Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ len lỏi vào trong căn phòng ấm áp rộng lớn. Một ngày mới cứ thế lại bắt đầu.
Trải qua một đêm ngọt ngào và kích thích vô độ, hai người mệt mỏi ôm nhau ngủ một giấc say nồng đến tận sáng hôm sau mới tỉnh giấc. Cơn mơ này hoàn mĩ và đẹp đẽ đến mức bọn họ không muốn tỉnh dậy chút nào, cứ muốn mãi như thế lạc vào trong cõi mộng, cùng người trong lòng vui vẻ hạnh phúc, sống viên mãn đến trọn đời.
Chỉ tiếc, giấc mộng thì chỉ là giấc mộng mà thôi, tỉnh lại rồi thì sẽ phải đối diện với hiện thực tàn khốc biết bao.
Ngay lúc Nhan Lam vừa tỉnh dậy, đầu óc cô đã vô cùng thanh tỉnh và điềm đạm đón nhận sự việc khủng khiếp đêm qua.
Cô nhớ rõ những gì đêm qua mình đã làm, hoàn toàn không đổ thừa rằng bản thân vì rượu mà loạn say.
Cô biết đêm qua cô có thể cưỡng lại được cám dỗ này, có thể thoát khỏi căn phòng và rời xa vòng tay của Lăng Tử Quân, thế nhưng Nhan Lam đã không làm vậy.
Cô tự mình dâng đến trước cửa, còn phóng túng tùy tiện rên rỉ trước mặt người ta...
Nhan Lam yêu anh, và cô hiện tại cũng rất cần tiền nữa!
Lẽ ra Nhan Lam đã định giấu kín tình cảm của mình trong lòng, lại không ngờ đêm qua là cơ hội hiếm có khó tìm, vừa hay Nhan Lam có thể lợi dụng nó để hoàn thành những tính toán bấy lâu nay.
Gia đình Nhan Lam vốn đang khốn khổ, bố cô vừa mất, mẹ lại lâm bệnh nặng cần rất nhiều tiền. Nợ nần trước kia gia đình cô vay mượn xã hội đen để chi trả tổn thất phá sản đã được Lăng Tử Phong giúp đỡ hơn phân nửa, hiện tại còn sót lại vài kỳ cuối.
Cả vốn lẫn lời cộng lại thật sự là một số tiền quá lớn, trong nhà lúc này chỉ có cô là người có thu nhập, có đủ khả năng đi làm kiếm tiền, nếu như chỉ là trả tiền nợ cho người ta thì cô còn có thể tích góp trả dần, nhưng tiền viện phí thuốc men của mẹ cứ mỗi ngày xoay vần thật khiến Nhan Lam áp lực vô cùng.
Cô không muốn để mẹ mình chịu khổ chen chúc trong phòng bệnh phổ thông 5- 7 người, trời nắng nóng không có điều hòa, muốn đi vệ sinh cũng phải dùng toilet bên ngoài, đến cả thuốc men, dịch vụ y tế cũng phải trì trệ thiếu sót vì cô không đủ khả năng để đóng tiền viện phí.
Thế nhưng Nhan Lam nghĩ là một chuyện, mà bản thân cô lại không có điều kiện để thay đổi việc đó.
Năm trước khi Lăng Tử Phong đi Mỹ, anh có nói sẽ gửi tiền về giúp đỡ gia đình cô, nhưng Nhan Lam lại cảm thấy trước kia mình làm phiền đến anh quá nhiều nên đã từ chối khéo.
Những tháng này gia đình cô xảy ra biến cố, bố mất, mẹ lại nhập viện, chuyện trong nhà rối tinh rối mù cả lên mà Nhan Lam cũng không dám hé môi nửa lời kể với Lăng Tử Phong. Bởi vì Nhan Lam biết chỉ cần cô nói một tiếng, người kia sẽ vội vã gửi tiền giúp đỡ nhà cô mà chẳng nghĩ suy tính toán bất cứ điều gì!
Nhan Lam hiện tại thực sự đã bị dồn đến bước đường cùng rồi, cô cũng không thể suy nghĩ ra được rốt cuộc mình cần phải làm gì để cứu vãn lấy gia đình này đây. Cô cứng rắn thì sao chứ? Không có tiền mọi thứ đều trở thành áp lực, cô mạnh mẽ thế nào cũng không chống chọi được hiện thực tàn nhẫn đau thương này.
Đêm hôm qua khi bị chuốc say cô đã nghĩ, nếu như cô cùng Lăng Tử Quân dây dưa một đêm, có khi sáng hôm sau có thể lợi dụng việc đó mà hèn hạ xin anh một ít tiền bồi thường.
Cô không nỡ trao đi trinh tiết của mình cho một người đàn ông xa lạ ở hộp đêm để đổi lấy tiền, lại không muốn để người cô yêu nhất xem thường cô. Thế nhưng mọi sự cứ thuận theo tự nhiên đến mức cô đã lên được giường của Lăng Tử Quân rồi... vậy – vậy cô giữ sỉ diện cho mình để làm gì chứ?
Cô yêu người đàn ông đó đến vậy, cô cần tiền đến mức sắp phát điên rồi! Hiện tại cô có giữ sỉ diện cũng không ích lợi gì, dù sao trong mắt anh ấy cô cũng là loại người hám tiền hám danh lợi đến chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào.
Thế nên cô lợi dụng anh ấy lên giường lần này có lẽ sẽ càng làm anh ấy chán ghét cô hơn, nhưng như vậy thì có sao?
Cô đã có thể có được một đêm hạnh phúc cùng người đàn ông mà cô yêu rồi, lại tìm được cách giải quyết vấn đề tài chính khó khăn trong nhà lúc này. Chỉ cần lo cho xong việc này, tương lai Nhan Lam tự khắc sẽ rời khỏi cuộc sống của Lăng Tử Quân, cô hứa sẽ không bao giờ để anh nhìn thấy mình nữa, tránh khiến cho anh thêm phần chán ghét cô.
Trong lúc Nhan Lam vẫn còn đang tự phiêu diêu trong chính suy nghĩ của mình, người đàn ông nằm bên cạnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.
Đôi mắt màu đen kia phảng phất tia lạnh băng nhìn lấy Nhan Lam, anh nằm nửa người, tay chống một bên mặt, mắt hướng mắt nhìn cô.
"Tỉnh rồi à?"
Cô hơi do dự một chút, rồi lại quay mặt đi nơi khác, gật đầu: "Tỉnh rồi."
Cuộc trò chuyện lúc nào cũng chỉ vỏn vẹn vài lời như thế rồi kết thúc. Hai người không nói thêm câu nào, cứ như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Nhan Lam rất muốn mạnh miệng đòi tiền bồi thường, giả làm bộ dạng phóng túng, là một người phụ nữ thực dụng chỉ ham mê tiền như đã tưởng tượng. Thế nhưng lời còn chưa đến môi thì đã thấy người đàn ông kia không nói không rằng gì đứng dậy bế cô lên đưa vào nhà tắm.
"Tử- Tử Quân?"
Nhan Lam không kịp phản ứng chỉ có thể bấu lấy vai anh thật chặt, cô sợ ngã quá!
Chẳng ngờ người đàn ông này lại có thể dễ dàng ôm cô lên như thế, đặt Nhan Lam vào bồn tắm rồi bắt đầu xả nước.
"Tắm rửa cho sạch sẽ đã."
"..."
Đêm qua dẫu cho có xảy những chuyện đáng ngượng ngùng thế kia cũng không thể kéo lại khoảng cách giữa bọn họ. Cuộc đối thoại luôn luôn lạnh lùng và xa cách như kéo xa hàng ngàn thế kỉ, gương mặt người đàn ông nọ chẳng giây phút nào là phủi bỏ đi giá lạnh cả.
Trong lúc Nhan Lam đang ngẩn ngơ nhìn cơ thể trần trụi của mình khuất trong lớp xà phòng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, thì phía đối diện Lăng Tử Quân đã cởi xong quần áo và tiến vào bồn tắm.
Cô giật mình nhìn anh, rồi phát hiện không biết từ bao giờ hai người bọn họ đã ngâm chung một bồn tắm, như vẻ là một đôi tình nhân vừa trải qua một đêm yêu đương nồng nhiệt, hiện tại âu yếm nhau trong bồn nước hoa hồng vô cùng lãng mạn ngọt ngào.
"..."
Không biết Lăng Tử Quân có nhận ra là Nhan Lam đang đỏ mặt hay không, dù cho cô đã tận lực cúi đầu không dám nhìn anh nữa. Bên tai khe khẽ nghe tiếng cười của người đàn ông đó, Nhan Lam chột dạ, lại không dám manh động như hôm qua, chỉ có thể lùi mình về phía sau, đến tận lúc lưng chạm vào thành bồn, ngồi đối mặt với Lăng Tử Quân thì cô mới an tâm được phần nào.
"Hôm qua không phải rất nhiệt tình hay sao? Qua một đêm tự dưng em lại e dè như thế?"
Lời này không nặng không nhẹ thốt lên đủ khiến Nhan Lam lạnh hết cả sống lưng, vốn dĩ cô muốn tỏ ra khí thế một chút để đòi tình đòi tiền... nhưng đến cùng lại không có dũng khí nói ra câu nào, vừa sợ vừa xấu hổ đến mức chỉ biết im lặng ngồi chết trân một chỗ.
Lăng Tử Quân thấy thế cũng không tức giận, anh không để ý tới cô nữa mà bắt đầu nằm ngửa lưng ra sau nhàn nhã ngâm nước.
Hơi nóng dần dần bóng lên hun đôi gò má của Nhan Lam đỏ ửng, cô không thấy Lăng Tử Quân nói gì thì càng thêm sốt ruột.
Nhan Lam cứ nghĩ sáng sớm sẽ nghe tiếng anh lạnh lùng mắng cô không biết liêm sỉ, là loại phụ nữ phóng đãng lăng loàn kia chứ... Nào ngờ anh lại không nói gì, mà cũng chính vì Lăng Tử Quân không phản ứng mới khiến cho Nhan Lam thêm hoảng sợ.
Chẳng thà là mắng cô đi...
"Trợ lý đã tìm được hung thủ rồi."
Bất thình lình thanh âm trầm thấp kia thốt lên đánh tan bầu không khí ngột ngạt nãy giờ.
Nhan Lam giật mình nhìn anh, đầu óc cho chút mụ mị.
Thấy cô như thế, anh vẫn rất thản nhiên tiếp tục nói: "Đêm qua là Thể Vi chuốc thuốc tôi."
Nhan Lam sửng sốt: "..."
Hai năm trước Nhan Lam sau khi tốt nghiệp đã nộp CV vào Lăng thị xin việc và trở thành thư ký thân cận bên cạnh Lăng Tử Quân. Suốt hai năm này giữa cô và anh gắn bó với nhau như hình với bóng trong công việc, là một cặp bài trùng đáng ngưỡng mộ của giới văn phòng.
Kiều Thể Vi vốn là vị hôn thê của Lăng Tử Quân, trước kia khi còn ở trường đại học, Nhan Lam cũng đã từng nghe Lăng Tử Phong nói Lăng Tử Quân và Kiều Thể Vi quen nhau từ thuở nhỏ, là thanh mai trúc mã được gia đình tác hợp, chỉ cần đợi lúc trưởng thành sẽ tính đến hôn nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!