Lăng Tử Quân vừa rời đi không bao lâu, trong phòng bệnh liền lục đục không yên.
"Rầm" một tiếng thật lớn, bàn tay ông Lăng đập mạnh xuống bàn, ly nước chao đảo nghiêng sang một bên đổ hết xuống đất biểu hiện sự giận dữ ngút trời lúc này.
Thanh âm cực lớn diễn ra khiến mọi người trong phòng đều bất động nhìn về phía ông Lăng hoảng sợ, mà Lăng Tử Phong của hiện tại vẫn mặt không đổi sắc ngồi trên giường nhàn nhã uống canh, xem chuyện này tựa như việc hiển nhiên không có gì liên quan đến mình.
Trông thấy vẻ mặt của con trai lớn lúc này khiến ông Lăng không kiềm được giận dữ, bàn tay đang giơ trên không trung muốn mạnh mẽ giáng xuống rồi lại không nỡ.
Mẹ Lăng hoảng hốt chạy tới đỡ tay chồng rồi hô lớn:
"Ông à! Bình tĩnh, bình tĩnh lại đã... Phong Phong còn đang mệt, ông nỡ đánh nó sao?"
Phùng Nhất Ngũ sợ hết hồn đứng ở một góc tận lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình, chỉ thấy lúc này ở trên giường bệnh, Lăng Tử Phong đã đặt bát canh xuống bàn, mắt đối mắt nhìn về phía bố mà không có chút nao núng nào.
"Nó mệt?" bố Lăng bật cười trào phúng hỏi ngược lại mẹ Lăng: "Nó mà biết mệt thì sẽ không mở miệng nói ra câu đó rồi. Bà còn cảm thấy nó mệt sao?"
Nói rồi ông lại chỉ thẳng tay vào mặt Lăng Tử Phong, bắt đầu chỉ trích anh.
"Tử Phong con nói, có phải con muốn phá hủy cái nhà này, làm mọi chuyện rối tung lên thì mới hả dạ không?"
Không ngoài dự đoán của Lăng Tử Phong, bố thực sự đã nổi giận, nhưng cơn thịnh nộ của ông lúc này không dành cho Lăng Tử Quân mà lại là dành cho Lăng Tử Phong anh.
Anh hơi kéo khóe miệng lên nở nụ cười tà, điều này cũng không khiến cho Lăng Tử Phong bất ngờ, dẫu sao anh cũng đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra khi anh thẳng thừng hỏi những chuyện không nên hỏi.
"Phong Phong! Đừng cười nữa..."
Mẹ Lăng vừa cản chồng lại vừa mở miệng quát mắng con trai. Chẳng thà bà mắng nó, còn hơn một lát nữa chồng bà không kiềm được cơn giận ra tay đánh nó thì bà còn xót lòng xót dạ hơn!
"Vậy ý bố muốn con phải làm sao đây?"
Lăng Tử Phong trực tiếp bỏ ngoài tai sự can ngăn của mẹ, anh lại nhìn bố với ánh mắt đầy khiêu khích.
Đã lâu lắm rồi Lăng Tử Phong không nghịch ý bố mẹ thế này, lần này còn chơi lớn, không chỉ khiến ông bà nổi giận mà việc đó còn trực tiếp liên quan đến đứa con trai út mà hai vợ chồng yêu thương nhất.
Bố Lăng giận đến mức lồng ngực phập phồng, ông hơi gỡ tay mẹ Lăng ra nhưng lại bị mẹ Lăng giữ chặt. Thấy bà hoảng sợ, ông cũng cố gắng kìm nén cảm xúc.
Lăng Tử Phong cho đến mức này vẫn còn không biết giữ miệng, anh vẫn cười trào phúng một hơi, nói với giọng thản nhiên hết mức.
"Con chỉ đơn thuần là hỏi một câu hỏi. Câu hỏi đó có gì không ổn? Hay là vì bố mẹ sợ tâm trạng của nó không ổn mới không muốn để con hỏi?"
"Tử Phong! Mày!"
Ông Lăng giận dữ mặt đỏ phừng phừng, thế nhưng đối mặt với Lăng Tử Phong đang thản nhiên ngồi trên giường, nhìn trong đôi mắt kia phảng phất tia căm hờn, ông lại không thể phản bác gì nữa.
Bởi lẽ những lời mà Lăng Tử Phong nói thực sự rất đúng, là ông đã giận quá mất khôn... đổ hết tội lỗi cho Lăng Tử Phong.
Nhất thời ông Lăng không nói được lời nào, mà cơn giận cũng cứ như thế bay đi hơn nửa. Ông đứng bên giường hơi ngẩn người ra nhìn Lăng Tử Phong một chút, cuối cùng không nói thêm bất kỳ câu nào dư thừa mà quay đầu rời khỏi phòng.
"Ông à."
Mẹ Lăng hốt hoảng muốn đuổi theo, nhưng ông Lăng vẫn ôn nhu nói với bà: "Bà ở lại chăm sóc con đi, tôi ra ngoài hóng gió một chút."
"..."
Thấy bố vừa rời khỏi phòng, Lăng Tử Phong lại tiếp tục không quan tâm mà uống canh. Phùng Nhất Ngũ đứng một chỗ lén lút nhìn anh, muốn dùng ánh mắt hỏi rốt cuộc Lăng Tử Phong muốn làm loạn cái gì vậy, nhưng tiếc là Lăng Tử Phong lại không thèm để ý đến anh ta.
Mẹ Lăng đau lòng nhìn hai cha con xa cách, bà tiến tới bên giường đánh nhẹ vào tay con trai, mắng nhỏ:
"Sao con cứ thích làm cho bố tức giận thế hả?"
"Con đã làm gì sai? Còn không phải là bố đang đẩy hết tội trạng sang cho con sao? Nếu ngay từ đầu mọi người thẳng thắn nói với nó, thì chuyện con có hỏi cũng không liên quan gì. Bố mẹ thiên vị Tử Quân, con biết, nhưng ít nhiều cũng nên hiểu rõ con không phải con nuôi!"
Đúng vậy, anh không phải là con nuôi, mà chính là con ruột! Là con trai lớn, là đứa con đầu mà họ sinh ra. Cớ gì mà Lăng Tử Quân luôn lấy hết mọi hào quang, luôn được dành hết sự yêu thương mà Lăng Tử Phong lại không thể có chứ?
Ngay cả cơ hội củng cố địa vị mà bố mẹ cũng muốn dành hết cho Lăng Tử Quân, rồi lại nghĩ không biết nó có chấp nhận việc đó hay không, sợ nó buồn, sợ nó tổn thương.
Trải đường đi nước bước cho nó, còn không cho đó là thiên vị hay sao?
Kết thông gia với nhà họ Kiều, chú rể đó nắm chắc phần thắng giữ được chức chủ tịch Lăng thị. Lăng Tử Quân chiếm ưu thế như vậy, Lăng Tử Phong còn không tự lực cánh sinh thì có thể đấu lại nổi ư?
Lăng Tử Phong bật cười, nụ cười lạnh ngắt lúc này hệt như linh hồn đã đóng thành tảng băng của anh.
Bà Lăng nghẹn lời không nói nỗi con trai lớn: "Con..."
Bình thường bà chỉ cằn nhằn được với mỗi đứa nhỏ, đứa lớn thì chịu thua, bà không thể nào đối mặt dạy dỗ hay tâm sự hàn huyên với nó được.
"Con thật tình... con rõ biết bố mẹ không muốn tạo áp lực cho Tử Quân, sao con còn cố tình hỏi chứ?"
"Tử Phong, cả con và Tử Quân đều là con ruột của bố mẹ, bố mẹ thương đều như nhau cả, sao con không thể hiểu cho em con một chút?"
"Thương đều như nhau ư?" Lăng Tử Phong lặp lại câu nói kia một lần nữa, cảm thấy giống như vừa nghe phải một câu chuyện cười. Khóe môi anh cong lên ghìm lại cơn giận dữ trong lòng: "Mẹ chắc chứ?"
Tâm tình của anh vô cùng không tốt, ngay cả mẹ mà anh cũng muốn đấu khẩu.
"Tử Phong, con...!"
"Dì à, dì..."
Ngay lúc mẹ Lăng cũng hết chịu nổi Lăng Tử Phong nữa rồi, Phùng Nhất Ngũ đã nhảy vào cứu một bàn thua trông thấy: "Tử Phong hơi mệt nên nói năng lung tung, dì đừng để bụng nhé... Phong Phong, cậu im lặng chút đi."
Phùng Nhất Ngũ cười hề hề giải vây, mẹ Lăng ấm ức đến hai mắt lệ nhòa nhìn con trai một chút, cuối cùng cũng không thể ở lại được lâu thêm, bà quay đầu bỏ đi.
"Dì ra ngoài một chút, con chăm sóc Tử Phong nhé..."
Nói rồi người nào người nấy đều lần lượt bỏ ra ngoài, để lại một mình Phùng Nhất Ngũ đứng trong phòng bệnh chịu trận với cái tên họ Lăng bị điên này.
"Chết tiệt cái thằng nhóc nhà mi, ăn phải thuốc nổ à mà nói năng gây sát thương thế?"
"Cút, không phải chuyện của cậu."
Lăng Tử Phong lại không thèm để ý đến Phùng Nhất Ngũ, bố mẹ đi rồi anh cũng không phản ứng gì lớn, chỉ lạnh mặt lấy điện thoại ra lướt.
Hay rồi, người nào người nấy cũng đều theo phe Lăng Tử Quân, chẳng khác gì so với trước kia.
"Này, sao lại không phải chuyện của tôi cho được."
Phùng Nhất Ngũ kéo ghế lại ngồi sát bên giường bệnh của Lăng Tử Phong, lại nói:
"Cái gì cũng phải từ từ, cậu bốc đồng như vậy làm gì. Bố cậu bắt đầu nghi ngờ tôi... đừng để sau này thông tin gì cũng bị chặn lại thì tôi không giúp gì được cho cậu đâu nhóc con."
"Thể Vi trở về, hai nhà họ Lăng và Kiều kết thông gia là chuyện sớm muộn mà thôi. Cậu nói khích Tử Quân bây giờ cũng không được gì, càng để cho tên nhóc kia có lợi, bố mẹ cậu đều theo phe cậu ta."
"..."
"Trước kia cậu đâu có dễ mất bình tĩnh như vậy hả?"
"Trước kia thì khác... bây giờ tôi không nhịn được nữa."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!