Chap 12: Bất ngờ này đến bất ngờ khác
Hiếm khi mới thấy Lăng Tử Quân gọi cô là “Tiểu Lam”.
Lời này đến bên tai thật sự nghe ngọt ngào và da diết khó tả. Có lẽ đã rất lâu rồi Nhan Lam mới nghe anh gọi cái tên gọi thân mật này với cô, lần cuối cùng hình như là khi cô còn học đại học kia kìa.
Hai mắt Nhan Lam đen láy to tròn nhìn về phía Lăng Tử Quân, cảm xúc vui mừng lúc này không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ thấy nơi khóe mắt đó ẩm ướt một tầng hơi sương, nếu không để ý cũng sẽ không dễ dàng nhận ra được.
Nhan Lam quẫn bách không dám nhìn anh nữa, mà bên cạnh Thái Văn Bối cũng rất thức thời tỏ ý muốn rời đi. Cô nàng cười xòa, đưa tay gãi đầu.
“Uầy, thôi chết, tớ nhớ ra tớ còn công việc ở xưởng vẽ chưa xong, chắc không thể chở cậu về được rồi.”
Nói đoạn Thái Văn Bối lại quay sang Lăng Tử Quân:
“Ây da đàn anh… cũng may là có anh ở đây. Anh giúp em chở Tiểu Lam về nhá, trăm sự nhờ cả vào anh đấy!”
Sau khi giải bày xong Thái Văn Bối liền chuồn lẹ, chạy nhanh đến mức thoáng một cái đã không thấy tâm hơi, còn không đợi Nhan Lam nói có đồng ý hay không.
Nhan Lam á khẩu không nói được lời nào, bất lực nhìn chiếc xe của Thái Văn Bối rời đi ngay trước mắt.
Ôi Thái Văn Bối, chị em bạn bè thân thiết bao nhiêu năm trời, nói bỏ đi là bỏ đi, còn để cô bơ vơ ngay lúc này nữa mới chết dở.
Nhan Lam rất giận nhưng lại không nói được gì, lúc này trong đầu cô nảy số, cũng nhận ra được là Thái Văn Bối cố tình đẩy cô ở lại với Lăng Tử Quân.
Cô thở dài một hơi, ở bên cạnh Lăng Tử Quân thấy cô khó xử thì liền lên tiếng.
“Anh chở em về.”
Thanh âm của Lăng Tử Quân trầm ấm du dương như tiếng đàn vĩ cầm vậy, nghe êm tai và ngọt ngào khó tả, càng khiến Nhan Lam thêm khó xử.
Người đàn ông nọ hơi tránh người sang một bên nhường đường đi cho cô, Nhan Lam do dự nhìn anh hồi lâu, cuối cùng trái tim không cho phép cô từ chối anh, kéo theo lý trí cũng lầm đường lạc lối luôn.
Hai người tiến tới bãi đỗ xe, Lăng Tử Quân lịch thiệp mở cửa xe cho cô, đương nhiên cũng không quên chắn tay ở thành xe giúp Nhan Lam. Hành động chăm sóc tỉ mỉ này khiến Nhan Lam có chút bất ngờ, cô hoàn toàn không nghĩ Lăng Tử Quân lại cho cô ngồi ở ghế phó lái, ngang nhiên ngồi cạnh anh như vậy.
Không phải bình thường anh ấy không muốn thấy mặt cô hay sao, mỗi ngày ở công ty làm việc, tới tối về cũng ở thư phòng xử lý văn kiện, cả ngày không thấy mặt, đến tận khuya khi cô ngủ rồi anh mới về phòng.
Bây giờ để cô ngồi ở ghế phó lái như vậy, nhìn sang một chút liền thấy ngay, không lẽ anh không cảm thấy phiền?
Nhan Lam trong lòng lo lắng đủ điều, hồn vía cũng treo tít trên mây.
Ngồi ở trong xe ánh mắt Nhan Lam không hề giấu giếm nhìn về phía Lăng Tử Quân chờ đợi câu trả lời từ phía anh ta. Trong đầu cô lúc này có muôn vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô muốn hỏi vì sao anh ấy lại có sự thay đổi lớn đến vậy? Vì sao lại quan tâm đến cô? Vì sao lại đến tận đây chỉ để chở cô về nhà? Nhưng Nhan Lam lại không biết hỏi làm sao, khoảng cách giữa hai người quá lớn, đối phương nghĩ gì cô thật lòng không dám suy đoán bừa bãi.
Lúc này lòng dạ thấp thỏm bồn chồn khiến cô khó chịu quá, bất chợt cô mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, dường đây mới chính là mấu chốt của sự việc!
Nhan Lam đưa tay vào túi áo lục tìm chiếc điện thoại của mình, bên trong danh bạ thấy ngay cái tên “Bối Bối”.
“Bối Bối à, hình như tớ chưa từng nói cho cậu biết là tớ bị đau bao tử mà đúng không?”
Tin nhắn này gửi đi, ánh nhìn của Nhan Lam về Lăng Tử Quân càng lúc càng trở nên kì quái hơn. Cô không nghĩ là Lăng Tử Quân sẽ đem chuyện này nói cho bạn thân của cô biết.
Năm đó cô bị xuất huyết bao tử vào viện, chuyện này ngoài Lăng Tử Quân ra không còn ai biết nữa, cô chưa từng nói qua cho Thái Văn Bối nghe, do khi đó cô ấy bận rộn sang Pháp dự thi cuộc thi mỹ thuật quốc tế.
Nếu xâu chuỗi những chuyện gần đây lại với nhau, Thái Văn Bối đột nhiên giàu lên trông thấy như vậy là nhờ tranh của cô ấy được các thương nhân mua với giá cao, chuyện này khẳng định là có sự giúp đỡ của Lăng Tử Quân.
Anh ấy làm vậy là vì gì chứ? Chỉ đơn thuần là muốn Thái Văn Bối đưa tin của cô cho anh sao? Anh bỏ cả tâm sức và tiền bạc ra như vậy chỉ vì muốn biết cô đang làm gì, Lăng Tử Quân từ lúc nào lại quan tâm cô đến thế!
Không, chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì... không thể nào Lăng Tử Quân lại tốt với cô như thế.
Nhưng vẫn còn quá nhiều khúc mắc, chuyện Thái Văn Bối biết cô bị đau bao tử thì lý giải thế nào đây chứ?
Khi nãy cô đau quá nên không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại thì càng lúc càng thấy kỳ quái. Viên thuốc mà Thái Văn Bối đưa cô uống chính là thuốc đặc trị đau bao tử mà bác sĩ bình thường hay kê đơn cho cô. Nếu mua ở ngoài tiệm thuốc tây bình thường sẽ không có, Thái Văn Bối lấy những viên thuốc đó từ tay ai, không cần nói cũng biết là Lăng Tử Quân đưa cho.
Lăng Tử Quân – người chồng cũ này đúng là đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.