Lăng Tử Phong nói xong những việc mà mình cần nói thì liền bỏ đi một mạch không đợi ông Lăng kịp phản ứng. Anh vội lái xe tới trước căn chung cư nơi Nhan Lam đang ở. Trên đường đi điện thoại của anh reo lên không ngừng, là những cuộc gọi nhỡ của bố.
Nhưng Lăng Tử Phong không hề bắt máy, cũng mặc cho những dòng tin nhắn đang nhảy tán lạn trong điện thoại của mình.
Hẳn là sau khi biết tin bố đã tức giận lắm.
Nhớ lại gương mặt biến sắc của bố trước lúc rời đi mà Lăng Tử Phong không nhịn được cảm thấy đắc ý. Anh đã chôn giấu chuyện xấu xa này của mình suốt hai mươi mấy năm ròng rã, không ngờ hôm nay lại không thể kìm chế được, vì chọc tức bố nên đã nói ra hết chân tướng.
Cái hàng rào năm đó là do anh tháo gỡ, rủ Lăng Tử Quân đến gần bờ hồ chơi cũng là do anh đề xuất, đẩy em trai xuống hồ lại càng là do anh chủ mưu.
Từ đầu đến cuối Lăng Tử Phong chính là dạng người như thế, càng không được để tâm thì anh lại càng tìm cách gây ra sự chú ý.
Lăng Tử Phong không phải là loại người lương thiện gì, lắm lúc anh cũng sẽ vì lợi ích cá nhân mà làm hại người khác, những kẻ trêu chọc đến anh thì cũng đừng mong sống yên ổn.
Trong thương trường, kẻ thủ đoạn tâm cơ như Lăng Tử Phong đương nhiên hiếm ai dám chọc tới. Bản lĩnh như anh thì hiển nhiên sẽ có chỗ đứng trong giới kinh doanh đầy rẫy mối hiểm họa như thế này. Nhưng ông Lăng lại không cho rằng Lăng Tử Phong có thể đi con đường này lâu dài. Bởi trước giờ ông luôn cho rằng người thành công là người có tài lẫn có đức. Còn con trai lớn của ông thì lại quá âm hiểm, chỉ sợ không bao lâu sẽ lầm đường lạc lối, thay đổi biến chất, trở thành phần tử bất hảo trong xã hội.
Vì vậy mà trong việc lựa chọn người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Lăng thị, ông Lăng vẫn là cân nhắc Lăng Tử Quân hơn.
Hai đứa con trai của ông đều tài giỏi như nhau, thế nhưng đức độ mỗi người mỗi khác, không hề tương đồng.
-
Lúc Nhan Lam xuống dưới sảnh chung cư thì đã nhìn thấy từ xa xa xuyên qua lớp cửa kính dày đặc, Lăng Tử Phong đang ở bên ngoài hút thuốc.
Điếu thuốc kề đến bên môi, thuốc lá bị đốt lên đồng thời Lăng Tử Phong cũng nhấc mắt, vừa hay trông thấy Nhan Lam đang đi tới.
Lăng Tử Phong muốn nhanh tay dập tắt điếu thuốc nhưng lại bị Nhan Lam cản lại.
"Không sao, anh cứ hút đi."
Lăng Tử Phong bình thường không phải là một kẻ nghiện thuốc, thế nhưng trong những lúc áp lực với công việc hay đang gặp chuyện không vui, người đàn ông này lại vô thức dùng thuốc lá để giải đi nỗi muộn phiền sâu thẳm trong lòng mình.
Nhan Lam cũng nhìn ra được hôm nay Lăng Tử Phong có điểm rất khác, trông anh cứ bồn chồn lo lắng, mà gương mặt kia lại không hề vui vẻ như cái cách mà anh đang cười lúc này.
"Đợi anh chút nhé."
Lăng Tử Phong và Nhan Lam chậm rãi tản bộ ở khuôn viên gần chung cư. Mãi cho đến khi Lăng Tử Phong hút xong điếu thuốc kia, hai người mới tiến vào một quán cà phê vừa mới khai trương ở bên kia đường.
"Em vẫn uống matcha đá xay như cũ chứ?"
Lăng Tử Phong dò hỏi một chút, Nhan Lam nghe thấy món tủ mình thích liền gật đầu mỉm cười: "Anh vẫn nhớ sở thích của em sao?"
"Tất nhiên rồi." Lăng Tử Phong khẽ cười, nói với chất giọng trầm thấp đầy thâm ý: "Trước giờ anh chưa từng quên những sở thích của em."
Nụ cười của Lăng Tử Phong vẫn tỏa nắng hệt như ngày nào, anh đứng dậy tiến tới quầy order nước.
Một lát sau người kia quay lại, trên tay là khay thức uống.
"Cho em."
Ngoại trừ ly matcha đá xay mà Nhan Lam thích, Lăng Tử Phong còn đặt xuống trên bàn một đĩa bánh tiramisu tinh xảo, bên trên đặc biệt phủ rất nhiều bột cacao.
"Oa..." hai mắt Nhan Lam lập tức phát sáng, cô không khống chế được khẽ nhếch cao khóe môi cười: "Lâu rồi em không ăn bánh này."
Đây là món bánh mà Nhan Lam cực thích, chỉ là lâu rồi cô không còn ăn nữa.
"Em còn nhớ, hồi đó cứ mỗi năm tới sinh nhật em, chúng ta sẽ lại cùng nhau thổi nến mừng sinh nhật không?"
Lăng Tử Phong nói rồi không biết lấy đâu ra một cây nến nhỏ, cắm vào giữ khung bánh, sau đó bật lửa thắp nến.
"Lúc đó em cứ nói mong mỗi năm sinh nhật tới nhanh chút, em muốn được ăn bánh tiramisu mà anh mua tặng sinh nhật em."
Lăng Tử Phong nói rồi lại tự mình cười, trong ánh mắt của anh lúc này rạng rỡ ánh sao, hệt như vừa kể về một giấc mơ quá đỗi đẹp đẽ.
Nhan Lam không phản ứng lại kịp với câu chuyện của anh, cô im lặng không đáp lời, chỉ nhìn chiếc bánh đã được thắp nến kia.
"Nhưng hôm nay không phải sinh nhật em mà."
"Anh biết chứ."
"Nhưng... nhưng sao lại thắp nến?" Nhan Lam thắc mắc.
Lăng Tử Phong chậm rãi giải thích: "Thì bù lại những năm tháng mà anh không ở bên cạnh em."
Người đàn ông nọ nói thầm một câu, rồi giương đôi mắt đầy thâm tình nhìn Nhan Lam.
Nhưng Nhan Lam lại không hiểu tâm ý của Lăng Tử Phong, cô không hiểu vì sao hôm nay anh lại hoài niệm những chuyện cũ như vậy.
Những câu chuyện vặt vãnh của thời sinh viên đó, Nhan Lam đã sớm quên mất rồi. Theo guồng quay của cuộc sống, những năm này cô đã không còn quá mê mệt chiếc bánh tiramisu kia nữa, càng không quan tâm tới việc đón mừng tuổi mới của mình.
Nhưng không ngờ tới Lăng Tử Phong lại nhớ.
Trước đó lúc gặp mặt Nhan Lam liền cảm thấy Lăng Tử Phong hôm nay tâm trạng không tốt rồi, biểu hiện lúc này càng quá đỗi kì quặc đi...
"Anh đang không vui sao?" Nhan Lam thử thăm dò một chút.
Động tác của Lăng Tử Phong dừng lại một chút.
"Sao em lại nói vậy, anh bình thường mà." Lăng Tử Phong nhanh chóng lấy lại tâm tình, anh hơi cười, mà nụ cười lúc này lại không giấu được sự gượng gạo.
Nhan Lam có thể nhìn ra được chút cử chỉ nhỏ đó của anh, cô lại nói: "Nếu có gì không vui thì anh nói với em đi. Mà phải rồi, không phải trước đó nhắn tin, anh nói có chuyện muốn nói với em sao?"
Nhan Lam luôn xem Lăng Tử Phong là anh trai ruột của cô, đương nhiên anh mình có chuyện, cô nhìn một thoáng đã nhận ra.
Nhưng cho dù Nhan Lam có cố ý khơi gợi thế nào Lăng Tử Phong cũng không dễ dàng gì thỏa hiệp với cô nhanh như vậy.
Anh chỉ khẽ cười nói không có gì quan trọng, nói muốn cùng cô thổi nến sau đó lại nói sau.
Nhan Lam cũng không thể ép anh, cuối cùng sau khi cả hai cùng nhau thổi nến, lại ăn qua hai ba thìa bánh, Nhan Lam mới lần nữa hỏi anh.
"Anh không thể trải lòng với em sao? Không thể giống trước kia tâm sự với em gái của anh à?"
Nhan Lam nói rồi lại có chút dỗi hờn. Cô trước giờ luôn xem Lăng Tử Phong là anh trai, chuyện lớn bé gì cũng hay tâm sự với anh, mà người anh trai này lại đối với cô dè chừng như người ngoài vậy, anh gặp chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, chẳng chịu tâm sự với cô.
Lăng Tử Phong thấy cô khẳng định mình là em gái của anh thì có chút trầm mặc không nói nên lời.
Giống như trước kia sao?
Bây giờ thì làm sao có thể trở lại giống như trước kia được nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!