Nhan Lam sau khi đóng cửa nhà thì cũng không vội bước vào trong, cô đứng yên tại chỗ nghe ngóng một chút, đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân người đàn ông kia rời đi, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi quay lưng đi vào.
Đêm qua cô ngủ không mấy ngon giấc, trằn trọc cả đêm cuối cùng cũng tiến vào được giấc mộng, chỉ tiếc là chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì lại phải thức dậy.
Nhan Lam mệt mỏi quăng túi xách sang một bên, nằm phịch ra ghế sofa nghỉ ngơi một chút, nhắm mắt ngửa cổ ra sau, thầm đếm từng giây đồng hồ trôi qua.
Thời gian ở cạnh Lăng Tử Quân khiến Nhan Lam căng thẳng quá mức, lúc nào cô cũng ở trong tình trạng tập trung cao độ, không dám để lộ ra dù chỉ là một chút dáng vẻ thất thố nào của mình.
Bây giờ được về đến nhà thì như cá gặp phải nước vậy, vui vẻ thoải mái vô cùng mà chẳng sợ bất cứ điều gì. Cô thở ra một hơi dài thể hiện sự thảnh thơi, sau khi nghỉ ngơi đủ thì mới chộp lấy điện thoại từ trong túi xách, xem giờ giấc như nào.
Hiện tại mới hơn 8 giờ sáng, Nhan Lam có hẹn với mẹ lúc 10 giờ, từ chung cư này sang bệnh viện cũng hơn cả tiếng đi tàu điện ngầm, lúc này bắt đầu di chuyển là thời điểm tốt nhất.
Nghĩ là vậy, Nhan Lam liền nhanh chóng xốc lại tinh thần, đứng dậy đi vào trong phòng tắm tẩy rửa và thay bộ quần áo mới. Bởi vì đến bệnh viện, Nhan Lam cũng không mấy chưng diện, cô chỉ mặc một chiếc quần jean ống rộng che đi hai chân thon dài cùng với chiếc áo hai dây màu xanh lục, bên ngoài khoác áo thời trang, tuy nhìn đơn giản nhưng lại vô cùng tôn lên dáng vóc thướt tha xinh đẹp.
Son môi chỉ thoa nhẹ một chút, ngay cả phấn cũng không thèm đánh, gương mặt mộc mạc tự nhiên, dễ nhìn lại còn thập phần thân thiện.
Cô đóng lại cửa nhà rồi đi ra thang máy, không ngờ tới nhất chính là tại nơi này còn có thể gặp được anh – Lăng Tử Phong.
“Anh Tử Phong!”
Nhan Lam có chút bất ngờ gọi tên anh trong vô thức, cô như không thể tin vào mắt, ngỡ ngàng tròn mắt nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình.
“Sao anh lại ở đây?”
Giọng nói mang theo sự hoài nghi đối với người đàn ông phía đối diện. Kể từ khi Lăng Tử Phong về nước tới nay, cả cô và anh đều bận rất nhiều công việc không có thời gian rảnh rỗi dành cho nhau, nên tới giờ vẫn chưa thể có một cuộc hẹn nào cho ra hồn cả.
Lăng Tử Phong đút tay vào túi quần, bộ dáng điềm nhiên, gương mặt điển trai đến cực điểm nhìn cô.
“Anh đến thăm em đây này.”
Nhìn nụ cười tỏa nắng chói chang của anh, Nhan Lam cũng bất giác cười theo, cô thắc mắc hỏi:
“Nhưng sao anh biết nhà của em chứ?”
Lăng Tử Phong làm việc xấu nhưng lại không có nửa điểm sợ sệt, anh chỉ khẽ cười, giải đáp thắc mắc của cô rất ngắn gọn.
“Là Tử Quân nói cho anh biết.”
“Tử Quân sao…” Nhan Lam có chút hoài nghi nhìn anh, cô thầm nghĩ mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ trước giờ đâu có tốt đến mức ấy, vì sao Tử Quân lại nói cho anh ấy biết địa chỉ nhà cô chứ…
Nhưng ngẫm đi nghĩ lại cũng chẳng tìm được điểm nào bất thường khác nữa, Nhan Lam cũng tạm gác chuyện này sang một bên, cô nói với Lăng Tử Phong:
“Hôm nay em có hẹn với mẹ, lát trưa anh có thời gian rảnh không? Cùng em đi ăn cơm, em mời.”
Nụ cười tinh nghịch hiếm khi thấy nở trên môi cô, Nhan Lam vui vẻ tít mắt nhìn Lăng Tử Phong, cả hai ăn ý cùng nhau đi thang máy xuống đại sảnh chung cư.
Lăng Tử Phong nở một nụ cười đầy thâm ý nhìn cô.
“Nếu như đã là Tiểu Lam mời cơm, anh không đi sẽ uổng phí mất một cơ hội.”
Nói rồi người đàn ông nọ đưa tay xoa đầu cô gái ở bên cạnh.
Nhan Lam vốn định trả lời nhưng lại vì hành động xoa đầu bất ngờ của anh làm cho đứng hình.
Cô tròn mắt nhìn anh, vừa hay bắt gặp được đôi con ngươi màu đen sâu thẳm của Lăng Tử Phong. Tựa như trái tim bị người khác nắm giữ vậy, vô cùng khó thở ngột ngạt. Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Lâu lắm rồi Lăng Tử Phong mới xoa đầu Nhan Lam như thế, cô bất ngờ đến không thốt lên được bất kỳ lời nào, trên mái đầu vẫn còn vẹn nguyên hơi ấm của bàn tay ấy xoa qua.
Cô vẫn cứ nhớ mãi ngày trước, anh Tử Phong xem cô như em gái nhỏ vậy, liên tục xoa đầu nựng má cô, còn hay khen cô lớn lên rất xinh đẹp đáng yêu.
Cô vẫn cứ nhớ mãi ngày trước, anh Tử Phong xem cô như em gái nhỏ vậy, liên tục xoa đầu nựng má cô, còn hay khen cô lớn lên rất xinh đẹp đáng yêu.
Thật ra Nhan Lam không hề thích những lần đụng chạm quá mức thân mật này, cô không thích bị người khác xem là con nít. Ai quen cô thì cũng biết Nhan Lam trước giờ vẫn luôn trong hình tượng một cô gái kiêu kỳ có chút ngạo mạn, là bông hoa cao lãnh mà khó có người nào với tay chạm được.
Nhưng với Lăng Tử Phong thì khác, anh không vì vẻ ngoài đó của cô mà dè chừng, ngược lại mỗi khi ở cạnh đều xem cô như đứa con nít mà cưng chiều hết mực.
Khi ấy Nhan Lam tuy không thích nhưng cũng chẳng ghét bỏ gì cho mấy hành động của anh, bởi lẽ cô cho rằng đó chính là hành động của một người anh trai đang cưng chiều em gái mình.
Nhan Lam không có anh trai, gia đình cô chỉ có cô là con một mà thôi. Bố mẹ tuy thương nhưng lại không quá quan tâm chăm sóc cô, tuổi thơ của cô là những tháng ngày bố mẹ vắng nhà vì phải làm lụng vất vả bên ngoài, nên cô rất thiếu thốn cảm giác ấm áp từ gia đình.
Hoàn cảnh gia đình của Nhan Lam lại không tốt, năm cô lên 5, bố mẹ cô làm ăn phá sản, thuở bé cô luôn sống trong cái cảnh ngày ngày thấy người khác đến nhà mình đòi nợ, cơm không có ăn áo không đủ mặc. Mãi sau này khi Nhan Lam trưởng thành rồi đi làm kiếm thêm, gia đình qua được cơn hoạn nạn tài chính cuối cùng cũng ổn định được một chút.
Cô vẫn luôn khao khát có được khoảng thời gian vui vẻ quây quần bên gia đình, nhưng tiếc là bố của cô không may mất sớm, mà mẹ thì lại bệnh nặng… nợ chồng thêm nợ, cuộc sống của cô từ trước đến nay vẫn luôn dấn sâu vào lối mòn tâm tối, không có lấy chút điểm sáng nào hy vọng cả.
Thế nên khi Lăng Tử Phong xuất hiện, như một người anh trai vậy, cho cô hết thảy sự bình yên mà cô mong muốn, quan tâm chăm sóc cô, lại luôn thấu hiểu nỗi lòng cô. Thật tâm trong lòng Nhan Lam rất quý mến anh.
Nhưng cô cũng không còn là cô sinh viên năm nhất ngày ấy nữa rồi, lắm lúc thân cận quá mức như vậy khiến cô có chút không thoải mái.
Nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của Nhan Lam, bàn tay vốn đang ôn nhu vuốt tóc cô giờ đây cũng rụt lại theo quán tính. Anh khẽ thở dài một hơi, giấu đi đôi mắt đang dần trở nên tâm tối.
“Tiểu Lam đã trưởng thành rồi, bây giờ đến xoa đầu cũng không cho anh trai làm nữa.”
Nói với giọng điệu than trách, Lăng Tử Phong giả vờ đau buồn nhìn cô.
Có lẽ Lăng Tử Phong luôn biết, lời nói trách hờn này chính là đòn chí mạng, chỉ cần Nhan Lam nghe thấy thì cô nhất định sẽ không từ chối anh.
Có lẽ Lăng Tử Phong luôn biết, lời nói trách hờn này chính là đòn chí mạng, chỉ cần Nhan Lam nghe thấy thì cô nhất định sẽ không từ chối anh.
Quả nhiên Nhan Lam nghe vậy liền hối lỗi, “Không có, đâu phải em không cho anh xoa đầu đâu.”
Nói rồi Nhan Lam lại kéo tay Lăng Tử Phong, đặt lên mái đầu cô.
Gương mặt non nớt khi xưa giờ đây đã thay đổi trở nên thành thục và trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nhưng trong mắt Lăng Tử Phong, Nhan Lam vẫn mãi mãi là cô gái nhỏ mà anh luôn rất thích.
Đôi mắt thâm trầm của người đàn ông nọ hiện hữu hình bóng cô, Lăng Tử Phong cười lên vô cùng ôn nhu, bàn tay to lớn xoa xoa đầu, lại trượt xuống gò má của cô gái nọ, xem cô như một món quà quý giá mà trời ban tặng, từng chút từng chút nâng niu trân trọng.
“…”
Nhan Lam cũng không cảm thấy việc sờ mặt hay là xoa đầu này có gì quá đáng, chỉ là cô không quen khi quá gần gũi với Lăng Tử Phong mà thôi.
Trước kia thì không sao, nhưng do thời gian xa cách 3 năm, dù cô xem anh là anh trai, thế nhưng lắm lúc vẫn không thể chấp nhận được sự thân thiết quá thể đáng này.
Thấy Nhan Lam tỏ vẻ khó xử, Lăng Tử Phong cũng dừng lại hành động trên tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!