Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường -------------------------------------------------- Mùa nấm sinh trưởng là mùa xuân và mùa thu, theo lý mà nói, ở mùa đông khắc nghiệt như thế này hiếm có người có thể thấy nấm trên bàn ăn.
Bất quá bây giờ khoa học kỹ thuật phát đạt, nẫm được trồng trong nhà kính cũng không phải không thể, bởi vậy Tiểu Đặng Tử nghe Tổ Kỳ nói nấm này là một người bạn đưa đến, liền không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi Tổ Kỳ cùng Đoạn Khải đồng thời ngồi lên xe trở về, Tiểu Đặng Tử bỗng nhiên phản ứng lại, vỗ đùi nói: "Gay go rồi! Sớm biết chúng ta đi hai ngày, trước đó đã đem nấm cất trong phòng vạn nhất bị người khác lấy đi làm sao bây giờ?"
Đoạn Khải mặt không chút thay đổi nói: "Cậu đem nấm thả ở nơi đó, không phải là cho bọn họ tùy tiện dùng sao?"
"..." Tiểu Đặng Tử oa một chút khóc thành tiếng.
Đoạn Khải vỗ vỗ vai Tiểu Đặng Tử, nghiêm trang an ủi: "Không cần lo lắng, toàn bộ trong đoàn phim người đối với loại kia nấm cảm thấy hứng thú cũng chỉ có cậu, e là những người khác căn bản sẽ không chạm thử.
Tiểu Đặng Tử: "..." Lời này nói ra, cậu không chút nào có cảm giác được an ủi!
Tổ Kỳ cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, thấy Tiểu Đặng Tử sịu mặt một bộ vô cùng đáng thương, đến cùng có chút không đành lòng, thở dài nói: "Cậu không phải mới lấy hai cái nấm đi sao? Chỗ của tôi còn lại ba cái nấm, cậu nếu mà muốn đều cho cậu hết."
Mới vừa rồi còn cúi đầu ủ rũ Tiểu Đặng Tử lập tức ngẩng đầu lên, bân trong đôi mắt nhỏ bắn ra tia sáng nhìn về phía Tổ Kỳ, không thể tin nói: "Có thật không?"
Tổ Kỳ gật đầu: "Thật sự."
Được bảo đảm Tiểu Đặng Tử cả người đều thanh tĩnh lại, nhất thời lộ ra một vệt nụ cười hạnh phúc.
Tổ Kỳ biết Tiểu Đặng Tử chính là kẻ tham ăn hàng thật đúng giá, quanh năm suốt tháng ăn đi mà ra kinh nghiệm khiến cho cậu có một đôi mắt thần kỳ có thể phân rõ đồ ăn tốt hay xấu.
Vốn là Tổ Kỳ cho là loại nấm đủ màu sắc thoạt nhìn như có độc này sẽ không qua được cặp mắt soi mói của Tiểu Đặng Tử, không nghĩ tới cậu lại cảm thấy hứng thú như vậy, trong lúc nhất thời làm cho cậu cũng thật tò mò mấy cây nấm đó có mùi vị ra sao.
...
Trong đoàn phim.
Dù sao Tổ Kỳ chỉ là nam phụ, cậu xin nghỉ hai ngày cũng sẽ không trì hoãn tiến độ quay chụp của đoàn phim, vừa vặn vào lúc này nữ chính và hai nữ phụ cùng hau tiến vào đoàn, đạo diễn Vương liền chuyển sang quay các phân đoạn giữa bọn họ và Kiều Y Dương.
Tiến vào đoàn trước, Kiều Y Dương liền sâu sắc bị chứng kén ăn quấy nhiễu, hiện tại dù thường xuyên đổi món ăn nhưng vẫn không nhấc lên nổi một chút hứng thú, thân là người đại diện Chu Hải gấp thành con kiến trên chảo nóng, thiếu chút nữa đem đầu tóc đều vuốt trọc.
Mắt nhìn phấn nền dày cộm đều không lấn át được hai gò má gầy gò của Kiều Y Dương, Chu Hải bị công ty đưa ra tối hậu thư, dù như thế nào nhất định phải làm cho Kiều Y Dương khôi phục lại bộ dáng trước đây, nếu không con đường làm ngôi sao của hắn coi như bị hủy.
Trưa hôm nay, Chu Hải như thường lệ thu thập xong đồ vật, chuẩn bị đi nhà bếp làm cơm cho Kiều Y Dương, không quản Kiều Y Dương có nguyện ý ăn hay không, hắn trước sau phải hành động mới được.
"Chu ca!" nhân viên hậu đi ngang qua cần bỗng nhiên nói rằng, "Bạn của đạo diễn Vương đưa chút nấm lại đây, nghe nói là loại mới, mùi vị không tệ, tôi đặt ở trong phòng bếp."
Chu Hải nghe hiểu ý tứ của nhân viên hậu cần, từ trước đến giờ khuôn mặt luôn cau có hiếm thấy hiện lên một vệt nụ cười, hắn gật đầu nói: "Tôi biết rồi, cảm tạ."
Kỳ thực Chu Hải không đem lời nhân viên hậu cần nói để ở trong lòng, hắn mỗi lần trước khi làm cơm cho Kiều Y Dương đều sẽ sớm cùng bác sĩ thương lượng xong món ăn phối hợp ngay cả nguyên liệu nấu ăn đưa tới cũng từ người bên kia công ty tỉ mỉ chọn lựa.
Lâu như vậy tới nay, trừ nhà bếp do đoàn phim dựng nên, Chu Hải đều tận lực không động vào những vật khác.
Nói đến đây nguyên liệu nấu ăn công ty đưa tới đã sắp hết, phải gọi điện thoại cho bên kia giục một chút mới được.
Chu Hải vừa nghĩ một bên bước vào nhà bếp, quỷ thần xui khiến, hắn dĩ nhiên liền chú ý tới vị trí góc tủ—— bởi vì bên kia để một bàn nấm sắc thái diễm lệ.
Đây chính là nấm mà bạn của đạo diễn Vương đưa đến?
Chu Hải biểu tình xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn bước nhanh đi tới, khom lưng để sát vào nhìn một chút, phát hiện đồ vật trước mắt đủ mọi màu sắc đúng là hai cái nấm, đồng thời mỗi cái thể tích bằng nắm tay hắn.
Chu Hải là người từng trải, cũng từ chưa từng thấy qua loại nấm như vậy, cũng không phải nói màu sắc của nó có cỡ nào khoa trương, mà là nó sinh trưởng đến đặc biệt tốt, chỉ cần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một chút, liền có thể cảm giác được độ co giãn.
Chu Hải cơ hồ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, hai cái nấm này là cực phẩm.
Chỉ là không biết người bạn nào của Vương lục lại lợi hại như vậy, cư nhiên có thể bồi dưỡng ra loại nấm cao cấp như thế này, còn hào phóng đưa đến đoàn phim.
Chu Hải cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy một cái nấm trong đó, đưa tới trước mũi ngửi một cái, lập tức ngửi thấy một luồng khí tức nhạt nhẽo của các loại nấm, sợi khí tức rất nhanh chui vào xoang mũi, thuận theo yết hầu đi xuống, lan tỏa cả người thấm vào tim gan.
"Thật sự là loại nấm tốt." Chu Hải phát ra cảm thán tự đáy lòng.
Hắn lúc này gọi tới bác sĩ tư nhân kiêm bác sĩ dinh dưỡng của Kiều Y Dương, sau khi xác định loại này nấm không độc, mới dùng dao cắt một phần ba,còn lại thì lại thả lại trong bàn.
Chu Hải trù nghệ không tệ, dù cho chỉ là một bàn nấm bầm phổ thông cũng có thể được hắn làm ra trình độ quán cơm cao cấp, không tới một canh giờ, ba món một canh nóng hổi được bưng đến trên bàn ăn.
Khởi đầu cả đội bọn họ đều cùng nhau ăn cơm, sau đó Chu Hải ngại làm cơm cho tám người quá phiền phức, thẳng thắn để những người khác chạy đi ăn cơm hộp của đoàn phim.
Hiện tại chỉ còn dư lại Chu Hải cùng Kiều Y Dương mặt đối mặt ngồi ở trước bàn ăn, những người còn lại hào hứng chạy đi lĩnh hộp cơm.
Kiều Y Dương mới vừa diễn xong, mặc trang phục diễn, bên ngoài khoác lên kiện áo khoác dày, trên mặt hắn trang điểm rất đậm, lại không che nổi thần sắc nồng nặc ủ rũ.
"Chúng ta ăn cơm trước đi." Chu Hải đem đũa chuyên dụng của Kiều Y Dương thả ở trước mặt hắn.
Kiều Y Dương mỏi mệt xoa mi tâm, theo bản năng lắc lắc đầu, than thở: "Anh ăn trước đi, tôi vẫn chưa đói."
"Hiện tại đã đến giờ cơm, vô luận cậu có đói bụng hay không chung quy phải ăn trước đồ ăn lót bụng." Chu Hải kiên nhẫn khuyên bảo.
Kiều Y Dương biết Chu Hải nói nhiều như vậy là xuất phát từ ý tốt cùng chức trách công tác, xa xôi thở dài, cầm lấy đũa do dự một phút chốc, mới đưa về phía đĩa nấm bầm cách hắn gần nhất.
Có nước tương cùng rượu gia vị, nấm xào ra màu sắc không còn tươi mới như trước, hơn nữa cắt thành vụn nhỏ, ngay cả Chu Hải đều có chút không nhận ra hình dạng ban đầu của nó.
Kiều Y Dương híp mắt một cái, đem đũa nấm xào thị giơ lên trước mắt phân biệt một hồi lâu, mới không xác định mà mở miệng nói: "Đây là... Nấm?"
Chu Hải đáp: "Là nấm mà bạn của đạo diễn Vương đưa đến, nghe nói mới từ trong phòng kính thu hoạch."
Kiều Y Dương đối với món ăn này hứng thú không lớn, chỉ từ vẻ ngoài nhận xét đĩa nấm này không thể nào sánh bằng hai đĩa đồ ăn tinh xảo khác.
Bất quá vô luận món ăn có màu sắc hay hương vị ra sao, trong con mắt của kẻ bị chứng kén ăn như Kiều Y Dương đều chẳng khác gì nhau, hắn vì không muốn Chu Hải lo lắng như vậy, dù cho tâm lý có chống cự vẫn là kiên trì đem đồ ăn đưa vào trong miệng.
Chu Hải mắt ba ba nhìn Kiều Y Dương.
Sau một khắc, động tác Kiều Y Dương đột nhiên dừng lại —
"Y Dương? Cậu làm sao vậy?" Chu Hải đối với phản ứng của Kiều Y Dương dự liệu không kịp.
Hắn theo bản năng tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị Kiều Y Dương, vội vàng xé cái khăn giấy đặt ngang ở trước mặt Kiều Y Dương, lông mày vắt thành một cái kết, "Nếu cậu không thích liền không nên miễn cưỡng,hay là nếm thử những thứ khác."
Nói xong Chu Hải để đũa xuống, liền muốn đem đĩa nấm lấy đi, chuẩn bị đem hai món kia ăn dịch đến trước mặt Kiều Y Dương.
Nào có biết ngón tay của hắn mới vừa nắm mâm thức ăn, Kiều Y Dương như hoá đá bất động bỗng nhiên tâm tình kích động hô một tiếng tên của hắn, Chu Hải bất thình lình bị sợ hết hồn, cho là Kiều Y Dương lại làm khó dễ.
Kết quả Kiều Y Dương nói: "Có thể giúp tôi xới bát cơm tới không?"
Chu Hải: "..." Khởi đầu hắn còn tưởng rằng là lỗ tai của chính mình nghe nhầm rồi, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn chăm chú Kiều Y Dương đã lâu, thấy Kiều Y Dương thật sự cầm đũa và còn tiếp tục ăn.
Kiều Y Dương gia thế tốt đẹp, từ nhỏ tiếp thu giáo dục tốt đẹp, biết rõ tầm quan trọng của lễ nghi trên bàn ăn, mặc dù là trước đó bị mắc chứng kén ăn, lúc ăn cơm cũng là nhai kỹ nuốt chậm đồng thời hành vi cử chỉ tao nhã.
Chu Hải theo Kiều Y Dương tám năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy Kiều Y Dương không để ý hình tượng ăn như hùm như sói...
Thật vất vả từ kinh ngạc giãy dụa ra, biểu tình của Chu Hải từ khiếp sợ hóa thành kinh hỉ, trong nháy mắt viền mắt ươn ướt, cơ hồ không khống chế được che mặt mà khóc.
Sau một trận dâng trào, Chu Hải nhịn xuống, hắn lắp bắp đáp một tiếng, nhanh chóng đứng dậy đi xới một chén cơm đến cho Kiều Y Dương, chỉ lo không đủ, còn cầm muỗng cơm hướng trong bát ấn liền ấn.
Nhóm người trong đoàn của Kiều Y Dương sau khi đi ăn về nhìn thấy cảnh tượng chính là Kiều Y Dương bưng cái bát cơm từng ngụm từng ngụm nhét vào miệng, ngồi ở phía đối diện Chu Hải mười ngón giao nhau chống đỡ cằm, hào quang từ ái ôn hòa trên mặt cơ hồ muốn tràn ra tới.
Mọi người: "..."
Thật hình ảnh quỷ dị, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.
Sững sờ đầy đủ nửa phút, mọi người đột nhiên ý thức được cái gì.
"Kiều lão sư tại cư nhiên ăn cơm?!!!!!!"
...
Tổ Kỳ còn không biết một cái hành động nho nhỏ của Tiểu Đặng Tử đã nhấc lên sóng to gió lớn trong đoàn phim, ba người ngồi ở trong xe một bên chơi điện thoại di động một bên thảo luận tiệc đầy tháng của Tiết Thiên Vạn.
Đã trở thành kẻ già đời Tiểu Đặng Tử nở nụ cười giảo hoạt: "Ngược lại Tiết tổng mời tiệc không ít người đến chúc mừng tiểu Tiết tổng trăng tròn, không bằng chúng ta hướng Vương tổng xin dự toán, gọi mấy phóng viên đến hiện trường để thuận tiện làm cái hot search trên weibo."
Nhàn đến nhàm chán Tổ Kỳ đang chơi trò chơi rắn săn mồi, nghe vậy nói một câu: "Con trai của tôi từ lúc nào thành tiểu Tiết tổng?"
Tiểu Đặng Tử: "..." Điểm để ý của Kỳ ca vĩnh viễn kỳ quái như thế.
Thật là cạn lời nhưng Tiểu Đặng Tử vẫn nói, "Các anh chỉ có Tiết Thiên Vạn là con trai, nếu như sau này không dự định lại có con, như vậy toàn bộ Tiết gia sớm muộn là của nó, nó tự nhiên cũng sẽ kế thừa vị trí của Tiết tổng."
Tổ Kỳ thở dài, nghĩ đến ngôn luận trên mạng đối với cậu và Thiên Vạn châm chọc khiêu khích, lại nghĩ đến nộ dung phía sau của quyển tiểu thuyết, trong lúc nhất thời lại có chút sầu não.
Nếu là căn cứ theo nội dung truyện, Tiết Giác đời này khẳng định cũng sẽ không có thêm đứa con thứ hai, chỉ là Tiết Thiên Vạn có thể hay không chen vào Tiết gia, chính là ẩn số rồi...
"Thôi." Tổ Kỳ ủ rũ nói, đầu ngón tay run lên, con rắn cậu điều khiển va vào vách tường, cậu để điện thoại di động xuống, bi thương mà nhìn về phía ngoài cửa xe, "Tôi đã bị hắc đen rồi, vẫn là nên điệu thấp một chút đi."
Tiểu Đặng Tử chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Kỳ ca a Kỳ ca, bị người mắng phát hỏa cũng là hỏa nha, chúng ta da mặt dày, không nên sợ hãi."
Tổ Kỳ: "..." Không có đâu đại ca, tôi không phải sợ cư dân mạng hắc, tôi là lo lắng đem Tiết Giác chọc giận.
Dùng trình độ coi trọng của Tiết Giác đối với Tiết Thiên Vạn, chỉ sợ sẽ không tình nguyện hắn đem Tiết Thiên Vạn lôi ra đây mà lẫn lộn.
Mới vừa nghĩ như vậy xong, vẫn luôn giữ yên lặng Đoạn Khải bỗng nhiên lên tiếng: "Tốt, chúng ta không cần tự mình thỉnh dự toán."
Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử đồng thời quay đầu, nghi hoặc nhìn Đoạn Khải.
Đoạn Khải giơ giơ tay lên: "Các người vào xem weibo của Tiết Giác đi."