“Hay mấy người không chỉ muốn tiền của cậu ấy?”
Giang Tấn một phát đạp lên chân tướng, cười khinh bỉ nhìn họ.
“Nó là do tôi sinh ra, phụ dưỡng cha mẹ là đạo hiếu, có gì không đúng? Hiện tại sống tốt rồi thì không cần cha mẹ nữa sao?”
Thẩm Tình sừng sộ lên trừng Hạ Mễ Chúc mắng. Rõ ràng nãy giờ đều là Giang Tấn nói, bà ta lại quy hết lên đầu Hạ Mễ Chúc. Cho dù cậu đúng là dung túng cho Giang Tấn nói, thế nhưng thái độ của bà ta đối với cậu cũng thật là khiến người ta không thể nhìn nổi.
Mẹ đã như vậy, nói chi đến người khác.
Giang Tấn nhìn sắc mặt bình thản như thường của Hạ Mễ Chúc, chỉ mong cậu không bị tổn thường bởi những lời này.
“Bà cũng biết cậu ấy không cần các người mà còn mặt dày chạy đến đây.”
Hắn lạnh giọng nhìn bà ta: “Các người chỉ là thấy cậu ấy sống tốt nên mới chạy đến đòi lợi ích chứ có yêu thương gì cậu ấy. Các người nuôi con đến mức con sống không nổi phải bỏ nhà ra đi, hiện tại còn muốn cái tốt của cậu ấy? Không có cửa đâu!”
Giang Tấn nói xong thì chộp tay Hạ Mễ Chúc kéo đi vào học viện.
“Không cần nói nhiều với bọn người chỉ biết hút máu này. Hút từ nhỏ đến lớn, hiện tại còn không quên hút thêm. Chẳng lẽ muốn hút chết con người ta luôn muốn chịu?”
Hắn vừa kéo Hạ Mễ Chúc đi vừa hùng hổ nói. Hắn còn không quên quay qua nhìn mấy người bảo vệ đang hóng hớt trong trạm gác cổng: “Đừng có cho bọn họ vào, hoặc là trực tiếp đuổi đi luôn đi. Lộ tướng nhất định sẽ cảm ơn các người đó.”
“Đi thôi Mễ Chúc, cậu cần phải ăn cơm rồi.”
Giang Tấn không cho ai cơ hội phản ứng nào kể cả Hạ Mễ Chúc. Đi rồi vẫn còn bỏ lại một câu: “Có giỏi thì để cho họ chạy đến tìm Lộ tướng, cho họ biết thế nào là lễ hội, đồng thời tỉnh mộng ra. Thứ gia đình cực phẩm gì không biết.”
“…”
Hạ Mễ Chúc triệt để im lặng mặc cho hắn kéo đi. Lúc họ đi xa cậu vẫn còn nghe thấy mấy người thân của cậu la ó gì đó nhưng cậu không có ngoái đầu lại. Đơn giản cậu biết nó không phải lời tốt đẹp gì rồi. Mà thật ra không cần Giang Tấn nói, cho dù là vì nguyên nhân gì thì bảo vệ học viện cũng sẽ không cho mấy người kia vào.
Cậu không biết họ có thật sự đi tìm Lộ Nguyên Hầu không, có điều cậu cũng không lo lắng, ngoan ngoãn theo Giang Tấn đi vào căn-tin trường.
“Cậu nhìn gì thế? Mau ăn đi!”
Giang Tấn trong lòng bực bội thấy Hạ Mễ Chúc cứ nhìn mình thì thúc giục cậu.
“Nếu không phải tôi đi cùng cậu, cậu tính đứng đó nói chuyện với họ cả buổi à?”
“Đương nhiên không phải.”
Hạ Mễ Chúc lắc đầu, cũng xúc cơm bỏ vào miệng.
“Vậy cậu định giải quyết bọn họ thế nào?”
Giang Tấn vẫn rất khó chịu mà hỏi.
“Không phải cậu nói đó sao?”
Hạ Mễ Chúc trả lại một câu không rõ ràng, cười cười nhìn hắn.
Giang Tấn khựng lại một chút, lúc sau mới ngờ vực nói: “Ý cậu là thật để cho Lộ tướng xử lý luôn à?”
Hạ Mễ Chúc gật đầu.
“Ổn không?”
Giang Tấn không hiểu lắm thái độ của Lộ Nguyên Hầu, dù biết ngài ấy rất cưng chiều Hạ Mễ Chúc nhưng khó mà nói nguyên tắc làm người của ngài ấy có bình thường hay không. Lỡ đâu…
Hạ Mễ Chúc gật đầu: “Cậu nói sự kiện kia cả đế quốc đều nhìn thấy được?”
“Đúng vậy.”
Giang Tấn không hiểu rõ mà đáp.
“Hiện tại đã cách ngày hôm đó khá lâu rồi.”
Hạ Mễ Chúc thấy hắn không hiểu thì từ từ nói: “Từ nơi tôi sống đến Tây Hoang chỉ mất chín mười tiếng đi xe. Muốn đến đế đô chỉ mất một ngày một đêm. Cho dù họ không rõ nội tình thì cũng sau khi tôi về Tây Hoang thì họ phải tìm đến được rồi.”
Đầu óc Giang Tấn không phải không thông minh, vừa nghe cậu nói đã lờ mờ nhận ra điều gì. Hạ Mễ Chúc còn nói thêm: “Nhìn độ dáng của họ giống như là đi chạy nạn vậy.”
“Ý cậu là có người ngăn không cho họ đến tìm cậu? Cậu nghĩ là Lộ tướng sao? Lộ tướng biết chuyện của cậu sao?”
Giang Tấn lập tức tiếp lời, còn hỏi liên tiếp mấy câu liền. Nhưng sau khi thấy Hạ Mễ Chúc gật đầu thì hắn lại phản bác: “Nếu là Lộ tướng thì ngài ấy không thể để xổng bọn họ được.”
Hạ Mễ Chúc đương nhiên là hiểu ý hắn. Nhưng cậu lại nhớ đến những lời Lý Nhã đã nói với cậu. Nếu có người tiếp tay cho họ, lại giúp họ chặn người của Lộ tướng… Vậy thì không chắc được rồi.
Ở lúc này, Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên xuất hiện ở cổng căn-tin.
“Mễ Chúc!”
Gaing Tấn bởi vì ngồi đối mặt với cửa vào nên nhìn thấy trước, hắn nhắc nhở Hạ Mễ Chúc.
Hạ Mễ Chúc còn không kịp quay đầu thì người đã đến bên cạnh cậu rồi.
Hạ Mễ Chúc lập tức ngừng lại động tác nhai, ngốc ngốc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nguyên Hầu.
Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu khắp một lượt, thấy cậu không có bị sao thì an lòng. Nhưng mà biểu tình của tiểu Beta thật sự quá ngốc, hai má còn phúng phính khiến đáy mắt hắn tràn ra ôn nhu cùng bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Nhai.”
Hạ Mễ Chúc như cái người máy, nói nhai là nhai. Chỉ là làm theo bản năng thôi… Đến khi nuốt xuống thức ăn trong miệng rồi mới hoàn hồn mà muốn đứng dậy. Thế nhưng cái tay của Lộ tướng đã như gọng kiềm ấn cậu ngồi lại tại chỗ.
Giang Tấn nhìn Hạ Mễ Chúc mỗi khi đối mặt với Lộ tướng thì như chuột thấy mèo thì trong lòng không khỏi làm ra động tác đỡ trán. Bao nhiêu lâu rồi mà Hạ Mễ Chúc vẫn sợ Lộ tướng ta như vậy…
Lộ Nguyên Hầu từ bất lực tới vô cảm, còn sẽ cảm thấy một tiểu Beta giống như ngày đầu như vậy thật đáng yêu nên vẫn rất hưởng thụ tiếp tục nhìn cậu thế này. Nhưng mà chỉ nên đối với một mình hắn thôi.
Dựa theo những gì diễn ra ở cổng trường, tiểu Beta cũng không tính là yếu đuối sợ sệt.
Thật ra đúng như những gì Hạ Mễ Chúc đã suy đoán, Lộ Nguyên Hầu vẫn luôn để ý đến một nhà Hạ gia. Chỉ là thời điểm hắn bận bịu, có một thế lực khác đã tiếp tay cho đám người này trốn đi. Tuy hắn đã cản trở nhưng người một nhà này cũng không hề đơn giản, có thể nói là hung ác còn sẽ bất chấp nên mới có hôm nay.
“Tiên sinh…”
Hạ Mễ Chúc nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Ăn cơm.”
Lộ tiên sinh ra nghiêm lệnh.
Hạ Mễ Chúc nào dám nhiều lời nữa, xúc cơm lên ăn.
Thời điểm Lộ Nguyên Hầu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tiếng chân ghế ma sát với mặt sàn còn khiến tiểu Beta đánh thót một cái, mém chút là nghẹn.
Lộ tướng và cả Giang Tấn đều cảm thấy bất lực không thôi. Nhưng Lộ tướng ta vẫn là biết cách trị Hạ Mễ Chúc.
“Để tránh cho con tôi sau này cũng nhát gan như em, tôi nên cho em nghỉ học từ bây giờ.”
“Không!”
Hạ Mễ Chúc như bị chọc vào điểm phản bác, lá gan lập tức phình lên. Cơm cậu cũng không ăn mà thả muỗng xuống quay đầu lại ai oán nhìn hắn: “Tiên sinh! Ngài biết em chỉ như vậy đối với ngài, cái này em không sửa được. Cùng lắm con sinh ra cũng sẽ sợ ngài. Nếu ngài không cho em đi học em sẽ tuyệt thực.”
“…”
Cả một phòng người bỗng nhiên im ắng hẳn, tiếng nhai nuốt bỗng nhỏ dần đi. Trong lòng đám người lúc này không hẹn mà cùng vang lên một câu nói: Tiểu Beta của Lộ tướng bùng nổ rồi.
Giang Tấn cũng há hốc mồm không ngờ được. Cơ mà hắn cảm thấy học hành có quan trọng vậy sao, để cho Hạ Mễ Chúc phải vì nó mà phản kháng Lộ tướng. Thế nhưng Lộ tướng rõ ràng biết cậu coi trọng cái này mới đem ra nói kìa. Ha, đúng là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.