Editor: Minh An
Beta: Cún
Ở sảnh tiệc, âm nhạc được mở vô cùng to, giọng nói mềm mại của Khẩu Khẩu hòa vào âm thanh ồn ào của các nhân viên. Vì thế không ai nghe rõ cậu nói gì, chỉ nhìn được khẩu hình miệng của cậu. Do đó, tất cả mọi người đều sôi nổi đoán xem Khẩu Khẩu định nói gì.
"Tôi thấy rồi, cậu nhóc đang gọi ba ba đó!"
"Ba ba hả? Thế sao cậu bé lại vẫy tay với chúng ta vậy?"
"Hay là em bé muốn đi nặng?"
Người này vừa nói xong thì bị mọi người xung quanh hùa vào phản bác. Cậu chủ nhỏ của bọn họ đáng yêu như vậy làm sao có thể làm ra chuyện như đòi đi nặng phá hỏng bầu không khí này được? Hơn nữa, làm gì có bạn nhỏ nào đòi đi ị phân mà mặt mày hớn hở như này?
"Nói không chừng cậu nhóc còn đang muốn bảo: Xem nè, đây là sự nghiệp vĩ đại của ba ba tôi. Nhưng chắc cậu nhóc còn nhỏ nên không nói được thành lời. Vì thế cậu nhóc mới gọi ba ba liên tục để khen Cố tổng đó!"
"......"
Mấy người xung quanh nghe vậy cũng thấy khá hợp lý.
Mấy nhân viên sôi nổi bàn luận với nhau, nhưng nhân vật chính không nghe thấy bọn họ nói gì. Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu đang chào mọi người, không nhịn được bế thằng nhóc ngốc nhà mình, sau đó xoa xoa đầu cậu nhóc, dạy cậu nhóc: "Không phải là vẫy tay, mà là chào mọi người."
Khẩu Khẩu không hiểu vì sao phải nói vẫy tay thành chào mọi người. Nhưng cậu nhóc vẫn nghe theo ba vô điều kiện. Vì thế Khẩu Khẩu ngoan ngoãn sửa lời: "Chào, chào mọi người."
Đây là lần đầu tiên các nhân viên của Cố Yến Khanh thấy ông chủ nhà mình dịu dàng đến vậy, vì thế tất cả đều ồn ào hẳn lên. Bởi lẽ Cố Yến Khanh là chủ công ty, vì thế ngày thường anh đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Cũng vì thế mà các nhân viên dưới quyền của anh rất sợ anh.
Hình như Cố tổng bị đánh tráo rồi! Người trước mắt này hoàn toàn là một người ba đẹp trai dịu dàng ấm áp đó!
Thêm nữa, nhìn bộ dáng này của cậu chủ nhỏ, mặt mũi trông cũng rất giống ông chủ. Vì thế mai sau lớn lên chắc chắn cậu chủ nhỏ sẽ vô cùng đẹp trai!
Khẩu Khẩu thấy mọi người vỗ tay ầm ĩ thì tay nhỏ của cậu khua loạn xạ lên. Sau khi dạo quanh bữa tiệc xong, Cố Yến Khanh bế cậu vào phòng nghỉ. Do dùng sức quá nhiều nên Khẩu Khẩu mệt thở hổn hển, hai má đỏ bừng.
Kiều Vãn Tình nhận túi xách của mình từ trong tay trợ lý, sau đó lấy bình sữa của Khẩu Khẩu ở trong đó ra, đưa cho cậu nhóc.
Khẩu Khẩu "lẩm bẩm lầm bầm" uống hết hơn nửa bình sữa. Ở chỗ này nhiệt độ điều hòa hơi thấp, Kiều Vãn Tình mặc váy hở vai nên cảm thấy hơi lành lạnh. Thế mà đầu thằng nhóc thúi này lại có mồ hôi. Vì thế có thể biết được lúc nãy nó hưng phấn đến mức nào.
Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy ra lau cho Khẩu Khẩu, cười nói: "Bảo bối, con phấn khích quá rồi!"
Khẩu Khẩu đưa bình sữa nhỏ cho Kiều Vãn Tình, hít sâu một cái, nói: "Uống xong!"
"Lúc nãy con dùng nhiều sức như vậy nên giờ bị mệt đó," Lúc nãy Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu suốt nên cũng cảm nhận được sự hưng phấn của cậu nhóc. Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu hỏi, "Con có vui không?"
"Vui vui!" Khẩu Khẩu cười.
Kiều Vãn Tình hỏi cậu: "Vui nhiều đến mức nào?"
Khẩu Khẩu xòe rộng hai tay mình ra, nói: "Nhiều như này nè!"
Trong phòng nghỉ cũng có một số nhân viên khác nữa. Thấy Khẩu Khẩu nói vậy tất cả mọi người đều cười.
Sau khi Cố Yến Khanh tới thì gần như các vị khách quan trọng của buổi lễ cũng tới hết rồi. Vì thế, mọi người bắt đầu tìm ghế của mình và ngồi xuống.
Quy trình của buổi lễ ngày hôm nay như sau: Đầu tiên sẽ đón tiếp các vị khách quý, sau đó mời ông chủ cùng các lãnh đạo lên phát biểu, cuối cùng là mở tiệc. Vì buổi tiệc mừng thành lập công ty cũng khá là thoải mái, không quá nghiêm túc nên mỗi một bộ phận văn phòng phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn để mọi người vừa ăn vừa xem diễn. Giữa buổi tiệc còn có chương trình rút thăm trúng thưởng nữa.
Vì Cố Yến Khanh là ông chủ công ty nên tối nay anh sẽ không hề rảnh chút nào nên Kiều Vãn Tình vào phòng nghỉ thay một chiếc váy khá đơn giản để có thể tiện trông Khẩu Khẩu.
Váy này cũng là cái được Cố Yến Khanh nhờ người chuẩn bị. Tuy rằng nó không lộng lẫy như váy dạ hội, nhưng nó vô cùng gọn gàng và tinh tế. Váy có màu hồng nhạt, ngắn đến đầu gối, kiểu dáng thì khá giống chiếc váy Kiều Vãn Tình mặc lúc mới đi. Vì thế nó cũng vô cùng hợp với kiểu tóc hiện tại của cô. Hơn nữa, váy này ngắn hơn váy kia nên lúc đi lại cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cố Yến Khanh cẩn thận thật đó!
"Tí nữa có lẽ anh phải ra chỗ kia một chút. Nếu có người nào tới đây chúc rượu em, em có thể từ chối họ, không muốn uống không cần ép mình uống đâu." Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Cố Yến Khanh nói nhỏ với Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình cũng không biết uống rượu, hơn nữa sau khi uống rượu thì cô còn không kiểm soát được hành vi của mình cơ. Cô cũng không định uống rượu trong buổi tiệc, nhỡ nói linh tinh hay làm bậy làm bạ cái gì thì chết. Cô gật đầu nói: "Em biết rồi."
"Nếu có một số người ỷ vào bối cảnh của họ lớn, hoặc là có người sau khi uống say đầu óc không tỉnh táo thì em cứ việc tránh đi......"
"Đá đá!"
Khẩu Khẩu thấy ba với mẹ mình cứ thủ thỉ cái gì đó với nhau suốt, không thèm để ý đến mình thì không vui. Vì thế cậu mới đá đá chân nhỏ của mình để tạo cảm giác tồn tại.
Giày cậu đang đi cũng cùng một bộ với bộ vest nhỏ cậu đang mặc trên người. Giày này cũng không phải giày da, vô cùng mềm mại. Khẩu Khẩu đá vài cái thì giày đã rơi xuống rồi.
"Giày, giày ~" Khẩu Khẩu cười ngây ngô.
Kiều Vãn Tình nhìn qua Khẩu Khẩu, vừa nhìn là biết Khẩu Khẩu cố ý đá giày đi. Cô bất lực nói: "Bảo bối, không được đá giày như vậy. Đá như vậy là hư đó, có biết không?"
"A?" Khẩu Khẩu ngẩng khuôn mặt nhỏ, dùng ánh mắt ngơ ngác và vô tội, làm bộ không hiểu nhìn Kiều Vãn Tình.
"Cởi giày trước mặt người khác là rất hư, đặc biệt là lúc ăn cơm." Kiều Vãn Tình kiên nhẫn dạy cậu. Tuy rằng chưa chắc Khẩu Khẩu nghe hiểu cô nói gì, nhưng mà mỗi khi Khẩu Khẩu làm sai chuyện gì đó, cứ nói đi nói lại kiểu gì thằng bé cũng sẽ nhớ.
"A?" Khẩu Khẩu tiếp tục tỏ vẻ vô tội. Đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình lại kiên nhẫn chỉ chỉ vào chân nhỏ của Khẩu Khẩu: "Không được đá giày đi lung tung!"
"A?" Khẩu Khẩu vẫn làm bộ không hiểu.
Kiều Vãn Tình bị bộ dáng này của cậu chọc tức đến phát cười. Hóa ra là vậy! Thằng nhóc này giả vờ! Nó hiểu hết đấy, nhưng nó lại cố ý giả ngu như này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Khẩu Khẩu diễn sâu như này. Có lần cô nói cậu cũng hiểu nhưng không hiểu sao cũng bày ra bộ dáng không hiểu như này.
"Anh nhìn con anh này, có hư không chứ!" Kiều Vãn Tình tức giận mách Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh nhặt giày nhỏ của Khẩu Khẩu lên, đi cho cậu. Anh cười khẽ, nói: "Chỉ là Khẩu Khẩu không muốn hiểu mà thôi. Trước kia lúc còn nhỏ Uyên Uyên cũng như vậy. Chờ nó lớn một chút là nó sẽ ngoan ấy mà!"
"Đứa nhỏ hư!" Kiều Vãn Tình nhéo nhẹ mũi của Khẩu Khẩu sau đó đi giày vào chân nhỏ cho cậu.
"Đứa, đứa nhỏ hư!" Khẩu Khẩu nói nhại theo cô. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào này của Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình vốn đang bị Khẩu Khẩu chọc giận quên hết cả giận.
Haizz, thằng nhóc này. Cô đến bó tay với nó!
Mấy người ngồi cùng bàn đều đặt sự chú ý của mình lên ba người Cố Yến Khanh. Nhìn hai người Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nói chuyện bắn bong bóng màu hồng cho nhau, bọn họ thi nhau khen tình cảm của ông chủ bà chủ rất tốt. Có người còn suy đoán xem Kiều Vãn Tình là người của gia tộc nào.
Có một số người cũng biết về mấy gia tộc giàu có ở thành phố này. Nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa từng nghe qua có con gái nhà nào tên là Kiều Vãn Tình. Vì thế chắc chắn Kiều Vãn Tình không phải là người ở đây. Có lẽ cô là người ở bên X thị. Vì vậy nên họ mới không biết mặt cô.
Nhưng mà bình thường Cố Yến Khanh cũng sống rất giản dị. Từ trước đến nay chưa từng thấy anh có bất kỳ hành động thân mật, gần gũi quá mức với phái nữ. Chỉ là từ đầu năm nay thì anh thường xuyên không tới công ty làm việc. Mọi người đều suy đoán rằng thời gian đó anh đi tìm tình yêu.
"Trợ lý Vương, không phải ngày nào anh cũng đi theo Cố tổng hay sao? Kể một chút chuyện đi!"
Vương Kiêu ngồi ở một bàn cách rất xa bàn chủ vị chỗ Cố Yến Khanh ngồi. Anh vẫn luôn im lặng nghe mọi người bàn tán từ đầu đến giờ. Đột nhiên được gọi tên, cảm xúc của anh khá phức tạp, khó xử không biết nên nói cái gì.
Ấn tượng của anh với Kiều Vãn Tình cũng không phải là tốt. Mà đối phương cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, vừa lẳng lơ vừa ngu ngốc. Nhưng không ngờ người này lại ôm đùi Cố tổng thành công, danh chính ngôn thuận trở thành Cố phu nhân.
Vương Kiêu cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình có gì sai. Bây giờ Kiều Vãn Tình là người như nào thì anh không biết. Nhưng những hành vi trước đó của cô đúng là làm người ta khinh thường. Giờ mà gặp lại anh cũng sẽ vẫn giữ nguyên thái độ như trước đó.
Cũng may là đợt trước anh nói linh tinh trước mặt Kiều Vãn Tình nhưng Cố Yến Khanh không hỏi tội anh.
Nhưng mà bây giờ Kiều Vãn Tình gần như đã nắm chắc vị trí bà chủ của anh. Thắng làm vua thua làm giặc. Dù cho trước đó người kia có hư hỏng, không đúng như thế nào đi chăng nữa thì người đó cũng là bà chủ của anh. Anh chỉ có thể trốn thật ra cho khuất mắt cô.
"Ông chủ luôn phân chia việc công việc riêng rõ ràng, việc riêng của ông chủ tôi cũng không biết gì đâu." Vương Kiêu nói.
"Anh thổi một chút tiếng gió đi," đối phương còn chưa từ bỏ ý định, "Nửa năm nay ông chủ thường xuyên không tới công ty. Có phải là do ông chủ về X thị hẹn hò với bà chủ không?"
Đến X thị thì đã tốt. Đằng này ông chủ còn chạy tới tận nông thôn để tán gái cơ!
Vương Kiêu hời hợt nói: "Không biết."
"......"
Sau khi tất cả khách khứa đến và ổn định vị trí thì bữa tiệc bắt đầu. MC bước ra từ sau màn, dẫn dắt câu chuyện một lát sau đó mời ông chủ của công ty – Cố Yến Khanh lên phát biểu.
Cố Yến Khanh vừa là ba ba hiền nhặt giày mà Khẩu Khẩu đánh rơi lập tức trở thành Cố tổng nghiêm trang. Anh mặc quần áo chỉnh tề đi lên trên sân khấu, nhận lấy microphone MC đưa cho mình, sau đó nói: "Chào mọi người."
Cố Yến Khanh lên sân khấu như giáo viên chủ nhiện lên lớp vậy. Anh vừa cất lời thì những người bên dưới dần dần im lặng lại. Chỉ vài giây sau thì sảnh tiệc gần như không một tiếng động.
Khẩu Khẩu đang nghịch giày nghe được tiếng ba ba mình trên loa thì ngây người ra. Sau đó cậu nhóc nhìn xung quanh xem ba ba mình đang ở chỗ nào.
Bàn chủ vị mà Khẩu Khẩu ngồi được đặt ở ngay giữa sảnh tiệc. Vì thế cậu vừa quay đầu là thấy được ba ba mình. Nhìn thấy Cố Yến Khanh đang đứng trên sân khấu phát biểu, Khẩu Khẩu cười vui vẻ. Kiều Vãn Tình linh cảm thằng nhóc này lại chuẩn bị gây chuyện. Nhưng đã chậm mất rồi. Cô chưa kịp che miệng thằng nhóc này lại thì đã nghe thấy Khẩu Khẩu vui vẻ gọi: "Ba ba ~"
Lúc này, ngoài Cố Yến Khanh đang đứng trên sân khấu phát biểu thì không còn âm thanh nào khác nữa. Vì thế âm thanh của Khẩu Khẩu tuy rằng không lớn nhưng lại vô cùng vang vọng. Những người xung quanh đó đều nghe thấy, kể cả Cố Yến Khanh đang đứng phát biểu cũng nghe thấy nốt luôn.
Tiếng ba ba này đột ngột cắt ngang bài phát biểu của ông chủ đang nghiêm túc nói. Sau khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người đều phì cười.
Cố Yến Khanh bị cắt ngang bài phát biểu nên hơi dừng lại. Sau đó anh mỉm cười, nói: "Vừa rồi người gọi ba ba chính là Cố Minh Tông con tôi. Ngại quá, con tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm mọi người chê cười rồi."
—— Vốn dĩ tên Khẩu Khẩu là Cố Tư Kiều, đến cả trong hộ khẩu cũng ghi như vậy, gọi tên này lên nghe nó cứ sao sao ý. Mỗi lần Kiều Vãn Tình muốn gọi tên Khẩu Khẩu đều không thể cất tiếng gọi hẳn hoi được, vì thế cô bảo Cố Yến Khanh làm thủ tục sửa tên cho Khẩu Khẩu, sửa cho tên Khẩu Khẩu giống Uyên Uyên, đặt là Cố Minh Tông.
*Minh An: Tui vẫn thấy tên Cố Tư Kiều hay nhất các nàng ạ hahaKiều Vãn Tình vẫn đang bất ngờ vì đột nhiên Khẩu Khẩu lại gọi ba. Nhưng cô nhanh chóng hồi thần lại, cười với những người cùng bàn, sau đó nhỏ giọng nói với Khẩu Khẩu: "Ba ba con còn đang phát biểu, chờ tí nữa chúng ta sẽ gọi ba ba nhé!"
Khẩu Khẩu nửa hiểu nửa không. Nhưng may là cậu nhóc không kêu ba ba nữa, không nhúc nhích chăm chú nhìn lên sân khấu. Cứ như là cậu nhóc đang nghiêm túc nghe Cố Yến Khanh phát biểu vậy.
Kiều Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm. Mang mấy đứa nhỏ tới những buổi tiệc đúng là chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra được thật.
Sau khi Cố Yến Khanh phát biểu xong thì anh tuyên bố khai tiệc, mọi người đều bắt đầu cầm đũa lên dùng bữa.
Chỉ trong chốc lát, bữa tiệc náo nhiệt hẳn lên. Các tiết mục văn nghệ của các bộ phận trong công ty Cố Yến Khanh cũng chuẩn bị bắt đầu.
Kiều Vãn Tình chưa từng tham gia mấy buổi tiệc của công ty nên cô nghĩ rằng những tiết mục do các bộ phận chuẩn bị sẽ xuất sắc giống như trên TV vậy. Cô nhớ trước đó mình cũng tham gia buổi tiệc tối vào lễ khai giảng cùng lễ tốt nghiệp, các tiết mục trong đó được chuẩn bị rất chu đáo và xuất sắc.
Nhưng sự thật chứng minh là cô đánh giá những nhân viên văn phòng này quá cao rồi!
Bình thường họ đều ngồi làm việc trước máy tính nên không có chút kinh nghiệm diễn nào cả. Vì vậy bắt họ lên biểu diễn đúng là làm khó bọn họ rồi!
Có lẽ do không có năng khiếu nghệ thuật nên phần lớn tiết mục đều là tiểu phẩm. Nhưng phải nói là chất lượng của các tiết mục tiểu phẩm này cũng khá tốt, rất thú vị và thu hút người xem.
Cố Yến Khanh gỡ bỏ hình tượng nghiêm túc bình thường ở công ty. Anh dẫn theo một số lãnh đạo cao cấp ở công ty đi đến bàn của các nhân viên chúc rượu, thể hiện sự biết ơn với sự cống hiến của họ cho công ty.
Có vài nhân viên lá gan lớn, sau khi các lãnh đạo chúc rượu thì tìm đủ mọi lí do để cùng uống với nhau thêm chén nữa.
Kiều Vãn Tình nhìn Cố Yến Khanh đi chúc rượu các bàn thì thầm nghĩ, đúng là làm ông chủ cũng không dễ dàng gì, phỏng chừng hôm nay Cố tổng sẽ say bét nhè luôn.
Làm "bà chủ" nên cũng có không ít người tới đây chúc rượu Kiều Vãn Tình. Có người thì tới chỗ cô để chơi với Khẩu Khẩu, lôi kéo làm thân. Ai tới Kiều Vãn Tình cũng phải nở nụ cười tươi tiếp đón. Mới được nửa buổi tối thôi mà mặt cô sắp liệt rồi đây này!
Có người còn tới lôi kéo làm thân với cô, muốn xin WeChat của cô. Kiều Vãn Tình nghĩ tới WeChat của mình đều về cuộc sống ở nông thôn. Nếu mà bị truyền ra, tuy rằng Cố Yến Khanh không để ý nhưng cũng sẽ để lại ảnh hưởng không tốt cho anh.
Vì thế Kiều Vãn Tình liền bảo bình thường mình cũng không dùng WeChat và cô cũng không kết bạn WeChat với ai cả.
Kiều Vãn Tình cũng chưa đi xã giao nhiều. Vì thế bảo cô đối đáp với một hai người còn được, chứ nói chuyện với nhiều người như thế này cô cũng không nói nổi. Đang lúc cô định lấy cớ thay tã giấy cho Khẩu Khẩu để chuồn đi thì Cố Yến Khanh quay lại.
"Anh chúc rượu xong rồi à?" Kiều Vãn Tình hỏi anh.
"Chưa xong, anh ra đây nghỉ một chút. Vãn Tình, múc cho anh chén canh với." Cố Yến Khanh nói. Nhìn anh đang hơi ngây ngốc mơ màng, chắc là cũng thấm rượu rồi.
Kiều Vãn Tình múc cho anh một chén canh măng. Cô vừa mới uống canh này xong, bên trong còn có hạt sen nữa, ăn vô cùng thanh mát. Hơn nữa bát canh này vừa mới được bưng lên không lâu, vẫn còn ấm nên đưa cho anh uống là thích hợp nhất.
"Anh còn phải đi mấy bàn nữa?" Kiều Vãn Tình hơi lo lắng cho Cố Yến Khanh. Cô nhớ rõ là tửu lượng của anh cũng không quá tốt.
"Mới được một nửa thôi," Cố Yến Khanh nghiêng đầu qua, nói, "Em xoa Thái Dương bên phải giúp anh với, anh hơi đau chỗ đó."
Giữa sảnh tiệc đông người, Kiều Vãn Tình vươn tay ra xoa huyệt Thái Dương giúp Cố Yến Khanh. Cô vừa làm thì mọi người xung qunah đều xuýt xoa. Cố Yến Khanh bình tĩnh chờ Kiều Vãn Tình mát xa cho mình xong thì mới nói với những người cùng bàn: "Tôi uống hơi nhiều nên bị đau đầu. Để mọi người chê cười rồi!"
Bàn của anh đều là các lãnh đạo của công ty và những đối tác quan trọng. Nói chung đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Nghe anh nói vậy thì mọi người đều xua tay tỏ ý thông cảm với anh.
Cố Yến Khanh cười nhàn nhạt, sau đó anh ghé vào tai Kiều Vãn Tình nói nhỏ: "Thả cơm chó công khai như này vui em nhỉ?"
"...... Chỉ có anh vui thôi."
Vừa nãy cô sợ mấy người kia bảo hai người hôn nhau chết đi được! Vì vừa rồi lúc bọn họ xuýt xoa cô cũng nghe thấy có người nói rồi đó! Nhưng mà may tiếng đó nhỏ quá, không ai để ý.
"Em khó chịu à?" Cố Yến Khanh nhướng mày.
"Khụ khụ, hơi hơi."
Đang lúc hai người thì thầm to nhỏ với nhau thì có hai người mang ly rượu qua chúc rượu. Hai người kia chắc là vợ chồng nên khoác tay nhau vô cùng ngọt ngào. Người phụ nữ thì giơ ly lên, cười tủm tỉm nói với Kiều Vãn Tình: "Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp!"
Người kia mặc một cái váy rộng thùng thình, bụng hơi to, khuôn mặt khá đẹp. Kiều Vãn Tình nhìn người phụ nữ đang cười tươi kia, ngơ ngẩn một lát. Sau khi nhớ ra là ai thì sắc mặt cô thay đổi.
Đây là Hạ Vũ Sơ, là bạn của Cố Yến Khanh. Lúc trước nguyên chủ tiếp cận được Cố Yến Khanh cũng là nhờ tiếp cận và lợi dụng người này.
Còn chồng của cô ấy...... Kiều Vãn Tình nhìn đi nhìn lại vài lần cuối cùng cũng nhận ra. Lúc cô vừa xuyên tới nơi này, chưa chấp nhận được việc tự dưng mình có thêm một đứa con nên hoãn việc khám thai vài ngày. Sau khi đi khám thai xong thì đụng phải một người đàn ông. Người đàn ông đó nhặt túi giúp cô. Sau đó Cố Yến Khanh cũng bảo với cô người đó chính là một nhân viên trong công ty anh. Người đó biết mối quan hệ giữa anh và Kiều Vãn Tình nên mới nói cho anh biết rằng cô mang thai. Cũng từ đó mà mới có các việc sau đó.
Người đàn ông kia...... Xem ra chính là chồng của Hạ Vũ Sơ. Trước kia nguyên chủ cũng chưa từng thấy chồng của Hạ Vũ Sơ, nên không có ký ức gì về người này.
Kiều Vãn Tình nhìn đội hình này là biết ngay đối phương đang định tới tính sổ với mình về mấy việc làm xấu xa của nguyên chủ.
Tuy rằng chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng dù sao cũng là họa mà nguyên chủ gây ra. Cô mượn thân thể của người ta, ít nhiều cũng phải gánh vác việc này.
Đang lúc Kiều Vãn Tình suy nghĩ miên man thì Cố Yến Khanh duỗi tay bắt lấy tay cô. Tay anh rất ấm.
Cái nắm tay này của anh cũng làm Kiều Vãn Tình bình tĩnh lại.
"Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp." Kiều Vãn Tình mỉm cười khéo léo nhìn đối phương, nói.
Hạ Vũ Sơ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Không ngờ cô cùng Cố tổng lại có thể thành đôi đó. Chúc mừng cô nha!"
Nói rồi cô nâng chén lên chúc mừng Kiều Vãn Tình. Tuy nói rằng là chúc mừng nhưng giọng điệu mỉa mai vô cùng rõ ràng. Đây là lễ kỷ niệm của công ty của Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh lại còn là bạn tốt của Hạ Vũ Sơ nữa. Hạ Vũ Sơ làm vậy đúng là thật sự vô cùng tức giận vì lúc trước Kiều Vãn Tình lợi dụng mình.
Kiều Vãn Tình cũng không biết nên làm gì cho phải. Cô cũng rất bất lực nha!
Tuy rằng Kiều Vãn Tình biết mình đang ở thế yếu, nhưng cô cũng không thể cúi đầu được, nếu không thì Hạ Vũ Sơ sẽ càng kiêu ngạo hơn. Kiều Vãn Tình duỗi tay nhận lấy ly rượu. Nhưng không biết lúc nào ly rượu này đã được rót đầy rượu vang đỏ rồi.
Kiều Vãn Tình chỉ đành nhẫn nhịn, cầm ly rượu lên, cười với Hạ Vũ Sơ: "Cảm ơn lời chúc của Hạ tiểu thư!"
Kiều Vãn Tình còn định nói rằng cô cùng Cố Yến Khanh có ngày hôm nay cũng là nhờ Hạ Vũ Sơ. Nhưng mà lời này nói ra thì trơ trẽn quá. Đối phương lại là thai phụ, Kiều Vãn Tình biết làm mẹ cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa đúng là nguyên chủ là người sai trước. Vì thế cô phải nhẫn nhịn, không được nói linh tinh chọc giận người ta.
Đang lúc Kiều Vãn Tình định nâng ly rượu lên uống thì Cố Yến Khanh vẫn luôn im lặng đè tay Kiều Vãn Tình lại, nhàn nhạt nhìn qua Hạ Vũ Sơ, nói: "Vũ Sơ, không phải cậu đang mang thai sao? Sao lại còn uống rượu?"
"Tớ uống nước mâm sôi, không phải là rượu vang đỏ." Hạ Vũ Sơ nâng ly lên, nhìn Kiều Vãn Tình, ý mời vô cùng rõ ràng.
Cố Yến Khanh lấy ly rượu của Kiều Vãn Tình qua: "Vãn Tình cũng giống cậu, không uống được."
Giống chỗ này không biết là giống Hạ Vũ Sơ không thể uống rượu hay là cũng mang thai như Hạ Vũ Sơ.
Nhưng Cố Yến Khanh đã nói ra cả lời này rồi thì làm gì còn ai dám mời Kiều Vãn Tình uống rượu?
Vẻ mặt của Hạ Vũ Sơ trầm xuống.
Ban đầu Kiều Vãn Tình còn tưởng Cố Yến Khanh định uống thay mình cơ. Nghĩ đến việc lát nữa anh lại phải đi uống rượu, cô còn đang phân vân không biết nên làm như nào thì Cố Yến Khanh đặt cái ly xuống mặt bàn, sau đó cầm ly nước dừa lên, nhét vào trong tay của Kiều Vãn Tình: "Người quen với nhau, uống hình thức thôi là được rồi!"
"......" Quả nhiên là gian thương, sẽ không làm mình bị tổn thất.
Đang lúc bầu không khí vô cùng xấu hổ thì Khẩu Khẩu được nhân viên ở công ty Cố Yến Khanh mang đi chơi không biết quay lại từ lúc nào. Trong tay cậu nhóc cầm một mâm hoa quả. Mâm hoa quả đó rất lớn. Bên trong còn có vài loại trái cây, trong đó có cả thanh long màu đỏ.
Không biết là ai đưa cho Khẩu Khẩu thanh long màu đỏ mà bây giờ trên mặt, trên miệng, thậm chí là trên cả áo vest nhỏ, áo sơ mi trắng bên trong của Khẩu Khẩu đều dính màu đỏ.
Kiều Vãn Tình nhìn Khẩu Khẩu đang làm hoàng tử đáng yêu sạch sẽ biến thành chú mèo mướp bẩn bẩn thì không biết nên khóc hay nên cười.
Khẩu Khẩu chạy tới, nhìn thấy Kiều Vãn Tình thì giơ giơ tay nhỏ đầy nước thanh long đỏ của mình lên, làm nũng nói: "Ma ma, bẩn, Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu bẩn ~"
"......"
Con còn biết là bẩn cơ à?