Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường ----------------------------------------------- Thế nhưng sau khi nói xong, Tổ Kỳ luôn cảm thấy có là lạ ở chỗ nào đó.
Cậu đã xem tiểu thuyết, nhớ rõ ràng sinh nhật cậu không phải vào lúc tuyết rơi, bên trong có một chi tiết là vào ngày sinh nhật nguyên chủ thì nguyên chủ và con trai bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó hai cha con tự thuê phòng mà một mình tổ chức sinh nhật.
Khi đó...
Hình như lúc đó là mùa hè?
Bởi vì lúc đó nguyên chủ và con trai mặc rất mỏng.
Không lẽ do cậu xuyên đến, ngay cả thiết lập cơ bản của nhân vật cũng thay đổi?
Nghĩ tới đây, Tổ Kỳ cảm thấy rất nghi ngờ, cậu kỳ quái liếc nhìn Tiết Giác, lập tức phát hiện Tiết Giác trước sau tại cụp mắt nhìn chăm chú vào cậu.
Tia sáng mờ nhạt rơi trên gò má và trên người Tiết Giác, hắn cứ đứng im lặng như thế, nửa khuôn mặt đắm chìm trong bóng tối, không thấy rõ được ánh mắt mà biểu tình, chỉ có khóe miệng gợi lên độ cong như có như không.
Không biết có phải do Tổ Kỳ bị ảo giác hay không, cậu cảm thấy nụ cười của Tiết Giác có ý tứ sâu xa.
Như là đang thăm dò cái gì đó...
Thời khắc này, Tổ Kỳ thậm chí hoài nghi Tiết Giác có phải là biết cậu không phải nguyên chủ hay không.Trong lúc nhất thời, cậu nổi da gà khắp cả người, cảm giác da đầu tê dại đến mức căng thẳng dây thần kinh.
"Em, em thật sự không nhớ rõ lắm, nếu như em nhớ không sai, sinh nhật của em là mùa hè mà." Linh cảm không lành của Tổ Kỳ càng ngày càng mạnh, cậu theo bản năng cuộn tròn lên ngón tay tóm chặt túi áo, mi tâm cau lại, cố ý làm ra bộ dáng đáng thương, "Anh cũng biết em và người nhà quan hệ không tốt, có thể là lúc đó em hồ đồ nên mới nói linh tinh."
Dứt tiếng, hai người đều trầm mặc.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, ngay cả Tổ Kỳ cũng cảm thấy lời mình giải thích có chút giấu đầu lòi đuôi.
Có lẽ là cậu cả nghĩ quá rồi.
Tổ Kỳ chỉ có thể như thế an ủi mình, cậu nhanh chóng thu hồi suy đoán bậy bạ, nỗ lực miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Dù như thế nào, cám ơn anh còn nhớ những lời em từng nói." Tổ Kỳ than thở nói.
Tiết Giác không hề chớp mắt mà nhìn Tổ Kỳ, thấy thân thể cậu căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí như chú thỏ nhỏ gặp phải kẻ thù, nhịn không được xì một tiếng bật cười: "Em rất hồi hộp."
Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.
Thấy tình huống như vậy, Tổ Kỳ cũng cùng cười ra tiếng, cậu buông cái tay đang siết chặt quần áo ra, như không có chuyện gì xảy ra đi tới trước cái bánh ngọt: "Chúng ta lâu như vậy không gặp, em có chút căng thẳng."
Nói xong, cậu nhìn một vòng bày trí trong phòng, ngạc nhiên mở miệng: "Bất quá nói đi nói lại, anh học được mấy thứ này ở đâu vậy?"
Tiết Giác thành thật trả lời: "Tiểu Triệu dạy."
"Tiểu Triệu đúng là bách khoa toàn thư của anh." Tổ Kỳ cười.
Cậu quay đầu lại nhìn chiếc bánh ngọt bên cạnh Tiết Giác, bỗng nhiên tâm trạng ấm áp, tiến lên một phát nắm lấy cổ áo Tiết Giác, cấp tốc gặm môi đối phương một cái, "Cực khổ rồi."
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tổ Kỳ mới vừa muốn rời đi, lại đột nhiên bị Tiết Giác giơ tay cuốn lại eo, không chờ cậu phản ứng lại, lại bị Tiết Giác chặt chẽ ấn ở trước người, vì vậy thân thể hai người lần thứ hai không hề khe hở dán vào nhau, ngay cả tiếng tim đập cũng đồng bộ.
"Không khổ cực." Tiết Giác nói, "Tôi thuê nhân viên trang trí đến đây làm."
Nghe vậy, Tổ Kỳ sững sờ: "... Vậy anh làm cái gì?"
"Tôi?" Tiết Giác có trong nháy mắt nghi hoặc, "Bọn họ nói tôi ở bên cạnh nhìn là được, không có yêu cầu tôi làm gì."
Tổ Kỳ: "..."
Phí lời.
Vừa nhìn chính là Tiết Giác xuất tiến ra thuê nhân viên trang trí đến, nếu không ai mà rảnh đến đây bày ra cả đống này.
Mất công hồi nãy cậu còn thấy đau lòng, còn tưởng là Tiết Giác tự tay trang trí.
Tiết Giác nhìn không hiểu biểu tình của Tổ Kỳ, cúi đầu khẽ cắn tai Tổ Kỳ, giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên trong không gian yên tĩnh làm đắm đuối lòng người.
"Làm sao vậy?" Tiết Giác rất nghiêm túc hỏi.
"Không có gì." Tổ Kỳ nghĩ thầm tính tình của Tiết Giác đời này chắc không thay đổi được, cậu lẩm bẩm nhìn xung quanh một chút, sau đó đột nhiên ý thức được một vấn đề, "Con trai chúng ta đâu?"
Tiết Giác một tay nắm càm Tổ Kỳ, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, khiến cho Tổ Kỳ quay mặt vê phía cậu: "Ở trên giường đây, đã ngủ rồi."
Nói, môi Tiết Giác đã dán lên hai má Tổ Kỳ.
Hắn hôn không có quy tắc gì cả, như là đứa nhỏ đang nếm quả đường, đôi môi mỏng trên mặt Tổ Kỳ đi loạn lung tung, cuối cùng mới khẽ cắn môi dưới của cậu, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cậu.
Có lẽ là do người tình trong mắt hóa Tây Thi, dù là kỹ thuật hôn của Tiết Giác vẫn kém cỏi như vậy, Tổ Kỳ vẫn bị hôn đến điên đảo, có chút không biết phương hướng.
Hai người vành tai chạm tóc mai một hồi lâu, Tổ Kỳ mời tìm về một phần lý trí, cậu miễn cưỡng Tiết Giác đang hận không thể khảm luôn mình vào người hắn ra, thở hổn hển nói: "Chờ đã, chờ một chút... Em muốn đi xem Thiên Vạn..."
Kết quả mới mở ra một chút khoảng cách, lại bị Tiết Giác dùng sức kéo trở lại.
Tiết Giác đem mặt chôn ở trong cổ cậu, hít sâu một cái, sau đó là những nụ hôn ấm nóng liên tiếp rơi trên làn da bóng loáng.
"Thiên Vạn đang ngủ." Tiết Giác âm thanh khàn khàn, mang chút dục vọng, "Chúng ta vào phòng vệ sinh đi."
Tổ Kỳ tê một tiếng: "Em muốn đi nhìn Thiên Vạn một chút."
Lần này Tiết Giác quyết đoán cự tuyệt nói: "Không được."
"... Được được." Một giây sau, Tổ Kỳ dư quang bên trong thoáng nhìn thấy cái bánh ngọt bự hoa lệ, nến trên đó đã cháy hết liền do dự một chút, "Không phải chúng ta nên ăn bánh ngọt sao?"
Để ở đó, nhìn thèm chết đi được.
"..." Tiết Giác đem đồ ham ăn Tổ Kỳ đang thò móng vuốt đến bánh ngọt kéo trở về, mạnh mẽ ngắt eo cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi, "Sẽ không có đụng tới nó, em đợi sau rồi hẵn ăn."
Tổ Kỳ quay đầu,trong ánh mắt Tiết Giác mang đầy dục vọng thâm trầm, cậu không tự chủ nuốt ngụm nước bọt: "Xin,xin lỗi, em chính là hơi sốt sắng..."
Tiết Giác hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Tổ Kỳ căng thẳng nói: "Rồi, rồi..."
Tiết Giác cười khẽ, bất đắc dĩ điểm điểm mũi Tổ Kỳ, hắn hơi cúi đầu, chuẩn bị hôn lên đôi môi Tổ Kỳ...
Vừa lúc đó, bất thình lình vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
"Ầm ầm ầm —— "
Tặng kèm là một tràng tiếng hô hoán la hét bên ngoài.
"Tổ Kỳ có bên trong đó không? Mau ra đây chơi cùng tụi này nha, chúng ta đi lầu trên ca hát nhé? Đùng có nhốt mình trong phòng!"
"Đúng đó, nhanh ra đi, chúng tôi trở lại đón cậu nè."
"Trên lầu còn có tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đang đợi cậu đó, chúng ta thật vất vả mới được nghỉ ngơi, tối nay không say không về!"
Sau đó, bên trong gian phòng hai người đồng thời sửng sốt, Tổ Kỳ không nghĩ tới đoàn phim sẽ về sớm như vậy, còn chạy tới gõ cửa phòng của cậu, vừa kinh ngạc vừa cảm động, còn kèm theo mấy phần lúng túng.
Cậu lặng lẽ nhìn Tiết Giác một cái, liền thấy dục vọng trên mặt Tiết Giác đã biến mất không còn một mống, chỉ còn dư lại sự lạnh lẽo vắng lặng.
Tổ Kỳ vô ý thức rùng mình một cái, rụt cổ một cái nói: "Em đi nói với bọn họ một chút."
"Không cần." Tiết Giác mặt không thay đổi dùng tay ngăn Tổ Kỳ, nói "Để tôi đi là được rồi."
Vốn là Tổ Kỳ muốn nói người trong đoàn không nhất định sẽ biết Tiết Giác, hắn đi cũng không có tác dụng gì, nhưng mà đảo mắt nhìn thấy Tiết Giác mặt đen như than đá, Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đem lời trào đến khóe miệng nuốt trở vào.
Vì vậy Tổ Kỳ tha thiết mong chờ nhìn Tiết Giác ba chân bốn cẳng, đi tới trước cửa, mở cửa phòng sắp bị gõ sập.
Một đám người đứng tụ tập trước cửa, một giây trước còn la hét muốn mang Tổ Kỳ đến gặp tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, một giây sau đã nhìn thấy gương mặt đang trương thối lên của Tiết Giác.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều đông cứng lại.
Sau đó, mọi người lặng lẽ cos con chim cút.
Ngoại trừ Đoạn Khải đứng ở bên cạnh vấn làm một bộ chuyện không liên quan đến mình, những người khác đều thấp hơn Tiết Giác.
Đặc biệt là Chu Hải đứng mũi chịu sào cùng với Vương Lục đã uống say khướt, bọn họ so với Tiết Giác lùn một cái đầu, lúc vung lên đầu nhìn phía Tiết Giác, dường như bị khí chất cường liệt của đối phương nhấn chìm.
Vương Lục rất kinh sợ mà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tiết Giác, nửa ngày mới sững sờ quay đầu nhìn về phía bên Chu Hải cũng đang mơ màng, oang oang mở miệng: "Không phải, tra nam sao lại chạy tới đây rồi?"
Tiết Giác tựa như cười mà không phải cười: "Đạo diễn Vương nói chuyện thật biết điều."
"Ngài mới biết điều, ngài thú vị nhất." Vương Lục sách một tiếng, híp lại mở mắt, nửa uy hiếp nửa ra lệnh, "Đừng tưởng rằng chạy đến đây là có thể quang minh chính đại bắt nạt Tổ Kỳ, tôi cho ngài biết... A a a..."
Nói còn chưa dứt lời, Vương Lục bị Chu Hải đột nhiên che miệng.
Vương Lục đã sớm say đến tìm không biết phương hướng, lúc nói chuyện không biết ý tứ, Chu Hải thì rất thanh tỉnh, dưới tầm mắt lạnh lẽo của Tiết Giác, mồ hôi lạnh tràn đầy mặt.
"Thật không tiện, Tiết tổng, ông ấy uống say rồi." Chu Hải xin lỗi cười, đồng thời nháy mắt với mấy người phía sau.
Nhóm người phía sau liền tiến lên, ba chân bốn cẳng đem Vương Lục còn đang la hét muốn cùng Tiết Giác lý luận mang đi, những người khác thấy thế cục không ổn cũng bắt đầu chùn lẹ.
Không tới nửa phút, trên hành lang chỉ còn dư lại Chu Hải, Đoạn Khải, Tiểu Đặng Tử cùng với Kiều Y Dương từ đầu đến cuối không nói thế nào.
Đoạn Khải là cái người cơ trí, sớm biết được Tiết Giác đến, sở dĩ không có ngăn cản Vương Lục dẫn mọi người chạy đến tìm Tổ Kỳ, bất quá là muốn mượn Tiết Giác cho mấy người này một chút uy mà thôi.
Trong đoàn kịch luôn có lời đồn Tiết Giác và Tổ Kỳ không hòa thuận, Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử vẫn luôn biết.
"Chúng tôi đang liên hoan, đều uống chút rượu, mọi người có hơi cao hứng, anh chớ để ý." Đoạn Khải đi tới nói.
Tiết Giác không lên tiếng, sắc mặt lạnh nhạt mà liếc nhìn Đoạn Khải, hắn liếc mắt là đã nhìn ra tiểu tâm tư của Đoạn Khải, chỉ là Đoạn Khải như trước vẫn duy trì dáng dấp nhẹ như mây gió, tựa hồ hoàn toàn không để ý Tiết Giác nghĩ như thế nào.
"Không có chuyện gì." Tiết Giác mài rang nói, âm thanh quấn theo một tầng băng sương.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, hai người tiếp tục ôn chuyện, chúng tôi không quấy rầy." Nói xong Đoạn Khải liền đem Tiểu Đặng Tử lôi đi.
Chu Hải xin lỗi đối với Tiết Giác cười cười, chuẩn bị cùng Đoạn Khải và Tiểu Đặng Tử rời đi, kết quả đi mấy bước, quay đầu nhìn thấy Kiều Y Dương vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn Tiết Giác.
Tiết Giác cũng không nhúc nhích, không tiếng động mà nhìn lại Kiều Y Dương.