Đã gần hai tháng kể từ ngày cô tới cô nhi viện, giữa cô và anh chưa xảy ra sự đụng chạm quá đáng nào. Đêm nào cũng thế, Mặc Tần Minh nằm cạnh cô, có chút làm loạn, nhưng lại thôi, anh sợ cô giận. Lúc đầu Dương Linh có chút phản kháng nhưng dần lại quen với điều đó, mặc anh muốn làm gì thì làm, ít nhất là anh sẽ không cố làm chuyện đó với cô cho đến khi nào cô nguyện ý.
Đang chăm chú làm việc thì điện thoại vang lên, số điện thoại kia là số lạ, Dương Linh chần trừ một lúc rồi mới nhấc máy.
“Alo ạ”
Bên kí đầu giây im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, “Là ta đây, Lưu Ly”
“Mẹ” Dương Linh ấp úng, khó khăn lắm mới nói được ra.
“Ta có chuyện muốn nói với con, con tới cô nhi viện một lần nữa được không”
Lưu Ly muốn đích thân Dương Linh tới đây, lại không muốn Mặc Tần Minh đi cùng, “Con đi một mình tới đây nhé”
“Dạ “cô ngập ngừng đáp.
“Ta sẽ chờ con” Bên kia có vẻ đang rất điềm tĩnh.
Chưa kịp cho Dương Linh đáp lại, Lưu Ly đã cúp máy, cô thở mạnh, hơi chút gấp gáp, Tiểu Đồng thấy cô không ổn liền hỏi.
“Dương Linh, cô sao thế”
Dương Linh lắc đầu tỏ vẻ rất ổn, “Không sao cả” cô đáp.
Nhìn lên đồng hồ, mới hơn chín giờ sáng, cô từ từ đi ra ngoài, nhưng lại rất bí mật không ai biết, Tiểu Đồng lại nghĩ cô đi vệ sinh hay gì đó.
Rất nhanh cô bắt một chiếc taxi đi tới cô nhi viện, trên tay cầm chặt tấm ảnh, cô rất muốn biết về cô bé đó, cô bé trong tấm ảnh. Tâm trạng hơi thấp thỏm nhìn ra ngoài đường, không biết chuyện tiếp theo với mình.
Đoạn đường đi tới đó mất khoảng hơn ba mươi phút, xuống xe hít thở thật sâu. Lưu Ly đã chờ sẵn cô ngoài cửa.
“Con tới rồi, vào đây thôi” Lưu Ly vui vẻ đi tới chỗ cô.
Dương Linh cúi chào, có chút rụt rè, cô đút tấm ảnh vào túi, lững thứng đi đằng sau Lưu Ly, bỗng nhiên cô thấy Lưu Hà đang đứng một góc nhìn chằm chắm vào cô.
Ngồi xuống bàn uống nước, Lưu Ly nhẹ nhàng hỏi. Hỏi thăm được vài câu về cô, một lúc bà liền thở dài, mãi về sau bà mới hỏi
“Chuyện hai đứa, sao con lại đồng ý kết hôn với Tần Minh vậy”
“Dạ, chuyện đó…” Dương Linh á khẩu không nói được gì, cô vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm Lưu Ly, còn bà thì đang nở nụ cười có chút bí hiểm, mong chờ câu trả lời từ cô.
Dương Linh không thể nói ra chuyện hợp đồng giữa anh và cô được, cô đang suy nghĩ ra câu trả lời đối phó, ánh mắt chuyển hướng, bỗng lúc này cô thấy Lưu Hà vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn cô.
Toàn thân cô đơ cứng, hai ánh mắt đó không ngừng nhìn nhau, bỗng nhiên Lưu Hà lắc đầu với cô, Dương Linh khá bất ngờ vì biểu hiện đó. Từ sâu trong tâm trí cô tự nhiên hiện lên hình ảnh của hai đứa trẻ đang chơi với nhau, khuôn mặt hai đứa trẻ mù mịt không thấy rõ, cô khẽ nhíu mày lại. Ánh mắt lại chuyển qua Lưu Ly.
“Tại vì…con yêu anh ấy” Rặn mãi cô mới nói ra được.
Lưu Ly nhếch mép cười, không còn biểu cảm hiền hậu như trước nữa, khuôn mặt này biểu hiện này có chút nguy hiểm, giọng điệu có chút khinh bỉ.
“Thật hả”
“Con biết con đang làm gì không?” Lưu Ly hỏi tiếp.
Dương Linh lúc này mới nhìn nhận được vấn đề, câu hỏi này chắc chắn là hỏi về người đàn bà tên Thẩm Lộ rồi, vò nhẹ vạt váy, cô khẽ liếc Lưu Hà, dường như cô cảm thấy sợ người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình hơn. Lưu Hà vẫn tiếp tục theo dõi cô nhưng vẫn không phản ứng nhiều.
“Là người đàn bà đó…” Không biết nói gì tiếp theo, giọng cô dần “ý mẹ là thế phải không”
Dương Linh bỗng hỏi lại, ánh mắt kiên định nhìn Lưu Ly, bà khẽ gật đầu, nhưng có vẻ như chưa hài lòng
“Còn nữa…”
Cô khó hiểu, vẫn chưa định được vấn đề, bỗng nhiên Lưu Ly đi tới gần cô, đưa tay lên xoa lấy cánh vai của cô.
“Mẹ thấy áo của con bẩn rồi, con nên đi thay đồ thôi”
Dương Linh đứng hình, đúng là có chút dính bụi, “Qủa thực không cần đâu ạ” cô đáp lại
Lưu Ly dường như muốn xác nhận điều gì đó, khẽ vạch nhẹ một bên vai cô, biểu cảm đầu tiên của bà là bất ngờ xen chút sợ hãi, sau đó lại nham hiểm.
“Vẫn nên”
Trong lúc đang giằng co, tiếng điện thoại cô reo lên, trên đó hiện số của Mặc Tần Minh, nhanh chóng cô nhấc máy, “Alo”
“Em đang ở đâu?” Bên kia đầu dây là một giọng nam trầm ấm quen thuộc.
“Em…em” Dương Linh đang ấp úng không biết phải trả lời sao, ngước lên đối mặt với Lưu Ly.
Trong lúc đang trần trừ, Lưu Ly dựt lấy điện thoại của cô, không còn đáng sợ như trước, giọng nói hòa nhã vang lên.
“Con bé đang ở chỗ mẹ, mẹ nhớ con bé, con mau tới đây đi”
Sau đó cuộc nói chuyện tiếp diễn ra sao, cô không nghe rõ, Lưu Ly đang cười rất tươi rồi gật đầu, có lẽ Mặc Tần Minh sẽ tới đây sớm thôi, nỗi sợ của cô cuối cùng cũng được chút bỏ phần nào.
Đưa điện thoại cho cô, lại trở về biểu cảm nghiêm túc như trước, Lưu Ly nhẹ giọng nói với cô.
“Mặc Tần Minh sẽ tới đón con thôi, ta đi chuẩn bị bữa ăn trưa cho con”
Dương Linh gật đầu, cô vẫn luôn dè chừng người phụ nữ này, từ đầu có vẻ là người hiền hậu nhưng dần không phải thế. Lưu Ly liếc cô thềm một lần nữa rồi đi xuống bếp, Lưu Hà cũng không nhìn cô thêm một lần nào nữa, từ từ đi phía sau Lưu Ly.
Dương Linh muốn hỏi Lưu Hà điều gì đó, nhanh chóng chạy tới nắm chặt tay Lưu Hà, không để xảy ra một tiếng động, khi Lưu Ly đi muộn đoạn xa, hai người đi vào một góc nói chuyện.
“Cô…tôi có điều muốn hỏi”
Lưu Hà khuôn mặt vô cảm nhìn cô, có vẻ có gì đó sợ sệt, lẩm bẩm mấy câu, “Tôi xin lỗi…”
Hai mắt Lưu Hà ngấn nước, như sợ ai đó phát hiện, cô ấy không giám khóc, nhẹ nhàng nắm tay Dương Linh ra ngoài sân sau của cô nhi viện, chỉ tay về hướng một gốc cây bàng lớn.
Không nói gì thêm nữa, bỏ cô lại một mình, Lưu Hà buông tay cô ra rồi đi vào trong. Dương Linh lặng người đứng đó, có vẻ như muốn mình cố nhớ về một điều gì đó, ngước lên nhín tán cây, có vẻ nó đã sống được mấy chục năm rồi, đột nhiên mấy đứa trẻ từ đằng sau chạy tới ôm vào hai chân cô. Chỉ một chút nữa thôi Dương Linh đã bị ngã rồi.
“Chị…sao giờ chị mới tới” Là những đứa trẻ đã chơi với cô lúc trước, thì ra chúng vẫn nhớ cô.
Tươi cười nhìn chúng, không kiềm được liền ngồi xuống xoa đầu từng đứa.
“Chị bận quá…xin lỗi mấy đứa”
Tụi trẻ khúc khích, bàn tay nhỏ nhắn vươn tay lên nắm lấy tay cô rồi dắt chỗ cây bàng, dưới gốc có một chiếc xích đu nhỏ, chiếc xích đu hơi cao, một đứa bé vươn tay ra như đang nhắc nhở rằng hãy bế nó ngồi lên đó đi.
Dương Linh hiểu ý liền thực hiện, chẳng mấy tiếng cười của tụi nhỏ đã xóa tan bớt đi phần tĩnh lặng cho cô từ nãy đến giờ, bỗng cô phát hiện ở thân cây có cái gì đó.
Nét chữ ngệc ngoạc được khắc cẩu thả trên đó, hình như nó đã lâu rồi, nét chữ đã mờ dần nhưng vẫn đọc được,.
“Viên Tranh”
Được rồi, cái tên này đã ám ảnh cô được hai tháng trời, cô phủi đi những vết bụi dính trên nét chữ, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một cơn đau nhỏ, như một tia sét xẹt qua, một đoạn kí ức hiện lên trong đầu cô.
Dương Linh thấy bàn tay mình đang cầm con dao nhỏ khắc một thứ gì đó trên gốc cây, nhưng lại không nhìn rõ, cô khẽ nhíu mày, hai tay ôm chặt đầu, đôi chân không tự chủ, dần dần di chuyển.