nhất tâm đa dụng, càng làm kiếm pháp của hắn biến hóa kỳ ảo.
Giống như thân thể Thần Ma, luyện khí tu luyện nội kình tới hậu thiên đỉnh phong cũng làm kiếm của hắn không gì không thể phá!
Cho đến hôm nay!
Tích ít thành nhiều, cuối cùng nước chảy thành sông, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất!
“Hôm nay chư vị giúp ta đột phá, cái khác ta không có, chỉ có thể tặng mỗi người một thú đầu kim, đừng chối từ nhé”Kỷ Ninh cười ha hả nói.
Chín tên dũng sĩ nhìn nhau, cùng kêu lên: “Cảm tạ công tử!”.
Nếu chỉ là thua thì bọn họ sẽ không cần, dù sao Cửu Nha dũng sĩ cũng có ngạo khí của mình. Nhưng Kỷ Ninh công tử có thể Nhân Kiếm Hợp Nhất, đây là việc vui. Việc vui như thế… dù cho ban thưởng cho bọn họ nhiều hơn cũng là bình thường.
“Chín vị.”
Xuân Thảo, Thu Diệp hai thị nữ đứng ở xa, liền cầm chín cái thú đầu kim trên thạch bàn đến, đều là dương đầu kim! Chín tên dũng sĩ vui vẻ đón lấy, đồng thời đều cảm khái vô cùng… Kỷ Ninh công tử thật là lợi hại, mấy năm nay Kỷ Ninh siêng năng tập luyện bọn họ đều thấy rõ.
“Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử” Đợi khi chín tên dũng sĩ rời đi, Xuân Thảo và Thu Diệp vẻ mặt vui mừng.
Sáu năm trôi qua, Xuân Thảo và Thu Diệp đã hai mươi tuổi, độ tuổi này chính là lúc kiều mỵ nhất. Những thị nữ như họ sẽ đều là nữ nhân của chủ nhân, cho nên từ trong đáy lòng bọn họ đã sớm coi Kỷ Ninh như ông trời, vị thần của bọn họ. Mà khi chứng kiến công tử lợi hại như vậy, cũng vô cùng vui vẻ.
“Ha ha ha…” Kỷ Ninh cũng cười lớn.
Dù sao từ nhỏ khổ tu, đến lúc thành công có thể nào không vui sướng. Dù là ai cũng kích động trong tình huống này.
Mình luyện kiếm hai năm, mới được phụ thân cho rằng “Thân thể” và “Tâm” đã chuẩn bị tốt cho luyện kiếm, mới được truyền thụ “Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm”.
Lại một năm nữa, cảnh giới đạt đến đệ nhất trọng, phụ thân mới cho chính mình đi luận bàn.
Lại qua ba năm, cho đến hôm nay, cảnh giới mới đạt đến đệ nhị trọng, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất!
“Xuân Thảo, Thu Diệp, theo ta đi” Kỷ Ninh hô lên, hiện tại việc hắn muốn làm nhất là gặp cha mẹ.
******
Trong vùng rừng núi hoang vu dài vô tận vang lên từng tiếng rống giận.
Dưới chân núi có một đoàn Hắc Giáp kỵ sĩ, áo giáp trên người những kỵ sĩ này vô cùng dầy, các đốt ngón tay còn có mũi nhọn, tọa kỵ của họ đều là thú lông rậm một sừng. Hai răng nanh gấp khúc của thú lông rậm tản ra hàn quang lạnh lẽo, bốn vó tráng kiện, từng bước chạy đều làm mặt đất chấn động.
Trên trăm tên hắc giáp kỵ sĩ này, mỗi người đều phát ra khí tức cường đại.
“Ồ?” Hắc giáp kỵ sĩ đều quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy vách núi phía xa đang nhũn dần rồi trở nên đỏ bừng, trong phút chốc biến thành nham thạch nóng chảy, nham thạch theo vách núi dần chảy xuống. Một sinh vật hình người mơ hồ hiện ra trong nham thạch, toàn thân được bao quanh bởi hỏa diễm, trực tiếp đi ra.
Hô.
Từng bước trực tiếp đi xuống, đến khi hạ xuống mặt đất, trong tay hắn còn kéo lấy một dị thú màu nâu giáp xanh dữ tợn, ở phía sau hắn còn có một dị thú bốn vó đi sau. Rất nhanh hình người trong dung nham hiện ra dung mạo, chính là một lão già tóc đỏ, trên lỗ tai là khuyên con rắn nhỏ. Con dị thú bốn vó đến bên người độc xà lão giả, bộ dáng vô cùng nhu thuận.
“Chủ nhân” Trên trăm hắc giáp kỵ sĩ đều cung kính hô lên.
Độc xà lão giả Kỷ Liệt cười ha ha: “Đi ra săn thú lại có thể gặp được Giáp Long, vận khí không tệ a. Con giáp long này chỉ thiếu một chút là có thể tiến hóa Tiên Thiên sinh linh, mang về nuôi cho tốt”.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Trên bầu trời đột nhiên truyền đến thanh âm.
Kỷ Liệt ngửa đầu nhìn lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!