Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường ---------------------------------------------- Trước khi nấm được ăn hết, Chu Hải liền tội nghiệp tìm tới Tổ Kỳ, bất quá Tổ Kỳ nói rằng nấm này là bạn mình đưa, chỉ có thể chờ đến khi gặp mặt mới có thể lấy.
Khởi đầu Chu Hải còn có thể nhẫn nại một chút, thẳng đến về sau nấm triệt để không còn, hắn cũng không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
Chu Hải lần thứ hai tìm tới Tổ Kỳ, thỉnh cầu Tổ Kỳ đem phương thức liên lạc của người bạn kia cho hắn, vô luận bạn cậu cần bao nhiêu tiền, Chu Hải cũng có thể bỏ tiền đem số nấm đó mua lại.
Nghe vậy, Tổ Kỳ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên không giải thích được hỏi một câu: "Các người đi bệnh viện làm kiểm tra chưa?"
Chu Hải ngẩn người, lập tức hiểu được ý tứ Tổ Kỳ, nhân tiện nói: "Chúng tôi đều không đi, có bác sĩ ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Bác sĩ chính là bác sĩ tư nhân mà Kiều Y Dương thường mang theo bên người, có gần tới hai mươi năm kinh nghiệm hành nghề, nếu không phải có sự đồng ý của bác sĩ, Chu Hải cũng không dám tùy tiện dùng nấm Tiểu Đặng Tử đặt ở trong phòng bếp.
Bề ngoài đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn giống như là có độc.
Tổ Kỳ nghe xong Chu Hải nói, trong đầu mơ hồ hiện ra một cái suy đoán, cậu do dự một chút, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nói: "Không bằng như vậy đi, bằng hữu của tôi còn mấy quả táo tây, anh đưa cho Kiều lão sư."
Chu Hải một mặt khó mà tin nổi: "Táo tây?"
Nhưng là táo tây có thể dùng làm gì, coi như Kiều Y Dương chịu ăn đi, hoa quả cũng không có thể coi như ăn cơm a...
Chu Hải trong lòng nói thầm, nhưng cũng suy nghĩ đến lòng tốt của Tổ Kỳ, vì vậy thở dài, bất đắc dĩ đứng tại chỗ chờ đợi Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ trở về phòng, từ tủ quần áo bên trong lôi ra rương hành lý, bên trong chứa táo tây cùng nấm mà những ngày qua A Đào cùng A Thụ giúp cậu hái.
Vốn là Tổ Kỳ rất muốn trực tiếp đem nấm đưa cho Kiều Y Dương, nhưng mà vì để tránh bại lộ, cậu vẫn là tàn nhẫn cự tuyệt Chu Hải, dùng cái túi nhỏ xếp vào bảy, tám quả táo tây mang đi ra ngoài.
Chu Hải trước sau vẫn là khuôn mặt bất đắc dĩ một lời khó nói hết, thấy Tổ Kỳ quyết tâm không muốn đem phương thức liên lạc của bạn mình nói ra, hắn cũng không tiện cưỡng cầu nữa, hướng Tổ Kỳ nói cám ơn, nhấc theo một túi táo tây rời khỏi.
...
Những ngày đóng phim tại đoàn trải qua rất phong phú.
Vì đuổi kịp tiến độ, Vương Lục đem diễn viên chia thành hai tổ là tổ A và tổ B, đồng thời quay các cảnh khác nhau, thường xuyên quay đến hừng đông 2, 3h sáng.
Tổ Kỳ thân là diễn nam số hai, cùng nam nữ chủ đều có rất nhiều đối diễn, đặc biệt là mới bắt đầu phần diễn đánh nhau giữa cậu và Kiều Y Dương nhiều vô cùng, bởi vậy thời gian bọn họ hợp tác càng dài.
Có lẽ là nấm mà Tổ Kỳ đưa có tác dụng, trạng thái tinh thần của Kiều Y Dương so với trước đây tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không tái nhợt giống như trước, chuyên gia trang điểm không cần lại dùng phấn nền dày nặng đến che khuất vành mắt đen phía dưới của hắn nữa.
Sau khi quay xong,số lần Kiều Y Dương chủ động tìm Tổ Kỳ nói chuyện ngày càng tăng, sau thời gian dài, quan hệ giữa bọn họ dĩ nhiên trở nên càng ngày càng tốt.
Kiều Y Dương không hổ là diễn viên phái thực lực từng ôm nhiều giải thưởng, hắn đối với kịch bản và diễn xuất đều có kỹ năng độc đáo, dăm ba câu liền có thể giải thích nghi hoặc trong lòng Tổ Kỳ.
Đồng thời Kiều Y Dương trong lúc quay có thể rất nhanh liền đi vào trạng thái, biểu hiện ra tình cảm cực kỳ nhập tâm, dễ như ăn cháo có thể mang theo Tổ Kỳ tiến vào bối cảnh diễn xuất.
Không thể phủ nhận, cái danh hiệu " Ảnh đế bảy trăm triệu" này của Kiều Y Dương là có tài ắt có danh.
Chớp mắt qua nửa tháng, tới gần cuối năm, khí trời càng ngày càng lạnh giá, toàn bộ đoàn phim mỗi ngày đều tại không ngừng không nghỉ quay chụp,đạo diễn Vương ý là tranh thủ trước năm sau đem toàn bộ các cảnh đều quay xong.
Từ tuần trước Chu Hải mang một túi táo tây trở về, liền rốt cuộc không còn hướng Tổ Kỳ đề cập tới mấy cây nấm, Tổ Kỳ đi hỏi mới biết chứng kén ăn của Kiều Y Dương có cải thiện rất lớn, thậm chí có thể ăn món ăn khác mà Chu Hải làm.
Vì thế, Chu Hải cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ trước mặt Tổ Kỳ, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, sau đó kích động mà nắm chặt tay Tổ Kỳ, dùng sức quơ quơ: "Trước kia là tôi xin lỗi cậu, cái gì cũng không biết liền bảo sao hay vậy chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá, rất cảm tạ cậu đại nhân không chấp tiểu nhân còn nguyện ý giúp Y Dương của chúng tôi."
Tổ Kỳ nghĩ đến trạng thái da dẻ mấy ngày gần đây Kiều Y Dương quả thật có thay đổi rất lớn, lại như da dẻ của Ông Ngọc Hương, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên trơn bóng căng mướt.
Cậu không khỏi có chút mờ mịt.
Cậu còn tưởng rằng này táo tây chỉ có thể có tác dụng cải thiện da dẻ, không nghĩ tới còn có thể từ từ chữa trị xong chứng kén ăn của Kiều Y Dương.
Hơn nữa hoa cúc từ trong không gian hái ra cũng có hiệu quả sáng da trị mụn đi?
Nói cách khác... Phàm là vật từ trong không gian lấy ra, đều có tác dụng thần kỳ như vậy?!
Trước mắt bỗng nhiên hiện mảnh thảo nguyên kéo dài đến tận chân trời cùng dòng nước chảy róc rách, hô hấp Tổ Kỳ đột nhiên trở nên gấp gáp, cậu không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, vô số ý nghĩ mới tinh từ trong đầu của cậu chợt lóe lên.
Tại sao cậu trước đây cũng không có nghĩ tới?
Nếu Dã Cúc sinh trưởng bên cạnh dòng sông đã có công hiệu lợi hại như vậy, chắc chắn những vật khác cũng đồng dạng khiến người kinh hỉ, chỉ là cậu còn cần trưng cầu ý kiến của A Đào cùng A Thụ.
Chu Hải cũng không biết tâm tư Tổ Kỳ đã sớm trôi dạt đến chân trời, nói xong cảm tạ, hắn lúng túng chà xát tay, liền tiểu tâm dực dực đưa ra thỉnh cầu: "Tiểu Tổ, có thể làm phiền cậu giúp chúng tôi liên lạc một chút với bạn của cậu không? Táo tây đã sớm ăn hết rồi..."
"Có thể." Tổ Kỳ nói.
Vẻ bất an thấp thỏm của Chu Hải trong nháy mắt bị vui mừng xâm chiếm, hắn không thể tin nháy mắt một cái: "Có thật không?!"
Tổ Kỳ gật đầu, lập tức thêm Wechat với Chu Hải, cũng đem địa chỉ website của cậu chia sẻ cho Chu Hải: "Đây là website mới mở của bọn họ, sau này hết thảy sản phẩm đều sẽ bán trên website, anh cứ để ý một chút."
Website mới có đầy đủ phân loại hàng hóa, Tổ Kỳ chỉ tốn chút tâm tư ở mảng màu sắc và thiết kế, bao bì không thể xưng là sản phẩm cao cấp nhưng cũng xem là sản phẩm sạch an toàn.
Chu Hải tiện tay điểm tiến vào website nhìn một vòng, kết quả không có thứ gì, không khỏi có chút thất vọng, hắn thu hồi điện thoại di động, mười phần thành khẩn mà nói với Tổ Kỳ rằng: "Cám ơn cậu."
"Khách khí." Tổ Kỳ cười cười.
Tổ Kỳ mới từ trường quay phim trở về, tẩy trang xong trên mặt còn vương vài giọt nước, sợi tóc có chút ẩm ướt dính trên gò má trơn bóng, cặp mắt hoa đào long lanh như nước suối mùa thu, khóe miệng trước sau mang theo độ cong thư thích.
Dung mạo của cậu rất dễ nhìn, vẫn là loại hình làm người ta yêu thích, dù cho lúc không lộ vẻ gì cũng là ngũ quan nhu hòa, dường như là đang mỉm cười.
Trong lúc nhất thời Chu Hải có chút sững sờ, hổ thẹn cùng lúng túng xông lên đầu chính là khó có thể mở miệng, cuộc đời hắn lần đầu sản sinh mặt trái cảm xúc như vậy, hắn không dám tưởng tượng chính mình trước kia nghĩ xấu về Tổ Kỳ.
Hắn hận không thể xuyên qua trở lại tát cho chính mình vài bạt tay.
Nhờ có Tổ Kỳ bất kể hiềm khích lúc trước còn nguyện ý trợ giúp hắn và Kiều Y Dương, nhưng là trước dây hắn cư nhiên ở dưới con mắt mọi người chỉ trích Vương Lục cấp Tổ Kỳ mở tiêu chuẩn cao nhất...
Thời khắc này, Chu Hải trong lòng hối hận vạn phần.
Đáng tiếc Tổ Kỳ cũng không có xuyên qua mặt ngoài gió êm sóng lặng của Chu Hải nhìn rõ ràng nội tâm sóng lớn mãnh liệt trong lòng hắn, sau khi tạm biệt, Tổ Kỳ liền vội vàng trở về phòng, mở máy vi tính ra tiếp tục hoàn thành website mới.
Buổi tối là Tiểu Đặng Tử mang đến, Tổ Kỳ chỉ dùng mười phút ăn xong, lại tiếp tục ngồi trước máy vi tính.
Tiểu Đặng Tử thu thập xong tàn cục, chuẩn bị chạy, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Tổ Kỳ, không nhịn được tiến lên trước xem xét liếc mắt một cái màn hình máy vi tính, sau đó kinh hô: "Kỳ ca, anh từ lúc nào thì học được cách làm website?"
"Mới vừa học." Tổ Kỳ cũng không quay đầu lại đáp.
Tiểu Đặng Tử chen ở phía sau nhìn một phút chốc, không lâu lắm liền hiểu được Tổ Kỳ muốn làm gì, hắn nói: "Kỳ ca, làm website không phải chuyện dễ dàng, huống chi anh mỗi ngày đóng kịch vội như vậy, em kiến nghị anh hãy tìm mấy người đến giúp đỡ tương đối tốt hơn."
Kỳ thực Tổ Kỳ cũng nghĩ tới nhờ mấy người, chỉ là với điều kiện hiện tại khiến cho cậu tạm thời bỏ đi cái ý niệm này.
Đầu tiên vấn đề lớn nhất chính là cậu không có công ty chính quy, không có tên gọi công ty cùng mã vạch, liền ngay tư liệu tuyển dụng web cũng không có, chớ nói chi là đi thuê người, thứ yếu chính là cậu không có cách nào cho các nhân viên có chỗ làm ổn định.
Bất quá nghe Tiểu Đặng Tử nói như vậy, Tổ Kỳ vẫn là tự giễu nói rằng: "Tôi ngoại trừ có thể cho chút tiền lương ở ngoài cái gì đều không thể cung cấp, không người nào nguyện ý vì tôi mà làm."
Nghe thế lời nói Tiểu Đặng Tử trầm mặc nửa ngày, đột nhiên mở miệng: "Kỳ ca, yêu cầu tuyển người của anh thế nào?"
"Ân?" Tổ Kỳ không rõ ràng ý tứ của Tiểu Đặng Tử, suy nghĩ một chút mới chỉ xuống bố cục đơn giản của website trên màn ảnh, "Có thể đạt đến ta trình độ này là được, trọng điểm của tôi là không phải muốn website phải xa hoa lãng phí."
"Vậy thì thật là tốt quá!" Tiểu Đặng Tử mặt mày hớn hở mà nói, "Em biết mấy học đệ biết lập trình, bọn họ học năm hai đại học, thường tìm việc làm thêm, nếu như anh không ngại em sẽ liên lạc với bọn họ."
Thấy Tổ Kỳ quăng tới ánh mắt nghi hoặc, Tiểu Đặng Tử nhanh chóng nói bổ sung, "Năng lực của bọn họ không hề kém so với nhân viên lập trình làm việc mấy năm, hơn nữa bọn họ vẫn còn đi học, có thể không ký hợp đồng cũng không cần mua bảo hiểm, chỉ cần đúng hạn cấp lương là được rồi."
Tổ Kỳ hỏi: "Tổng cộng có mấy người?"
Tiểu Đặng Tử xoè ra ngón tay đếm đếm: "Năm người."
"Được rồi." Tổ Kỳ gật đầu nói, "Chờ tôi có thời gian, sẽ cùng bọn họ hẹn địa điểm gặp mặt, cậu có thể nói trước với bọn họ một tiếng không?"
"Đương nhiên có thể." Tiểu Đặng Tử vội vã đáp, liền khen học đệ thêm vài câu trước mặt Tổ Kỳ, mới bưng bát đũa rời đi.
Tổ Kỳ bận rộn hơn hai giờ, sau đó mới vào không gian xem tiến độ trồng trọt của A Đào cùng A Thụ.
Tốc độ sinh trưởng của rau dưa so với trong tưởng tượng của Tổ Kỳ càng nhanh, sớm hơn trong hiện thực đến nửa tháng, củ cải cùng bắp cải thảo đã mọc ra từng bắp với phiến lá xanh mướt, rau dưa mắt thấy chẳng bao lâu nữa liền sẽ mọc ra trái cây.
Khoa trương nhất vẫn là cây giống Tổ Kỳ mang vào, trong trí nhớ của Tổ Kỳ thì cây giống chỉ cao bằng nửa người yếu ớt, hiện tại lại có rễ cây to khỏe, cành lá xanh tươi sinh trưởng cực tốt xòe ra bốn phía.
"Cây táo chẳng mấy chốc sẽ kết quả, nhưng cây anh đào còn phải đợi một thời gian." A Đào nói.
Kỳ thực A Đào cùng A Thụ cũng không biết anh đào có bề ngoài như thế nào, nghe Tổ Kỳ nói quả anh đào ăn rất ngon, cho nên bọn họ cùng tộc nhân mỗi ngày đều thay phiên nhau làm cỏ và tưới nước cho cây anh đào, chỉ sợ có động vật phá hủy cây anh đào.
Về phần cây táo bên cạnh...
Có thể lớn như vậy hoàn toàn là nhờ bản lĩnh của sinh trưởng của nó.
Tổ Kỳ đột nhiên có chút đồng tình với cây táo, bất quá khi nghe Cát Tường Tam Bảo nói bọn họ ăn táo tây đã nhiều năm đến phát ngán, lại bắt đầu đồng tình với Cát Tường Tam Bảo, chẳng trách Cát Tường Tam Bảo dễ như ăn cháo liền bị cậu dùng đồ ăn mua chuộc.
Trước khi đi, Tổ Kỳ đến bờ sông mọc đầy Dã Cúc lúc trước nhìn một chút, ngoại trừ dòng nước róc rách cùng cỏ dại thì hoàn toàn không hề có thực vật khác sinh trưởng.
Tổ Kỳ hỏi Đại Bảo, con sông này khi nào thì sẽ mọc đầy Dã Cúc.
Đại Bảo mờ mịt nắm tóc, lắc đầu nói: "Không biết, trước đây chúng tôi rất ít tới nơi này chơi."
A Thụ nghe Tam Bảo phiên dịch, hồi đáp: "Người trong thôn chúng tôi nói hoa này hai năm mới nở một lần, hơn nữa bởi vì môi trường càng ngày càng thay đổi, mỗi lần nở hoa đều có khả năng là lần cuối cùng."
Tổ Kỳ thở dài, có chút mất mát cũng có chút tiếc hận, sau đó rời khỏi không gian.
Cậu cầm điện thoại di động lên liếc nhìn thời gian, mới qua năm phút đồng hồ.
Kỳ thực Tổ Kỳ không rõ lắm không gian cùng hiện thực chênh lệch thời gian bao nhiêu, lúc đầu cậu vẫn cho là hiện thực một giây đồng hồ thì trong không gian là 10 phút, nói đơn giản, cậu ở hiện thực trôi qua 1 giây, trong không gian Cát Tường Tam Bảo liền trôi qua mười phút.
Nhưng là sau đó, Tổ Kỳ cũng cảm giác được không đúng.
Cậu phát hiện trong không gian thời gian cũng không có chảy xuôi cấp tốc như vậy, cậu mới vừa sinh ra Tiết Thiên Vạn ở trong bệnh viện 1 tháng, trở lại Tiết gia mới tiến vào không gian tìm tới Cát Tường Tam Bảo, nếu tính ra chẳng phải Cát Tường Tam Bảo đã đợi cậu 60 năm.
Nhưng mà Tổ Kỳ rất nhớ rõ, Cát Tường Tam Bảo nói bọn họ cũng mới đợi hai, ba tháng.
Tổ Kỳ suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra kết quả, quyết định không nghĩ nữa, cậu cầm điện thoại di động lên vào Wechat tìm Đường Du Khoan, nói cho hắn biết thời gian gặp mặt ngày mai.
Rất nhanh, Đường Du Khoan trả lời "ok" cùng icon "Nắm tay".
Tổ Kỳ trả lời bằng icon mỉm cười.
Chuẩn bị thoát Wechat, bong bóng chat bỗng nhiên hiện lên số "1" màu đỏ, phía dưới bên trái chính là ảnh đại diện của Tiết Giác, trước kia là ảnh của Tiết Thiên Vạn, hiện tại...
Tổ Kỳ nhìn bóng lưng trong ảnh rất là quen mắt, cậu tiến vào trang cá nhân của Tiết Giác, sau đó mở ra ảnh chân dung.
Một giây sau.
Mặt Tổ Kỳ trong phút chốc bị chưng hồng thấu như một quả táo tây.
Ảnh đại diện của Tiết Giác chẳng biết lúc nào đã đổi thành ảnh cậu ôm Tiết Thiên Vạn đứng ở trước cửa sổ sát đất, cậu mặc áo xám mỏng đưa lưng về phía ống kính, thân hình gầy gò, hai tay hơi nhấc lên, hiển nhiên trong lồng ngực còn ôm con trai.
Thế nhưng Tiết Thiên Vạn còn là trẻ sơ sinh, nên chỉ có thể ôm, vì vậy nhóc con cơ hồ bị Tổ Kỳ che khuất, chỉ lộ ra một góc mũ động vật nhỏ đội trên đầu, chiếc tai thỏ dài rũ xuống hai bên.
Tuy rằng tấm hình này bên trong còn có Tiết Thiên Vạn, thế nhưng Tổ Kỳ mới nhìn luôn cảm thấy như là chỉ có mình cậu, còn bị Tiết Giác chọn làm ảnh đại diện...
Tổ Kỳ hai gò má nóng đến lợi hại, cậu vội vã trở về cuộc trò chuyện với Tiết Giác, đỏ mặt liếc mắt nhìn ảnh đại diện bên trái, nhất thời có loại cảm giác đang cùng chính mình nói chuyện.
Sau đó..
Trái tim của cậu liền không nghe lời mà gia tốc nhảy lên.
Tổ Kỳ ngồi vào trên giường lớn mềm mại, hai tay ôm điện thoại di động, hít sâu mấy hơi mới khiến cho chính mình tỉnh táo lại, cậu định thần nhìn lại, lập tức khóc cười phát hiện Tiết Giác gửi đến một cái biểu tình của tiểu bao tử.
Cái biểu tình kia vừa nhìn cũng biết là tự chế, bởi vì hình ảnh chính là Tiết Thiên Vạn há mồm khóc lớn, ngay phía trên còn thêm mấy dòng chữ chớp nháy —— không cho đường sẽ khóc.
Tổ Kỳ nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động nhìn nửa ngày, đến cùng nhịn không được, xì một tiếng nở nụ cười.
Vì thế cậu đánh chữ trả lời: "Em không có đường."
Bên kia dường như là đang đợi cậu trả lời, ngay lúc Tổ Kỳ vừa trả lời, thì ghi chú bên trên liền hiển thị là đối phương đang nhập.
Không bao lâu, Tiết Giác trả lời lại: "Trong miệng em có đường."
Tổ Kỳ run lên chốc lát, theo bản năng mím mím môi, cậu biết Tiết Giác đang nói cái gì nhưng vờ như không biết, đầu có chút hỗn độn, trên mặt phựt một cái lại đỏ bừng và dùng tốc độ cực nhanh mà lan đến bên tai.
Cậu bên trong khung tin nhắn xóa xóa một chút, cuối cùng trực tiếp nói: "Em không có ăn đường."
"Nhưng là trong miệng em rất ngọt."
"..." Tổ Kỳ từ từ trợn mắt lên, bất khả tư nghị nhìn Tiết Giác phát tới một chuỗi chữ, cậu thậm chí hoài nghi Tiết Giác có phải là bị người nào nhập không.
Ngay lúc Tổ Kỳ không biết trả lời như thế nào, câu nói kia bất thình lình bị Tiết Giác rút về.
Không quá hai giây đồng hồ, Tiết Giác làm như không có chuyện gì xảy ra phát tới cái tin: "Có thể là tôi nhớ lộn."
Tổ Kỳ: "..." Anh nhớ lầm cái gì.
Tổ Kỳ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, liền trực tiếp gọi cái video trò chuyện, kết quả đợi nửa ngày, Tiết Giác mới chấp nhận video.
Đầu tiên xuất hiện tại ngay chính giữa màn hình chính là khuôn mặt bụ bẫm của Tiết Thiên Vạn, tiểu tử hơi há hốc mồm, trợn to mắt như hạt châu tò mò nhìn ống kính, nước miếng trong suốt chảy dọc theo khóe miệng đi xuống, Tiết Giác thì đang ở phía sau Thiên Vạn.
Nhờ gương mặt Tiết Thiên Vạn to tôn lên mà mặt Tiết Giác thoạt nhìn nhỏ hai ba vòng.
Tổ Kỳ nhịn không được cười, bên trong cặp mắt hoa đào tràn đầy ý cười: "Anh từ nơi nào học được lời tâm tình quê mùa như vậy?"
"..." Biểu tình giả bộ bình tĩnh của Tiết Giác thoáng chốc cứng đờ, lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói, "Em đều thấy được?"
Tổ Kỳ nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt, thở dài nói: "Em cũng không phải người mù, đương nhiên có thể nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến."
Tiết Giác miệng đóng đóng mở mở, không được tự nhiên nói: "Tiểu Triệu dạy."
Lúc mới đến làng du lịch, Tổ Kỳ thường xuyên cùng trợ lý tiểu Triệu của Tiết Giác chạm mặt, trong ấn tượng của cậu, tiểu Triệu chính là người trẻ tuổi cứng nhắc tự hạn chế bản thân, cũng sẽ không chủ động dạy ông chủ nói lời tâm tình quê mùa như thế.
Chắc là Tiết Giác chạy đi hỏi tiểu Triệu đi...
Tổ Kỳ bất đắc dĩ, thấy Tiết Giác phản ứng thực sự thẹn thùng cực kì, đành phải bất động thanh sắc dời đi đề tài.
Cậu lại hỏi Tiết Giác nguồn gốc cái meme khi nãy của Tiết Thiên Vạn, Tiết Giác đàng hoàng đem phần mềm tạo meme nói ra, còn đem một đống tác phẩm chia sẻ cho Tổ Kỳ, có tới hơn hai mươi cái biểu tình.
Tổ Kỳ đem khung video thu nhỏ đến góc trên bên phải, dùng đầu ngón tay trượt màn hình nhìn biểu tình bên trong hoặc cười hoặc khóc của Tiết Thiên Vạn.
"Anh khi nào thì chụp nhiều hình như vậy?" Tổ Kỳ thở dài nói, cậu còn tưởng rằng chỉ có Ông Ngọc Hương mới có thể mỗi ngày nâng điện thoại di động cùng camera nhắm ngay Tiết Thiên Vạn mà chụp, không nghĩ tới Tiết Giác cũng có nhiều ảnh đẹp như vậy.
Tiết Giác nói: "Thuận tay chụp một chút."
Tổ Kỳ xì cười nói: "Ảnh địa diện của anh cũng là tùy tiện chụp sao?"
"..." Tiết Giác thoáng chốc trở nên trầm mặc, liền từ từ trốn phía sau Tiết Thiên Vạn, bị dùng làm bia đỡ đạn Tiết Thiên Vạn đối chính hành vi của cha mình không biết gì hết, còn hưng phấn vuốt ống kính điện thoại di động.
Ngay lúc Tổ Kỳ cho là Tiết Giác sẽ như con rùa đen rúc đầu trốn tránh cái đề tài này, chợt nghe âm thanh trầm thấp từ tính từ trong điện thoại truyền ra: "Không có tiện tay chụp, mà là rất nghiêm túc chụp."
Nói xong, Tiết Giác từ phía sau Tiết Thiên Vạn lộ ra con mắt, cẩn thận từng li từng tí quan sát phản ứng của Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ há miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì, cậu chỉ ngây ngốc mà nhìn hai cha con trong màn ảnh điện thoại di động, chỉ cảm thấy tâm lý thật giống như đang uống mật, ngọt đến phát nị.
Vừa nãy Tiết Giác nói không sai, trong miệng cậu xác thực rất ngọt, tất cả đều là mật đường Tiết Giác thổi vào...
Mặc dù cậu trước đây nói qua mấy lần yêu đương, nhưng đây là lần đầu hưởng được tư vị ngọt ngào, dường như trong mắt tất cả đều là hình ảnh của Tiết Giác, chóp mũi ngửi được tất cả đều là khí tức trên người Tiết Giác.
Toàn thế giới đều là xám trắng, chỉ có Tiết Giác trước mắt cậu là màu sắc rực rỡ.
Nha, còn có Tiết Thiên Vạn bị lãng quên.
Đáng thương Tiết Thiên Vạn chảy ngụm nước đã nửa ngày, lúc này mới bị Tổ Kỳ chú ý tới, vội vã gõ lên màn hình hô: "Con trai anh chảy dãi kìa!"
Tiết Giác sững sờ, theo bản năng đưa tay sờ miệng Tiết Thiên Vạn, kết quả sờ soạng đầy tay nước miếng không nói, còn bị Tiết Thiên Vạn bắt được tay sau đó cắn một cái.
Tiết Giác hoảng loạn rút tay về, đang muốn tìm giấy ăn đem ngụm nước bên mép của Tiết Thiên Vạn lau khô ráo, trước màn ảnh Tiết Thiên Vạn bỗng nhiên dẹt lên miệng, nha oa nha oa khóc lên.
Vốn là Tiết Giác đem Tiết Thiên Vạn đặt lên giường, lần này không thể không ôm lấy tiểu tổ tông đang khóc nháo mà dỗ.
Tổ Kỳ nghe tiếng khóc của tiểu Ma vương giống như là muốn đem phòng ốc phá vỡ, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, quyết định trước đi buồng tắm tắm.
Đáng tiếc lúc Tổ Kỳ tắm xong đồng thời thổi khô tóc tai từ trong phòng tắm đi ra, Tiết Thiên Vạn vẫn chưa ngừng khóc, còn có xu thế càng diễn càng mãnh liệt...
Tiết Giác lo lắng ồn đến Tổ Kỳ nghỉ ngơi, liền muốn cắt đứt video, lại bị Tổ Kỳ ngăn lại.
Tổ Kỳ kêu Tiết Giác đem điện thoại di động đặt ở bên tai Tiết Thiên Vạn, cậu chui vào ổ chăn, thử thông quá điện thoại di động dỗ con trai, không biết là âm thanh của Tổ Kỳ có tác dụng hay là do Tiết Thiên Vạn khóc mệt, không bao lâu, tiếng khóc của nhóc con từ từ yếu xuống.
Mà Tổ Kỳ cũng cảm thấy đặc biệt uể oải, trong tay cậu còn cầm điện thoại, cứ như thế mà chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đấy, từ khi Tổ Kỳ cùng Tiết Giác xác định quan hệ tới nay, cậu thường xuyên mơ thấy Tiết Giác.
Nội dung mỗi giấc mộng không giống nhau, mà tất cả đều là Tiết Giác nhẫn tâm đem cậu vứt bỏ quay người liền ôm ấp nữ chủ, mặc cho Tổ Kỳ ở phía sau kêu như thế nào, Tiết Giác cũng không hề quay đầu lại một chút, rời đi một cách quyết tuyệt.
Mấy lần trước Tổ Kỳ nằm mơ đều không có cảm giác gì, lần này hắn dĩ nhiên nghe Tiết Giác đáp lại.
Mỗi khi cậu gọi tên Tiết Giác, Tiết Giác đều sẽ lớn tiếng đáp lại cậu, nhưng mà trong mộng Tiết Giác vẫn cứ đưa lưng về phía cậu một bước không ngừng mà đi về phía trước, đối với tiếng gọi của cậu ngoảnh mặt làm ngơ...
Hết lần này tới lần khác, tinh thần Tổ Kỳ muốn sụp đổ.
Mãi đến tận khi cậu mở choàng mắt, cầm lấy điện thoại di động bên gối liền thấy gương mặt của Tiết Giác, cả khuôn mặt lần thứ hai phựt một chút hồng thấu.
Tiết Giác vẫn là mặt quần áo tối qua, viền mắt phía dưới có một vòng đen nhàn nhạt, hắn nhẹ giọng hỏi: "Lại mơ thấy ác mộng sao?"
Củ Cải: Năm mới sắp tới rồi!!!!! Tặng cho các bạn 2 chương nữa! Chúc các bạn năm mới vui vẻ! Ai chưa hoàn thành được to do list 2019 thì chúc các bạn sẽ hoàn thành nó trong năm 2020 nhé! Ai chưa có người yêu thì sẽ có người yêu! Ai đang chuẩn bị tốt nghiệp thì sẽ tốt nghiệp thành công!. Củ Cải vốn định đăng vào 0h nhưng mà do tuần trước chạy đồ án quy hoạch suốt 7 ngày liền không có ngày nào ngủ trước 3h sáng + thêm overnight nên là đuối lắm không thức nổi. Thôi thì chúc các bạn năm mới vui vẻ lần nữa nhé!!!!!!! Yêu mọi người.....2020 tràn ngập may mắn và hạnh phúc nè!!!!! Chương này cũng là một chương khá dài dài gần bằng 2 chương,hôm nay Củ Cải đã đền bù cho các bạn gần 5 chương ( chương 80 là hai chương tác giả gộp lại T-T), các bạn có cảm thấy hài lòng không nè.....Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ............
HÃY LUÔN ỦNG HỘ CỦ CẢI NHÉ!!!!