Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Nhan Lam - Lăng Tử Quân

Thành phố biển càng về đêm thì lại càng mưa nhiều, buổi tối mưa rơi rả rích, thành phố chìm vào trong màn mưa dầm không dứt, bên hiên cửa sổ tí tách từng hạt châu rơi.

Vốn dĩ lịch trình của hai người sẽ kết thúc sau khi ăn xong bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, rồi sẽ lên trực thăng bay thẳng về thành phố ngay trong đêm. Nhưng không ngờ thời tiết xấu ảnh hưởng đến chuyến bay, đêm nay bọn họ sẽ ngủ lại khách sạn, sáng mai mới tính đến chuyện về nhà.

Lăng Tử Quân vừa lái xe về khách sạn vừa trầm tư suy nghĩ, thấy Nhan Lam không nói gì, lòng anh càng thêm bồn chồn.

"Đêm nay... em không ngại chứ?"

Câu nói lấp lửng của anh khiến Nhan Lam đang bình thản lại có chút khó xử. Cô đương nhiên hiểu Lăng Tử Quân đang nói về chuyện gì, Nhan Lam cố tỏ ra thản nhiên nhìn anh, ngẫm nghĩ một chút vẫn là lắc đầu.

"Em không ngại."

Thật ra cũng không có gì để ngại, cũng giống như đêm đó Nhan Lam đến Lăng gia để thăm Văn Văn vậy, vì một cơn mưa mà cô đã ngủ cùng Lăng Tử Quân một đêm.

Ngủ chung trên một chiếc giường thôi mà, cũng không đáng sợ bằng việc thức chung.

"..." nghĩ tới đó Nhan Lam lại đỏ mặt. Cô tằng hắng một hơi, nghiêng mặt ra cửa sổ ngắm cảnh để che dấu đi gương mặt đang ngày một đỏ lên của mình.

Mưa to, từng tán cây bên đường rung lắc dữ dội, hàng lá rơi rụng xuống mặt đất bị cơn gió mạnh cuốn bay đi mất. Hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc không nói gì, mãi đến khi xe chạy về đến khách sạn cũng không ai mở lời trước.

Bầu không khí lúng túng này khiến Nhan Lam cảm thấy nhàm chán, cô không có chuyện để nói, lại không biết mở lời làm sao, người đàn ông kia thì càng khóa chặt miệng im lặng.

Cô buồn rầu dựa vào thành xe lim dim hai mắt muốn ngủ, đã đi cả một ngày không ngơi nghỉ, buổi sáng lại thức rất sớm nên bây giờ mình mẩy Nhan Lam đau nhức quá.

Lăng Tử Quân lái xe vào gara, lúc anh tháo dây an toàn cũng không thấy Nhan Lam phản ứng gì, cứ nghĩ là cô ngại ngùng nên Lăng Tử Quân cũng kiềm lòng không suy nghĩ nhiều mà lên tiếng.

"Đêm nay anh sẽ ngủ trên sofa."

Trong phòng có bày trí một chiếc sofa, Lăng Tử Quân là người đàng hoàng, đương nhiên không để cho cô gái mà mình thích cảm thấy bị thiệt thòi.

Lẽ ra anh đã định đặt riêng hai phòng, dẫu sao Nhan Lam cũng chỉ mới bằng lòng để anh theo đuổi, giữa họ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác nữa, anh không thể cứ thế mà chiếm tiện nghi của cô, xem cô như vợ của mình mà ngủ chung một phòng được. Nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại không đi theo dự tính, khách sạn thì hết phòng, đến cả thời tiết cũng mưa to không dứt không thể bay về thành phố trong đêm được.

Lăng Tử Quân mải mê suy nghĩ, lại không thấy Nhan Lam trả lời. Anh bắt đầu tò mò quay sang, thấy cô gái cứ nghiêng mặt ra ngoài cửa xe.

"Tiểu Lam?"

Lăng Tử Quân đưa tay lây nhẹ vai Nhan Lam, định bụng gọi cô, lại không ngờ người nọ ngủ quên mất, bị anh lây động liền ngả lưng về phía anh.

Lăng Tử Quân có chút bất ngờ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Nhan Lam, lại thấy cô đang lim dim mơ màng nhìn mình. Dường như chưa tỉnh ngủ hẳn, Nhan Lam mắt nhắm mắt mở nghiêng đầu nhìn Lăng Tử Quân, hơi hé môi nói ri rí trong miệng.

"Buồn ngủ quá..."

Có lẽ cả ngày trời mệt nhọc, vừa rồi lại uống chút rượu khiến Nhan Lam không tỉnh táo nổi. Cô mệt mỏi lách người ra khỏi vòng tay anh rồi ngồi ngay ngắn lại trên ghế, ngửa cổ ra sau thấy nệm êm ái thì tỏ ra thoải mái dễ chịu mỉm cười,

"Tới nơi rồi sao?"

Miệng thì hỏi vậy, nhưng hai mắt cô khép chặt, hơi thở đều đều tiếp tục ngủ.

Nhìn thấy hình ảnh này mà Lăng Tử Quân không khỏi bật cười, anh điểm chóp mũi cô, thấy cô ngái ngủ ậm ừ gì đó trong cổ họng nghe không rõ ràng nữa. Người đàn ông nọ khẽ thở dài một hơi, ba phần bất lực bảy phần nuôi chiều đứng dậy bế cô từ trên xe lên tới phòng.

Đoạn đường đi không ít người dừng lại nhìn bọn họ, đa số đều là ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Lăng Tử Quân lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, ôm cô như ôm em bé nhỏ đi thẳng một đường vào thang máy.

Lúc đặt cô lên giường, cô gái nhỏ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ thật ngoan. Lăng Tử Quân có thể thấy được xương quai xanh thấp thoáng trong cổ áo của Nhan Lam, gợi cảm đến mức yết hầu người đàn ông nọ có chút khô nóng, anh tránh ánh mắt sang một bên, gương mặt tràn ngập sự ẩn nhẫn chịu đựng.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, khí chất lập tức thay đổi, quay lại hình tượng một người đàn ông trưởng thành cấm dục.

Anh không nên có những suy nghĩ quá phận này – Lăng Tử Quân ở trong lòng tự trách, lại vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân tỉnh táo. Vốn dĩ anh phải kiềm chế, không thể để chính mình sa ngã như thế này được.

Trong phòng có người mặc kệ trời đất ngủ đạp chăn không thèm lo lắng, lại có người ngồi bên cạnh dằn vặt chịu đựng sự cám dỗ đang ồ ạt bủa vây.

Sau khi bình ổn lại tâm tình, Lăng Tử Quân giúp Nhan Lam lau tay lau mặt bằng khăn sạch, rồi đắp chăn bông mềm mại giúp cô.

Nhìn gương mặt khi ngủ say của cô gái nọ, Lăng Tử Quân lặng lẽ nuốt nước bọt, anh không nhịn được tiến tới hôn lên vầng trán Nhan Lam. Một nụ hôn nhẹ lướt như cánh chuồn chuồn vờn nước, mang đầy sự trân trọng và yêu thương vô bờ bến.

Giá mà có thể lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc này mãi mãi thì tốt quá.

Lúc anh sắp sửa rời đi, dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc kia đang rời xa mình, Nhan Lam mơ màng nắm chặt lấy tay Lăng Tử Quân không cho anh đi, cô vẫn nhắm mắt ngủ, lại dụi dụi mặt vào tay anh trong vô thức, nói mớ:

"Đừng đi... đừng đi mà..."

Người đàn ông nọ ngây người nhìn cô hồi lâu cũng không bước đi nổi, đợi lúc anh hồi phục tinh thần liền cảm thấy bàn tay mình nóng ran ran, cảm nhận được hơi thở rõ mồn một của Nhan Lam ở ngay cạnh bên.

Lăng Tử Quân đắn đo một hồi mới đưa tay xoa xoa nhẹ tóc cô, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, anh đi một chút thôi rồi quay lại."

Dỗ mãi cuối cùng người nọ cũng buông tay, Lăng Tử Quân mới nhân cơ hội chạy đi vào phòng tắm xả nước lạnh. Thật nguy hiểm quá!

Đêm đó Lăng Tử Quân đã ngủ cạnh Nhan Lam, vừa nằm xuống giường thì người phụ nữ kia liền theo như thói quen rúc người vào lồng ngực anh. Hơi ấm cả hai hòa vào làm một, nghe thấy hơi thở đều đều vang bên tai, Lăng Tử Quân cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng lại lực bất tòng tâm.

Trong bóng tối người đàn ông âm trầm mở mắt, anh cẩn thận nhìn xuống đỉnh đầu mềm mại của cô gái nhỏ, lại yêu thương hôn lên lọn tóc mượt mà.

Cuối cùng Lăng Tử Quân vẫn là không thể ngủ, một đêm dài thấm thoát trôi qua, anh thức trắng đêm khiến hai mắt mỏi mệt đỏ ngầu.

Ngoài cửa sổ ánh sáng len lỏi qua tấm màn nhung nặng nề chiếu trên mặt sàn lạnh lẽo, Lăng Tử Quân nhẹ nhàng đỡ mái đầu của Nhan Lam nằm ngay ngắn trên gối ngủ, sau đó mới âm thầm rời đi.

Cánh tay mỏi nhừ sau một đêm làm gối ôm cho Nhan Lam, nhưng tâm trạng của Lăng Tử Quân lại vô cùng tốt. Anh vui vẻ đứng nhìn cô một chút rồi định bụng ra ngoài ban công hóng chút gió trời.

Không ngờ anh chưa đi mấy bước thì điện thoại ở đâu đó vang lên phá tan bầu không khí im lặng trong căn phòng. Lăng Tử Quân vội vã chạy tới tắt chuông vì sợ làm gián đoạn giấc ngủ của Nhan Lam, may mắn là cô không hề thức giấc, chỉ hơi trở mình, trong miệng ậm ừ mấy tiếng không rõ lời.

Điện thoại được Lăng Tử Quân giữ bên mình, anh đi ra ban công, lúc này hồi chuông cuối cùng cũng tắt, trên màn hình hiện lên cuộc gọi nhỡ của Lăng Tử Phong.

Tích tắc vài giây sau người đàn ông kia nhắn lại một tin: "Xin lỗi em Tiểu Lam, còn sớm như vậy mà gọi điện làm phiền em."

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận