Bên trong một đám người khuôn mặt rực rỡ kia, Tổ Kỳ phát hiện Hằng Cảnh Thần đã lâu không gặp cư nhiên cũng có ở đây, hắn mang nụ cười tươi không cần tưới.
"Tiểu Tổ tỉnh rồi? Cũng nên đi làm."
Tổ Kỳ: "..." Thực sự là phải đi làm.
"Chương trình cái gì? Tiểu Kỳ mới vừa giải phẫu xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã trở lại quay!" Ông Ngọc Hương không hiểu võng lạc đem lời nói Hằng Cảnh Thần xem là thật, lúc này mặt trầm xuống phản bác "Có ta ở đây nơi này, ai cũng đừng nghĩ thúc Tiểu Kỳ đi làm."
Hằng Cảnh Thần thấy thế, vội vã khoát tay áo một cái, lúng túng cười nói: "Dì à người hiểu lầm rồi, con chỉ đùa thôi."
Huống hồ Tổ Kỳ sớm đã bị Chu Diên cùng công ty đại diện đóng băng, coi như hiện tại cậu ấy vội vã trở lại để đi làm, cũng không có chuyện làm cho cho cậu ấy làm, Hằng Cảnh Thần suy nghĩ.
Mới vừa nghĩ như vậy xong, Hằng Cảnh Thần ngược lại là bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, nhân tiện nói: "Đúng rồi, Cung Tường sắp đến buổi chọn vai, tôi giúp cậu cùng phó đạo nói một tiếng, chờ thân thể cậu khỏe rồi đi thử vai."
Cung Tường là phim điện ảnh mà công ty Bách Quang Kiến giám chế, nguyên tác ở trên internet nắm giữ không ít nhân khí, cũng là kịch bản mà nhiều diễn viên tranh nhau đến bể đầu chảy máu để được diễn.
Trước đây Bách Quang Kiến hướng Tổ Kỳ cam kết, sẽ đem nam số hai cho cậu, về sau cũng trong điện thoại đề cập tới chuyện này rất nhiều lần.
Vốn là Tổ Kỳ dự định cùng Hằng Cảnh Thần nói một chút, chỉ là sau đó bận tâm đến Bách Quang Kiến cố ý từng căn dặn cậu không nên tiết lộ ra, cũng liền từ bỏ ý định này.
Ngược lại Bách Quang Kiến nói Tổ Kỳ vẫn là phải đi thử vai, Hằng Cảnh Thần có biết hay không cũng không có khác biệt quá lớn.
Tổ Kỳ khẽ gật đầu một cái, định há mồm nói chuyện, lại phát hiện miệng lưỡi đau đến lợi hại, chỉ có thể phát ra mấy cái âm tiết khô cằn.
"Nước..." Tổ Kỳ nói.
Trương quản gia liền vội vàng xoay người rót chén nước ấm đến, Tiểu Nhã cùng Hằng Cảnh Thần vội vã cuống cuồng mà canh giữ ở bên giường bệnh, Ông Ngọc Hương tiếp nhận chén nước, dùng tăm bông lấy chút nước chậm rãi thấm môi cho cậu.
Ông Ngọc Hương ở phương diện chăm sóc người bệnh rất kiên trì, mãi đến lúc Tổ Kỳ cảm giác cổ họng dễ chịu chút, mới đem chén nước đưa cho Trương quản gia, nụ cười ôn hòa đối Tổ Kỳ nói rằng: "Ta căn dặn người hầu ở nhà mang nước cơm đến bệnh viện, con muốn bây giờ uống hay đợi lát nữa uống?"
Tổ Kỳ cả người đều đau, miệng vết thương ở bụng càng truyền đến cảm giác sưng đau khó có thể dùng lời diễn tả.
Cậu suy nhược mà lắc đầu, ánh mắt đảo qua mấy người trông coi ở bên giường, cũng không có phát hiện thân ảnh Tiết Giác.
"Tiết Giác đâu?"
Còn không đợi mấy người bên giường trả lời, tiếng nói thanh lãnh của Tiết Giác từ góc phòng vang lên: "Tôi ở đây."
Rất nhanh, thân ảnh cao to của Tiết Giác xuất hiện ở trong tầm mắt Tổ Kỳ, Trương quản gia cùng Hằng Cảnh Thần đứng ở hai bên bất động thanh sắc nhường ra vị trí, Tiết Giác liền đi thẳng tới trước giường bệnh.
Tổ Kỳ lúc này mới nhìn rõ ràng, Tiết Giác trong lồng ngực còn ôm nhóc con được bọc như cái bánh chưng, chỉ là từ góc độ của Tổ Kỳ, không nhìn thấy mặt nhóc con.
"Ai nha nó đang ngủ, con không thể nghỉ một lát sao? Ôm đã hai giờ rồi còn không ngại tê tay." Ông Ngọc Hương nhìn chằm chằm nhóc con đôi mắt thiếu điều sắp lóe ánh sáng xanh lục, làm dáng muốn tiếp nhận nhóc con, "Để cho ta ôm cháu trai một chút, ta vừa nãy ôm không tới năm phút đồng hồ liền bị con đoạt đi rồi."
Nào có biết Ông Ngọc Hương tay mới vừa đưa tới, liền bị Tiết Giác linh hoạt lắc mình tránh được.
( trời ơi thấy chưa thấy gì chưa thương con phết, không biết sao chứ đọc bộ nào thấy mấy anh công ôm con khư khư là thấy cưng gì đâu á) "Nó không muốn mẹ ôm, sẽ khóc." Tiết Giác một tay nhẹ nhàng che chở trên đầu nhóc con, lạnh lẽo mà nói rằng.
Nghe vậy, Ông Ngọc Hương nhất thời tức giận đến giơ chân, chỉ vào Tiết Giác cả giận nói: "Nào có con trai nào như con không? Ta làm bà nội muốn ôm cháu trai một chút không được sao?"
Tiết Giác nhướng đuôi lông mày: "Không được, con còn chưa ôm đủ."
"Sau này con còn nhiều cơ hội ôm nó mà, hà tất như vậy? Trước hết để cho ta ôm một cái lại nói." Mắt thấy đồi cứng không được Ông Ngọc Hương tiến hành dụ dỗ.
Nhưng mà tâm địa sắt đá Tiết Giác mềm không được cứng không xong, giống như tiểu hài tử đang giấu kẹo kiên quyết bảo vệ nhóc con trong lồng ngực: "Con nói không được là không được."
Ông Ngọc Hương giận dữ: "Con đây là bất hiếu!"
Tiết Giác hừ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác không phản ứng với Ông Ngọc Hương.
Những người khác thì lại dở khóc dở cười nhìn hai mẫu tử này ngươi tới ta đi mà tranh đoạt nhóc con.Trên thực tế, lúc Tổ Kỳ mê man năm, sáu tiếng, Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương đã đại chiến mấy trăm hiệp.
Đáng tiếc Ông Ngọc Hương sức chiến đấu không đủ, căn bản nói không lại Tiết Giác đao thương bất nhập, vì vậy hài tử từ đầu tới đuôi bị Tiết Giác vững vàng ôm vào trong ngực, Ông Ngọc Hương liền tội nghiệp đụng vào được có ba, bốn phút.
Liền Tổ Kỳ nghe Tiểu Nhã đùa giỡn tự thuật xong, cảm thấy Tiết Giác cũng quá bá đạo, cũng không phải tuyệt thế trân bảo, còn phải làm tới như vậy sao?
( nghe chưa Kỳ Kỳ là baba ghẻ rồi nha 😊 😊 nhóc con là bảo bối đó bảo bối đó) Nói không chắc đợi đến bốn, năm năm sau, nhóc thối kia liền trở thành tiểu tổ tông không ai dám đụng.
Tổ Kỳ nhìn nhóc con trong lòng Tiết Giác, đáy lòng bỗng nhiên tuôn ra một luồng cảm giác thập phần kỳ dị, cậu quả thực không thể nào tưởng tượng được đứa bé này là Thôi Quân Trác từ bên trong bụng cậu lấy ra.
Rõ ràng thoạt nhìn là nhỏ một đoàn như vậy, tại sao có thể đem bụng của cậu no đến mức lớn như vậy...
"Thiên Vạn." Tổ Kỳ âm thanh khàn khàn mà hô.
( có ai nhớ không đây là số tiền mà Tổ Kỳ đòi Tiết Giác làm phí chia tay đó và sau đó ảnh cũng đã gửi cho Tổ Kỳ thật nhưng không có đồng ý chia tay) Tiết Giác hơi sững sờ, tựa là có chút không rõ, những người khác cũng nghe không hiểu ý tứ hai chữ này củaTổ Kỳ.
Chỉ có Tiểu Nhã hiểu ra liền vội vàng nói: "Thiên Vạn là nhũ danh mà phu nhân đặt cho tiểu thiếu gia lấy, phu nhân là muốn nhìn tiểu thiếu gia một chút."
Hằng Cảnh Thần không nhịn được cười ha ha: "Thiên Vạn? Tại sao muốn đặt cái tên này nha? Lẽ nào vì con trai của các ngươi giá trị một Thiên Vạn sao?"
Tổ Kỳ: "..."
Cậu rất muốn nói Hằng Cảnh Thần đã đoán đúng, thế nhưng đảo mắt nhìn thấy Tiết Giác dường như nhớ tới cái gì sắc mặt âm trầm, đành phải mạnh mẽ đem lời đến khóe miệng nuốt trở về.
"Danh tự này là tôi muốn để cho con trai phải ghi nhớ, thời khắc nhắc nhở nó Thiên Vạn quý trọng sinh mệnh, đề phòng tiểu nhân." Tổ Kỳ ngữ khí suy nhược mà nói hưu nói vượn.
Hằng Cảnh Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức thu liễm nụ cười, khá là cảm khái mở miệng: "Tiểu Tổ, cậu thật là một ba ba tốt."
Tổ Kỳ: "..."
Tiết Giác không lên tiếng, chỉ từ trong lỗ mũi phát ra một đạo tiếng hừ cực kỳ xem thường, hiển nhiên không tin lời giải thích nhìn như đàng hoàng trịnh trọng kia của Tổ Kỳ.
Bất quá sinh khí thì sinh khí, Tiết Giác vẫn là động tác cẩn thận chậm rãi đem hài tử đưa tới trước mặt Tổ Kỳ.
Nhóc con mới chào đời cũng không dễ nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn cực kỳ giống quýt vừa mới lột vỏ, da dẻ hồng hồng, mắt nhỏ đóng chặt, hai cái tay nhỏ bé để ở trước ngực nắm chặt thành nắm đấm.
Cũng là mấy sợi tóc trên đầu thoạt nhìn ra dáng một chút.
Tổ Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng đột nhiên thấy bộ dáng giống hệt con khỉ con của con trai, vẫn có chút không chịu nổi.
Cũng quá xấu đi!
Tổ Kỳ tâm lý nghĩ như vậy, trên mặt biểu tình tựa như thực thể hiện ra ngoài, thậm chí trên miệng cũng đặc biệt thành thực mà nói rằng: "Xấu quá."
Tiết Giác mất hứng nói: "Em mới xấu."
Tổ Kỳ phản xạ có điều kiện tính mà đánh trả: "Anh càng xấu."
"Em xấu nhất." Lúc này Tiết Giác căn bản không nghe được người khác nói xấu con trai bảo bối của hắn, dù cho đối tượng là baba của con hắn.
Vì vậy Tiết Giác tức giận ôm lấy nhóc con, lùi về sau hai bước để Tổ Kỳ nhìn thấy bọn họ, đồng thời không quên phản bác: "Em so với cha con tôi là xấu nhất."
Tổ Kỳ không nói: "Có thấy ấu trĩ không!!!."
Hằng Cảnh Thần yên lặng bổ sung một câu: "Cậu cũng rất ngây thơ."
Tổ Kỳ: "..."
Cuối cùng là Thôi Quân Trác đến phá vỡ không khí ngột ngạt, hắn mặt không hề cảm xúc tiến hành làm một loạt kiểm tra cho Tổ Kỳ, đem ánh mắt hướng về nhóc con trong lồng ngực Tiết Giác, trong phút chốc cả khuôn mặt biểu tình đều trở nên càng nhu hòa.
"Tiểu tử vừa ra đời liền biết nhận thức, ở trong lòng của cha nó mới yên tĩnh." Thôi Quân Trác tiểu tâm dực dực dùng ngón tay trỏ đâm cái nắm tay nhỏ của nhóc con, khóe miệng hiện ra nụ cười như ẩn như hiện.
"Không phải sao?" Tiết Giác không che giấu nổi đắc ý trong giọng nói, "Con trai của tôi thông minh giống như tôi."
Thôi Quân Trác cười nói: "Tiểu tử dáng dấp như biểu ca, xem ra sau này là một chàng trai làm mê đảo hangf vạn thiếu nữ."
Hàn huyên vài câu, Thôi Quân Trác liền đưa ánh mắt chuyển hướng Tổ Kỳ đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong chớp mắt vẻ mặt hắn liền khôi phục lạnh lùng ban đầu, theo lệ dặn dò: "Trong lúc tĩnh dưỡng ăn ít đồ cay, ăn nhiều thức ăn lỏng, bắt đầu từ ngày mai nên thỉnh thoảng xuống giường đi lại, tương đối có lợi cho vết thương khép lại, chờ thêm thời gian nữa kiểm tra nếu không có gì khác thường có thể xuất viện."
Bên cạnh Trương quản gia cùng Tiểu Nhã vội vã đáp lời, cũng tỉ mỉ đem lời Thôi Quân Trác nói dùng di động ghi chép.
Căn dặn xong, Thôi Quân Trác liền vẻ mặt tươi cười mà nhìn nhóc con một lát, mới bị y tá gọi đi.
Hằng Cảnh Thần nhìn ra thổn thức không thôi, tiến đến Tổ Kỳ bên tai nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ kia là ai a? Thật giống cùng Tiết tổng rất quen, hơn nữa hắn đối với cậui có vẻ như có chút địch ý..."
Tổ Kỳ uể oải nói: "Một ảnh đế bị chức nghiệp chữa bệnh cản trở sự nghiệp."
Hằng Cảnh Thần xì một tiếng bật cười.
Liền ngồi nửa giờ, Hằng Cảnh Thần bị người đại diện gọi điện thúc giục mới chuẩn bị rời đi, trước khi đi luôn mãi dặn Tổ Kỳ rảnh rỗi xem kịch ản nhiều một chút, tốt nhất nên nắm chắc nhân vật mà cậu muốn thử vai.
"Lần này là đạo diễn cùng nhà sản xuất tự mình tuyển người, nghe nói chủ tịch của công ty chế tác Bách Quang Kiến cũng tới, cơ hội ngàn năm một thuở nha, cậu phải nắm chắc cơ hội biểu hiện tốt một chút."
Tổ Kỳ: "... Được, cậu cứ yên tâm đi."
Vì vậy Hằng Cảnh Thần không yên lòng đi mất, kết quả hắn mới đi không tới nửa giờ, Bách Quang Kiến nhấc theo đống lớn đồ bổ cười khanh khách gõ cửa phòng bệnh.
Bách Quang Kiến bây giờ chữa khỏi mất ngủ liền có một đầu tóc đen dày đặc thoạt nhìn tươi cười rạng rỡ, tinh thần càng ngày càng tuổi trẻ, ông ta bận rộn cũng tranh thủ đến thăm Tổ Kỳ, đồng thời hạ thấp giọng bảo đảm nói: "Kịch bản bên kia tôi đã chuẩn bị tốt, thả lỏng, thời điểm đó chúng tôi chỉ lướt qua."
Tổ Kỳ nói cảm tạ: "Tôi sẽ cố gắng."
Bách Quang Kiến nhanh chóng khoát tay áo một cái: "Cậu vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi, kịch bản này đó có nhìn hay không cũng không đáng kể, ngược lại cũng không trọng yếu, thời điểm thử vai cậu tùy ý phát huy là được rồi."
Tổ Kỳ: "..."
Không biết Hằng Cảnh Thần nghe đến Bách Quang Kiến lời nói này, có thể hay không tại chỗ khóc lên.
Bách Quang Kiến đi rồi, liền lục tục đến không ít người nhấc theo món đồ quý trọng đến, đương nhiên những người này cũng không phải hướng về phía Tổ Kỳ tới, bọn họ có thể hy vọng có thể nhờ vào đó sự cùng Tiết Giác qua lại.
Đáng tiếc Tiết Giác đang mãi mê ôm con trai bảo bối, hoàn toàn không muốn nghe những người kia nói chuyện công tác, khởi đầu còn có thể qua loa mà ứng thượng vài tiếng, sau đó thẳng thắn mặt lạnh không nói lời nào.
Những người kia thấy thế, không thể làm gì khác hơn là thả xuống lễ vật lục tục rời đi.
Tiết Giác cảm thấy thật phiền lòng, trực tiếp dặn dò Trương quản gia đem hết thảy người đến thăm toàn bộ từ chối.
Trương quản gia đáp một tiếng, quay người liền hướng bên ngoài đi, không nghĩ tới mở cửa phòng, lại thiếu chút nữa va vào người lặng yên không một tiếng động đứng ở bên ngoài.
"A! Xin lỗi..." Người kia vội vã lùi về sau hai bước.
Trương quản gia giúp Tiết Giác xử lí chuyện trên internet, tự nhiên biết cậu trai trẻ rụt rè ôm bó hoa này, không khỏi ánh mắt phát lạnh, trầm giọng hỏi: "Cậu tới làm cái gì?"
Đường Mạc Ninh lúng túng mím mím môi, mười ngón theo bản năng mà bấm khẩn bó hoa trong tay, hắn nín đỏ mặt, nửa ngày mới ngập ngừng nói: "Tôi đến thăm Tổ Kỳ."