Buổi tối một nhà năm người ngồi măm măm trong phòng riêng của căn-tin quân khu, hương khí từ lẩu tứ quý lan tỏa khắp phòng, cho dù là người bên ngoài đi ngang qua đều bị nó hấp dẫn nhưng không có ai dám cả gan đẩy mở cửa phòng ra nhìn xem người bên trong là ai.
Hạ Mễ Chúc cả khuôn mặt nhỏ bị hơi nóng hung cho đỏ bừng, cánh mũi đổ mồ hôi nhưng vẫn không ngừng hướng về phía nồi lẩu tìm thịt.
Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu như vậy, ngoài không ngừng hướng nồi lẩu thêm thịt thêm rau các kiểu chứ không có nói gì cả. Ngược lại là bản thân hắn không ăn gì nhiều mà trông coi đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy đang cật lực chiến đấu với bát cháo của nó, còn kịp thời uốn nắn nó sao cho có thể dùng muỗng được tốt hơn.
Hắn từng nghe nói người mang thai khẩu vị rất lớn, bình thường mà đã thèm ăn gì thì sẽ nhớ mãi không quên, không ăn được sẽ ủ rủ không có tinh thần. Lần trước bác sĩ Hồ cũng đã nói nên chiếu cố khẩu vị của cậu. Chỉ là tiểu Beta nào đó cái gì đều không kém ăn, cực kỳ dễ nuôi, làm hắn không có cơ hội làm gì cả.
Nếu không phải đêm qua nghe cậu nói mớ, hắn còn sẽ không biết cậu thèm đến trình độ này.
Một mình cậu mà ăn hết phần ăn của hai người lớn, hắn nhìn cái bụng nhỏ chẳng có mấy của cậu, thật lòng không biết thức ăn đã trôi đi đâu hết rồi.
“Ha!”
Tiểu Beta nào đó được Lộ Nguyên Hầu nắm tay dắt đi về nhà mà thỏa mãn ợ lên một cái, vuốt ve bụng nhỏ đã có chút căng lên của mình mà ý cười không dứt trên môi.
“Tôi có bỏ đói em sao?”
Lộ Nguyên Hầu trêu ghẹo nói.
Hạ Mễ Chúc lắc đầu, đặng nói: “Là do em ăn cho cả ba người kia mà.”
Cậu sẽ không thừa nhận mình ăn nhiều.
Mà thật lòng vậy, cậu cảm thấy sức ăn của mình đã lớn hơn rồi. Còn không phải là lớn bình thường đâu.
Lộ Nguyên Hầu không có nói thêm gì nữa mà dắt cậu đi dạo một vòng từ quân khu đến ký túc xá tiêu thực.
Những ngày sau đó của Hạ Mễ Chúc rất đỗi bình thường, không ai đến làm phiền cậu nữa.
Hạ Mễ Chúc cũng không có thấy lại những người nhà họ Hạ kia lần nào, mà hộ khẩu của cậu đã được chuyển qua, không tiếng động nhập vào hộ khẩu của hoàng thất, bên cạnh cái tên của đại hoàng tử Nguyên Hầu.
Cậu không có hỏi kết cuộc của mọi chuyện, nên làm cái gì thì làm cái đó, nên đi học thì đi học, nên dưỡng thai thì dưỡng thai. Lâu lâu ở căn-tin học viện còn sẽ nghe những tin tức tại đế đô, tựa như đám cưới ảm đạm của nhị hoàng tử và Diêm Tố Nhữ. Bởi vì Diêm Hầu Tước rớt đài nên địa vị của Diêm Tố Nhữ trở nên xấu hổ hơn. Nhưng may mắn cho cô ta là nhà mẹ đẻ của Vương Hậu Lý Nhã còn khó khăn hơn, thế nên cô ta ở trong cung cũng không đến nổi nào.
Mà so với chuyện của Diêm Tố Nhữ, không biết là ai thả ra tin tức Vương Hậu Lý Nhã bị bệ hạ cấm túc trong hoàng cung, không còn được tự do phong quang như trước đây nữa. Khi xưa bà ta còn nhắm đến Khúc Ninh cho một trong hai nhi tử của bà, hiện tại chỉ còn tam hoàng tử là chưa có bạn đời nhưng Khúc Ninh lại trốn biệt trong học viện, Nguyên Nhạc lại bị Lộ Nguyên Hầu lấy mĩ danh là huấn luyện giam trong quân khu, chẳng biết bao giờ mới nên cơm nên cháo.
Khúc Ninh lại có vẻ đặc biệt an phận, giống như đã từ bỏ rồi Lộ tướng. So với cậu ta, có vẻ Giang Minh lại hoạt động mạnh mẽ hơn trong việc thuyết phục Giang Tấn trở về.
Hạ Mễ Chúc nhiều chuyện nghe vào tai này thì lọt ra tai kia, chỉ có việc của Giang Tấn là cậu còn để ý. Nhưng ngược lại là bụng của cậu ngày một lớn, khiến cho nhiều người chú ý đến cậu hơn.
Sự kiện người nhà cậu tìm đến đây tuy có gây ra một chút xôn xao nhưng bởi vì sau khi bị Lộ Nguyên Hầu dọa nạt vào ngày đó thì không thấy xuất hiện nữa mà mọi người cũng không có quan tâm nhiều. Cho dù họ có dám nói thì cũng không dám quá mức gây xao động dân tình. Bộ chán sống rồi sao mà dị nghị bên tai Lộ tướng ta.
Nếu là trước đây thì họ sẽ dám nói nhiều, nhưng hiện tại cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ai dám nhiều lời.
Thời gian thấm thoát trôi đi, năm mới đến, năm cũ đi, bụng của Hạ Mễ Chúc đã được bốn tháng rồi.
Bốn tháng thôi bụng của cậu đã lớn như một trái dưa hấu năm ký, ai nhìn cũng trầm trồ kinh thán.
Dù là vậy nhưng cậu vẫn kiên trì đi học.
“Cậu… Vậy cũng chưa chịu nghỉ nữa à? Lộ tướng vẫn cho phép cậu đi sao?”
Giang Tấn ngập ngừng nhìn cái bụng tròn quay của bạn thân, ái ngại nói.
Hắn đã biết Hạ Mễ Chúc đang mang tận hai đứa, chỉ là hắn vẫn xem thường chuyện này. Hiện tại nhìn cậu chỉ mới bốn tháng mà bụng đã như thế, không biết đến lúc đủ tháng sẽ thế nào nữa.
Hạ Mễ Chúc lắc đầu, lại hàm hồ nói: “Ngài ấy đương nhiên muốn tôi ở nhà dưỡng thai rồi. Nhưng tôi nói đi lại nhiều cho khỏe người, sinh cũng dễ hơn. Sư phụ cũng khuyến khích nên ngài ấy không nói được gì nữa.”
Giang Tấn nghe mà than thở không thôi.
“Kệ, bao giờ đi hết nổi nữa lại tính.”
Hạ Mễ Chúc nhún vai nói.
Thật lòng mà nói, người không mang thai không biết nổi khổ của người mang thai. Nhưng chỉ cần nhìn Hạ Mễ Chúc như vậy, họ cũng cảm thấy mệt thay cậu. Nói rồi họ lại càng thêm thán phục Hạ Mễ Chúc quá có thiên phú. Hạ Mễ Chúc nghe mười lần chỉ có cười chứ không nói gì cả.
…
Thai kỳ tháng thứ bảy, biến cố xảy ra.
“Tướng quân, chúng ta mất liên lạc với bộ đội bên đảo Vàng rồi!”
Lộ Nguyên Hầu đang ngồi trong phòng làm việc của hắn tại quân khu, còn chưa kịp đứng dậy chuẩn bị đi về đón vợ thì đã bị tin tức do vị thiếu úy chuyên phụ trách tình báo đưa đến làm sững người.
“Mở họp.”
Nhưng hắn chỉ sững một giây đã lạnh lùng mở miệng.
“Vâng thưa trung tướng!”
Năm phút sau, quân nhân từ cấp úy trở lên đều có mặt trong phòng họp.
“Rốt cuộc là sao vậy? Khi không lại mất liên lạc?”
Vệ Kiêu lạnh lùng hỏi.
“Mọi khi cứ đúng giờ là bên đó sẽ phát điện báo về quân khu, thế nhưng hôm nay tôi đợi rất lâu vẫn không nhìn thấy. Chiếu theo lệ thì quân nhân phụ trách trực ban phải xác nhận tình hình rồi mới được tan ca. Kết quả tôi dùng mọi cách đều không kết nối được với bên đó.”
Vị thiếu úy đã đến báo tin cho Lộ Nguyên Hầu chủ động trả lời Vệ Kiêu.
“Không có một chút tin tức nào?”
Lộ Nguyên Hầu trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy! Lộ tướng!”
Hắn đáp.
“Lập tức điều động không quân kiểm tra. Làm cho cẩn mật vào.”
Lộ Nguyên Hầu lập tức đưa ra mệnh lệnh.
“Rõ! Lộ tướng!”
Một quân nhân khác đáp lời, đồng thời đứng dậy đi luôn.
“Vệ Kiêu, liên hệ với Hạ quốc.”
“Đã biết!”
Vệ Kiêu cũng đứng dậy.
“Bắt đầu từ hôm nay tăng cường duyệt binh, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Giáo quan của học viện tăng mức độ huấn luyện lên.”
“Liên lạc với bên bệnh viện quân khu, tùy thời chuẩn bị cứu viện.”
Từng đạo mệnh lệnh không ngừng được đưa ra, chẳng mấy chốc phòng họp đã vắng tanh.
Lộ Nguyên Hầu im lặng một chút rồi đưa vòng tay lên bấm gọi đi.
“Đại gia?”
“Tôi tìm bệ hạ.”
Lộ Nguyên Hầu giọng điệu không chút chập chùng như thường ngày, thế nhưng lão quản gia vẫn là nhận ra hắn khác lạ mà lập tức đi tìm Nguyên Dực.