Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
————————————————–
Người có thể ngồi hàng đầu dù ít nhiều cũng có quan hện với đoàn phim, tỷ như nhân viên công tác trong đoàn hoặc là ký giả truyền thông cùng với khách quý các loại.
Dù cho phim đã bắt đầu, chu vi vẫn có người đi tới lui, thậm chí rất nhiều lần.
Vốn là hứng thú xem của Tổ Kỳ đã không cao, lúc này liền thỉnh thoảng có người khom người rón rén từ trước mặt cậu đi ngang qua, cậu càng xem không dô, vì vậy người bên cạnh vừa ngồi xuống, cậu liền chú ý.
Khuỷu tay trái của cậu đang ghế dựa trên tay vịn, hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn nhìn qua.
Kết quả còn chưa kịp nhìn rõ mặt người kia, đột nhiên, một luồng mùi thơm ngát quen biết chui vào trong mũi cậu.
Tổ Kỳ từ trước đến giờ không thích nước hoa, nhưng bởi vì cùng Tiết Giác ở chung lâu, có thể ngửi ra mùi nước hoa Tiết Giác hay dùng—— là mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Nếu như không phải Tổ Kỳ đối mùi đó hết sức quen thuộc, chỉ sợ sẽ không nhanh như vậy liền ngửi ra.
Cậu ngây cả người, một giây sau như là đột nhiên ý thức được cái gì, suy nghĩ một chút, liền giống như vô ý tới gần người kia, ngay sau đó nhìn tướng mạo đối phương.
Sau đó, hắn liền thấy một gương mặt quen biết.
Tổ Kỳ: “…”
Tôi sát.
Đây không phải là Tiết Giác sao?
Trước Tổ Kỳ sau khi biết được địa điểm công chiếu phim, liền hỏi thăm qua Tiết Giác có thời gian đến hiện trường hay không, nhưng Tiết Giác đã sớm có lịch dự hội nghị ở Lân thị, không thể phân thân được.
Cho nên nói, vào lúc này Tiết Giác không phải nên ở Lân thị hay sao?
Mặc trong lòng Tổ Kỳ nghi hoặc, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Tiết Giác lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh mình,vẫn có cỗ cảm xúc vui mừng cảm động không thể nào diễn tả bằng lời.
Nếu không phải có nhiều người đang ở đây, Tổ Kỳ hận không thể đứng dậy ôm Tiết Giác xoay mấy vòng.
“Sao anh lại tới đây?” Tổ Kỳ tiến đến bên cạnh Tiết Giác, cúi đầu nhỏ giọng nói rằng, “Anh không phải đi họp sao?”
Tiết Giác dường như rất hưởng thụ việc Tổ Kỳ chủ động tới gần, cũng nghiêng thân thể hướng gần lại cậu, động tác nhỏ của hai người giống như là học sinh lên lớp trộm nói chuyện.
“Tôi đã sớm tới.” Tiết Giác cụp mắt nhìn hai con mắt sáng lấp lánh của Tổ Kỳ, nhịn không được dùng tốc độ cực nhanh cúi đầu trên mắt của cậu hôn một cái nói, “Tổ chức hội nghị chỉ cần nửa ngày, may là thời gian công chiếu cử hành vào buổi tối.”
Cuối cùng, Tiết Giác liền có chút ủy khuất nói, “Tôi đã sớm nói với đạo diễn Vương xác định ghế ngồi, nhưng đáng tiếc cách em rất xa, tôi liền lặng lẽ tới đây.”
Tổ Kỳ nín cười, lén lút nặn nặn tay Tiết Giác.
Tuy rằng ngồi ở hàng đầu thường xuyên có người đi lại, dù sao ban tổ chức đã sớm xác định vị trí mỗi người, nói cách khác chủ nhân của vị trí Tiết Giác đang ngồi bất cứ lúc nào cũng sẽ trở về.
Nghĩ tới đây, Tổ Kỳ cảm thấy có chút tiếc nuối, liền đối với Tiết Giác nói: “Hay là anh về chỗ của anh đi, chờ một lát phim chiếu xong, em lập tức đi tìm anh.”
Tiết Giác nháy mắt một cái: “Người kia sẽ không trở lại.”
“Hả?” Tổ Kỳ nhớ tới ngồi bên cạnh cậu là một phóng viên có chút danh tiếng, theo lẽ thường nói, như vậy phóng viên này sẽ không vắng mặt ngày công chiếu.
“Tôi vừa nãy trong nhà vệ sinh ngẫu nhiên gặp hắn, hắn nói hắn đột nhiên có chút việc, liền đem vị trí này nhường cho tôi.” Tiết Giác nghiêm trang giải thích.
“…” Tổ Kỳ lại nghe chứ không nói.
Nếu như cậu không có đoán sai, Tiết Giác căn bản không có cùng người phóng viên kia ngẫu nhiên gặp, mà là cố ý trong nhà vệ sinh chặn đối phươnglại.
Đồng thời người phóng viên kia bị vướng bởi thân phận Tiết Giác, không tiện cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, chỉ có cắn răng đáp ứng.
Sự thực chứng minh, Tổ Kỳ thật sự hiểu rất rõ Tiết Giác…
Đáng thương người phóng viên kia vừa muốn đem vị trí nhượng cho Tiết Giác, liền không dám tới ngồi vị trí của Tiết Giác, đành phải cầm camera tội nghiệp mà đứng ở phía sau cùng xem phim, tình cờ chụp mấy tấm hình.
Lúc phim chiếu được một phần ba thời gian, hiện trường rốt cục triệt để yên tĩnh lại, những người vừa nãy còn giao tiếp cũng âm thầm yên tĩnh về chỗ ngồi.
Tổ Kỳ âm thầm thở dài, cậu vốn tưởng rằng lúc công chiếu phim của đạo diễn nổi tiếng như Vương Lục sẽ rất nghiêm túc, hết thảy quy trình cẩn thận tỉ mỉ, không nghĩ tới hiện trường hỗn loạn như vậy, còn bắt cậu và Kiều Y Dương hâm lại scandal.
Không biết trên weibo sẽ đánh giá buổi công chiếu này ra sao.Chỉ sợ cậu sẽ bị các blog doanh tiêu và người đi đường công kích.
May là Tổ Kỳ nghĩ thoáng, thương cảm không tới nửa phút, liền đem chuyện này quăng ra sau đầu, hết sức chuyên chú vui vẻ bên cạnh Tiết Giác.
Tổ Kỳ vẫn cho là Tiết Giác tính cách như vậy không thích xem điện ảnh, không nghĩ tới vào giờ phút này Tiết Giác xem rất chăm chú, thậm chí ánh mắt đều không dời khỏi màn ảnh.
Nếu Tiết Giác không ngồi ở chỗ này, Tổ Kỳ còn có thể nghiêm túc xem phim, nhưng là vừa nghĩ tới Tiết Giác chỉ cần cậu đưa tay có thể chạm, Tổ Kỳ an tĩnh lập tức bắt đầu tâm tình nhộn nhạo.
Cậu một chút lại lấy cùi chỏ đụng người Tiết Giác, một phút chốc lấy ngón tay cào nhẹ mu bàn tay Tiết Giác đặt ở trên tay vịn, đồng thời trong dư quang quan sát phản ứng của Tiết Giác.
Chỉ thấy Tiết Giác cau mày lại, một phát bắt được cái tay không an phận của Tổ Kỳ, sau đó hơi hơi dùng sức kéo trở lại, nắm trong lòng bàn tay mình.
Da dẻ Tiết Giác thiên về tính hàn, nhiệt độ hai tay lại ấm nóng, không bao lâu liền nắm đến hai người bọn họ tay đều ngâm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng mà Tổ Kỳ không muốn đem tay rút ra, Tiết Giác cũng không muốn buông tay, cho nên bọn họ vẫn vẫn duy trì tư thế như vậy, mãi đến tận phim kết thúc, âm nhạc bi tráng cuối phim vang lên, trên màn ảnh lớn hiện lên danh sách nhân viên công tác của đoàn phim.
Tổ Kỳ thấy không sai biệt lắm, mới rút tay về, đẩy Tiết Giác một cái nói: “Mau trở lại vị trí của anh đi.”
Tiết Giác cười khẽ: “Chúng ta làm như vậy chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, hiện trường nhiều khán giả cùng truyền thông như vậy, nói không chắc đã sớm đem hành vi của chúng ta vừa nãy chụp lại rồi.”
Nói xong Tiết Giác phút chốc lùi ra sau một chút.
Ngay sau đó, Tổ Kỳ liền thấy ngồi ở bên cạnh Tiết Giác là một vị phòng viên nổi tiếng,ống kính vừa vặn đưa về phía bọn họ.
Thấy hành vi chụp trộm của mình bị phát hiện, phóng viên trên mặt hiện ra một nụ cười lúng túng, hắn căng thẳng nhìn Tổ Kỳ và Tiết Giác vài lần, đột nhiên dục vọng cầu sinh rất mãnh liệt mà nói ra một câu: “Tôi, tôi là đảng Giác Kỳ, tôi chỉ là muốn cho đám nhỏ kia có chút đường mà thôi.”
Tổ Kỳ: “…”
Tiết Giác: “…”
Tiết Giác mới vừa đi, hiện trường ánh đèn liền sáng lên, đồng thời phía sau bùng nổ ra một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cùng với cảm thán và ca ngợi, cũng không biết dưới tình huống trật tự hỗn loạn như vậy, khán giả có thật sự coi hết nội dung phim hay không.
Tiếp theo chính là nghi thức chào và cảm ơn, chỉ cần đạo diễn Vương, phó đạo diễn cùng biên kịch lên đài, vốn là Bách Quang Kiến cũng có thể xuất hiện, nhưng đáng tiếc người sản xuất phim này chỉ muốn làm người quản lý tiền.
Trên đài Vương Lục dùng lời lẽ cảm động lòng người, dưới đài ngồi bên cạnh Tổ Kỳ là Kiều Y Dương từ đầu tới đuôi tại trên mặt mang nụ cười giả mù sa mưa.
Hiển nhiên, Kiều Y Dương cũng không có đối với buổi công chiếu này đặt nhiều tỉnh cảm, càng giống như là đi cho có.
Bất quá Kiều Y Dương có thái độ gì thì đối với Tổ Kỳ không quan hệ, Tổ Kỳ chỉ ở dư quang bên trong lặng lẽ chú ý Kiều Y Dương chốc lát, liền bất động thanh sắc đem lực chú ý chuyển đến trên đài.
Nào có biết Kiều Y Dương lại mở miệng trước: “Cậu thay đổi rất nhiều.”
Kiều Y Dương dùng thanh lượng rất thấp, hơn nữa thân thể của hắn hơi nghiêng về phía Tổ Kỳ, cũng chỉ có Tổ Kỳ có thể nghe rõ ràng lời hắn nói.
Tổ Kỳ biết Kiều Y Dương đang nói chuyện với cậu, trên thực tế cậu đã sớm đoán được Kiều Y Dương có lẽ sẽ tới tìm mình, chỉ là không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền không kiềm chế được.
“Con người đều sẽ thay đổi.” Tổ Kỳ nhẹ giọng trả lời.
Kiều Y Dương ngồi ở bên tay trái Tổ Kỳ, tự nhiên đem nhất cử nhất động vừa nãy của Tổ Kỳ cùng Tiết Giác thu hết vào mắt.
Kỳ thực Tổ Kỳ vốn có thể khuyên Tiết Giác đi hoặc là cùng Tiết Giác bảo trì khoảng cách nhất định, ít nhất không ở trường hợp này tú ân ái, dù cho trong hoàn cảnh tối tăm khi chiếu phim, động tác của bọn họ phạm vi cũng rất nhỏ, nhưng vẫn là chạy không thoát cánh phóng viên.
Mà Tổ Kỳ không muốn làm như thế, thậm chí là cố ý cùng Tiết Giác làm những động tác kia, chính là vì không muốn cùng Kiều Y Dương có quá nhiều liên hệ.
Cậu tình nguyện ngày mai trên weibo tất cả đều là tin phê bình cậu và Tiết Giác không chuyên chú xem phim, cũng không muốn để người khác lại đem cậu và Kiều Y Dương gán ghép với nhau nữa.
Tổ Kỳ không biết Kiều Y Dương có thể không nhận ra được ý nghĩ của cậu, ngược lại cậu cho là mình làm rất tốt.
Kiều Y Dương giống như đã biết trước Tổ Kỳ sẽ trả lời như vậy, biểu tình trên mặt lạnh nhạt cũng không có thay đổi quá lớn khóe miệng hắn mân thành một đường thẳng, như đang áp chế một số tâm tình.
Liền như vậy giằng co một lúc lâu, Kiều Y Dương mới mở miệng: “Khả năng cậu hiểu lầm cái gì, tin tức trên mạng không cần quá xem là thật, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là muốn chúng ta xào nóng nhiệt độ thôi, qua một thời gian ngắn là không sao.”
Xem ra Kiều Y Dương rất rõ ràng ý tứ của cậu.
Tổ Kỳ thở dài nói: “Con người của tôi năng lực tiếp nhận cùng thích ứng đều rất mạnh, nếu như tôi còn chưa có kết hôn, tôi sẽ không từ chối bất kỳ phương thức an bài nào của đoàn phim, nhưng tôi đã kết hôn rồi, tin đồn này đối với tôi vẫn không tốt.”Huống chi, tin đồn cậu và Tiết Giác ly hôn tình cảm bất hòa lan tràn trên mạng.
Nghe vậy, nụ cười gượng gạo trên mặt Kiều Y Dương có chút không duy trì tiếp được, nụ cười trên khóe miệng từ từ trở nên đắng chát, lại xen lẫn chút tâm tình khác bên trong.
Hắn mấp máy miệng, vẫn là đem lời quanh quẩn trong lòng nói ra ngoài: “Tôi cảm giác cậu cơ bản là không thích tôi, cho nên luôn luôn chậm rãi xa lánh tôi.”
Tổ Kỳ không nói, cũng không tỏ rõ ý kiến.
Kiều Y Dương cảm nhận được Tổ Kỳ trầm mặc, nhất thời trong lòng như có vuốt mèo đang cào, thậm chí dâng lên một luồng kích động không có cách nào khắc chế.
Hắn không quan tâm hiện trường đang có nhiều người, quay đầu hơi giật mình mà nhìn về phía Tổ Kỳ, hỏi: “Cậu thật sự xa lánh tôi?”
Tổ Kỳ biết Kiều Y Dương là không có câu trả lời của cậu sẽ không bỏ qua, đành phải gật gật đầu nói: “Đúng thế.”
“Nguyên nhân đâu?” Kiều Y Dương đuổi tận cùng không buông hỏi.
“…” Tổ Kỳ cắn cắn môi, quay đầu đối diện với Kiều Y Dương đôi mắt đen láy như mực nói, “Anh hẳn là phải biết nguyên nhân.”