Ánh nắng đã chiếu qua cửa sổ, len lỏi qua quá từng góc kẽ. Dương Linh nheo mắt tỉnh dậy, lấy tay xoa lên chán, cô ngồi dậy tự nhiên nghe thầy mùi thức ăn hơi cháy, lúc này cô mới nhận ra.
“Đã hơn bảy giờ rồi sao”
Dương Linh nhìn lên đồng hồ treo tường, đã muộn giờ đi làm rồi, nếu cô đi muộn, Đẳng Thiếu sẽ gõ đầu cô mất.
“Tại sao giám đốc không chịu gọi mình dậy chứ” Dương Linh vừa xuống cầu thang vừa nói.
Tới bếp thấy Mặc Tần Minh đã nấu sẵn mấy món ăn. Thấy mặt anh mũi tèm lem, cô bỗng khựng lại.
“Giám đốc đang làm gì vậy”
Mặc Tần Minh sắp nốt một món ra đĩa, tiện thêm bát đũa.
“Nấu bữa sáng, em không thấy sao”
Dương Linh không hiểu, đã giờ này rồi tại sao anh còn thản nhiên như vậy.
“Hôm nay anh không đi làm sao”
Mặc Tần Minh nghe cô nói vậy liền bật cười.
“Em quên rồi sao, hôm nay là chủ nhật mà”
Đến bây giờ Dương Linh nhớ, hôm nay là cuối tuần mà, chắc vì quá mệt nên cô quên mất.
Thấy cô vẫn còn ngơ ngác đứng đó, Mặc Tần Minh bê chiếc đĩa thức ăn mà mình mới nấu xong đặt lên bàn. Anh ngoắc tay ra hiệu rằng cô mau tới đây. Dương Linh hiểu ý đi tới. Mặc Tần Minh múc cho cô một bát cơm.
“Ăn đi tôi nấu đấy”
“Thật sao”
Anh gật đầu tự đắc. Dương Linh nhìn bàn ăn, có vẻ cũng không tệ, nhưng mùi lại hơi khét. Cô gắp một miếng thịt cho vào miệng.
“Hừm, hơi mặn” Cô nghĩ thầm
Nhìn ánh mắt mong chờ của Mặc Tần Minh, cô không muốn làm anh buồn, Dương Linh cố ý nhai cho hết, Mặc Tần Minh thấy cô đã ăn xong một miếng anh liền hỏi
“Có ngon không”
“Cũng không tệ” Dương Linh trả lời
“Đây là lần đầu tiên tôi tự nấu ăn đó, em có phúc lắm đấy haha” Mặc Tần Minh vừa nói vừa ngửa đầu ra sau cười lớn.
Dương Linh thấy vậy liền gắp cho anh một miếng. Cô thầm nghĩ không biết anh sẽ nghĩ như vào khi biết được mùi vị do chính món mình nấu nhỉ.
“Anh cũng nên ăn một miếng đi, anh nấu mà”
Mặc Tần Minh nhếch miệng cười, rất nhanh anh cho miếng thịt đó vào, vị mặn của muối lan toả tron miệng của anh.
“Khụ khụ” Anh ho lên từng tiếng
Dương Linh hốt hoảng lấy cho anh cốc nước, Mặc Tần Minh rất nhanh đã uống sạch cốc, anh nhăn mặt lại vừa nói.
“Vậy mà em bảo ăn được”
Dương Linh mỉm cười, cô gắp thêm một miếng trứng vào bát rồi nói với anh.
“Ngoài hơi mặn ra, nó rất ổn mà”
Mặc Tần Minh không hiểu, sao lúc nào cô cũng cam chịu như vậy, mặn thì nói mặn để cho anh biết, không cho cô miếng tiếp theo, anh vồ lấy chiếc bát rồi bỏ sang một bên.
“Tại sao lúc nào em cũng như như vậy”
"Hả, anh nói sao cơ
Dương Linh không hiểu những lời anh nói. Mặc Tần Minh vẫn chằm chằm nhìn cô
“Để tôi đưa em ra ngoài ăn”
“Không cần đâu, với lại tôi hết đồ mặc rồi, đi với bộ dạng này không ổn chút nào cả”
Cũng đúng, Mặc Tần Minh nhìn bộ đồ ngủ của cô anh mới nhớ, vừa rồi ra ngoài mua đồ ăn về nấu, lại quên mua bộ khác cho cô. Mặc Tần Minh lại rơi vào im lặng thấy vậy cô liền nói
"Còn nguyên liệu không, tôi sẽ nấu lại mấy món khác cho anh "
Mặc Tần Minh chỉ về hướng bệ bếp. Dương Linh gật đầu đi tới, cô đang suy nghĩ sẽ nấu những món gì.
Coi còn trứng, một ít sườn và rau, cô định nấu mấy món đơn giản thôi, trứng chiên, thịt luộc, sườn xoà chua ngọt, những món mày cô đã ăn suốt ở thời sinh viên.
Mặc Tần Minh nhìn cô chăm chú nấu ăn, bỗng có cuộc điện thoại gọi đến, là cha anh Mặc Thiên, anh liền lên phòng khách nhấc máy
“Alo”
“Dương Linh, con bé sao rồi, sao hôm qua hai đứa không về” Mặc Thiên hỏi.
"Cô ấy ổn rồi, chiều nay con sẽ dẫn cô ấy về, cha đừng lo.
Mặc Thiên bên kia đầu dây thở phào nhẹ nhõm, hôm qua thấy Dương Linh bị như vậy ông liền tức giận đi về. Rất may ở đó có Mặc Tần Minh đã kịp đưa cô về.
Nói chuyện đã xong, đúng lúc Dương Linh đã nấu xong hai món, còn món sườn. Mùi thức ăn bay khắp phòng bếp. Nghe mùi cũng thơm đó chứ, Mặc Tần Minh cảm thán.
Khoảng 10 phút sau cô cũng nấu xong. Anh thấy mấy món đơn giản như vậy nhưng lại hấp dẫn. Mặc Tần Minh gắp một miếng sườn cho vào miệng, mùi vị này không kém gì so với mấy món của dì Dương, xem ra tay nghề nấu ăn của cô cũng khá đấy, rất nhanh anh đã ăn hết một bát. Dương Linh thấy vậy liền vui vẻ hỏi.
“Có ngon không”
“Ngon hơn tôi nấu một chút” Mặc Tần Minh bình thản trả lời.
Dương Linh mỉm cười, cô biết thừa anh đàn nói đùa, trông anh ăn ngon đến vậy cơ mà.
Chẳng mấy chốc, mấy đĩa thức ăn cô nấu đã bị anh ăn hết. Dương Linh đứng dậy dọn vào rửa chén. Mặc Tần Minh cũng đi đến phụ cô.
“Để tôi rửa chén cho em”
“Không cần đâu anh cứ ngồi đó”
Dương Linh suy nghĩ, Mặc Tần Minh trước giờ sống trong sung sướng, chẳng phải đụng đến việc chân tay, chắc những công việc này anh không làm được đâu. Nhưng anh vẫn đứng đó đòi cho bằng được, cô đành bất lực
“Vậy tôi rửa, anh tráng được không”
Mặc Tần Minh vui vẻ gật đầu, hai người đứng cạnh nhau rửa chén. Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, trông anh với cô cứ như vợ chồng thật sự, sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng lại rất hạnh phúc. Anh mỉm cười thoả mãn, vừa tráng anh vừa nhìn ngắm khuôn mặt tập trung của cô. Mặc Tần Minh lại muốn cùng với cô có một cô con gái, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như Dương Linh vậy.