"Không được cái gì cũng cho vào miệng. Hiểu?"
Hắn còn sợ không đủ cho nó khó hiểu mà nói thêm một câu.
"Phụt..."
Mạc Thanh vội vàng che miệng, né tránh ánh mắt mà ai kia ném tới. Mẹ cha ơi, người này còn có mặt đáng yêu như vậy. Đừng trách ông sao lại không nhịn được cười.
Lộ Nguyên Hầu dọa lui kẻ đang muốn cười nhạo hắn lại bị đứa nhỏ trong lòng làm cho giật mình. Mạc Thanh cũng kinh ngạc chẳng kém.
Chính là thời điểm Lộ Nguyên Hầu ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thanh, vừa cúi xuống đã bị nó rướn người tới, hai tay nhỏ vịn mặt hắn hôn cái bẹp lên má hắn. Hôn xong rồi khuôn mặt nhỏ kia còn rất đắc ý, mi mắt cong cong nhìn hắn.
Đáy lòng Lộ Nguyên Hầu như có cái lông vũ mềm mại quét qua, vị trí bị hôn còn có chút ướt nhẹp. Thế nhưng kỳ quái hắn lại không thấy khó chịu, còn cảm thấy muốn được nhiều hơn.
"Ừm, chỗ này không bẩn."
Hắn đàng hoàng trịnh trọng hướng đứa nhỏ nói, khuôn mặt không cảm xúc như tảng đá kia đối lập hoàn toàn với lời hắn nói, đặc biệt muộn tao.
Mạc Thanh ở trong lòng sặc một cái, còn có ghen tỵ to lớn. Đứa nhỏ kia còn chưa hôn ông bao giờ đâu, vậy mà cái tên đàn ông không có trách nhiệm kia lại được hôn, quá không có thiên lý.
Cái này là sức mạnh ma quỷ của huyết mạch đi...
...
Hạ Mễ Chúc lê tấm thân tàn tạ trở lại ký túc xá, mệt đến mức muốn ngủ quên trong nhà vệ sinh nhưng vẫn gắng gượng tắm cho xong. Buổi học chiều bắt đầu từ một giờ, hiện tại là mười hai giờ nhưng cậu chỉ mới trở về, cơm còn chưa có ăn.
Cậu quyết định trước không ăn, đến bệnh viện thăm Hạ Mễ Thụy rồi tranh thủ ăn gì đó trước khi vào học. Dù sao buổi chiều chỉ ngồi trong lớp, rất nhẹ nhàng.
Trước khi kết thúc buổi học sáng còn phải chạy bộ năm vòng, cộng thêm mệt mỏi trong buổi học, hiện tại còn chưa có sao, ngủ qua một đêm đảm bảo là toàn thân đau nhức. Sợ rằng buổi chạy sớm mai sẽ không dễ dàng.
Hạ Mễ Chúc một thân sạch sẽ nhưng mệt mỏi rã rời lết đến bệnh viện. Bởi vì buổi chiều phải học nên cậu vẫn mặc một thân quân trang, giày ống cậu chỉ kịp lau chùi phần thân trên, phần đế giầy dính thật nhiều bùn đất. Cậu sợ làm bẩn sàn bệnh viện nên phải đứng ở bên ngoài giậm chân cho bùn đất rơi xuống hết mới đi vào.
Lộ Nguyên Hầu đứng trên ban công tầng một nghe âm thanh nhìn xuống thì thấy cảnh này. Hắn lập tức nhận ra đây là nam sinh lúc sáng mém bị xe hắn tông phải. Lúc này vào bệnh viện là bởi lúc sáng ra vết thương?
Không đợi Lộ Nguyên Hầu suy nghĩ rõ ràng thì nam sinh đã đi vào bệnh viện, rời khỏi tầm mắt của hắn.
Hạ Mễ Chúc không biết gì cả, vội vàng lên thang máy rồi như một cơn gió chạy thẳng vào văn phòng của Mạc Thanh.
Ban công lầu một cách thang máy một đoạn nhỏ nằm bên phía tay trái. Bước chân cộp cộp, tiếng giày ống ma sát với sàn nhà Lộ Nguyên Hầu đã sớm quen, vừa nghe tiếng đã quay đầu nhìn lại. Khi nhìn đến nam sinh kia hắn cũng không bất ngờ, nhưng mày lại động đậy khi nhìn thấy nam sinh chạy thẳng một mạch vào một văn phòng khá quen. Hắn nhanh chóng nhận ra đó là nơi nào.
Không hiểu rõ tình huống là tốt hay xấu, Mạc Thanh lúc này có trong phòng hay không hắn cũng không biết, thế nhưng bên trong còn có một đứa nhỏ... Lộ Nguyên Hầu quyết định đi xem. Tất nhiên hắn sẽ không nghĩ rằng ban ngày ban mặt lại có người dám vào bệnh viện quân y cướp trẻ con.
Lộ Nguyên Hầu sải đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ nhưng không gây ra một tiếng vang đi về phía văn phòng của Mạc Thanh, còn chưa đến nơi đã nghe thấy một tràng tiếng cười đùa, tiếng ngân như chuông bạc của đứa nhỏ. Hắn không đi vào mà đứng bên ngoài nhìn xem, giống như lần đầu tiên hắn đi tìm Mạc Thanh, có điều tâm tình lúc này có chút vi diệu hắn không hiểu lắm...
"Bảo bối có nhớ ba ba không!?"
Hạ Mễ Chúc ôm đứa nhỏ dụi đầu vào cần cổ mềm mại của nó cù lét, nghe đứa nhỏ cười mà toàn thân khoan khoái, mệt mỏi tiêu tan.
"A nha nha! Ba a!"
Đứa nhỏ vui vẻ ôm đầu cậu kêu y a.
"Nhớ ba thì hôn một cái nha!"
Ba Chúc thừa thắng xông lên, dụ dỗ đứa nhỏ hôn lên má mình một cái.
Kết quả đứa nhỏ cũng hôn nhưng vì phấn khích mà cho cậu một nụ hôn tràn ngập nước miếng.
"Ai con nha! Có phải lại muốn mọc răng rồi không?"
Hạ Mễ Chúc vừa bực mình vừa buồn cười lấy khăn giấy lau mặt mình, sau đó nhẹ vạch hàng lợi nhỏ chỉ mới có bốn cái răng cửa của đứa bé ra xem thử. Quả nhiên cậu nhìn thấy một cái răng nhỏ đang nhú lên, chỉ mới có một chút xíu xiu.
Khác với nhiều đứa nhỏ mọc răng sẽ sốt cao, khó chịu, quấy khóc, thậm chí là biếng ăn, Hạ Mễ Thụy lại chỉ có chảy nước miếng, ngứa răng, thật sự khiến cậu bớt lo. Cậu không nghĩ nổi nếu con bị bệnh, sốt cao khi mọc răng thì cậu phải làm sao. Lúc trước cũng không có sư phụ ở bên cạnh như vậy, bốn cái răng kia của con đều là một mình cậu trông mà mọc ra.
Mạc Thanh đã nói qua Hạ Mễ Thụy rất khỏe mạnh, này không thể không kể đến công lao của Hạ Mễ Chúc. Nếu không có cậu dù đói cũng phải cho đứa nhỏ no trước, dù rét lạnh cũng phải để đứa nhỏ ấm hầm hập thì có khi mọi thứ đã không tốt đẹp như bây giờ. Hạ Mễ Thụy thì trắng trẻo mập mạp, Hạ Mễ Chúc lại ốm yếu gầy còm. Mới đầu nhìn thấy ông còn tưởng Hạ Mễ Chúc ôm con của nhà giàu nào về.
Hai ba con ở bên trong hỗ động, Lộ Nguyên Hầu ở bên ngoài tâm tư loạn chuyển. Giờ hắn xem như rõ đứa bé này là con ai, cặp mắt vừa to vừa sáng kia thật sự là một khuôn đúc ra. Có điều hắn không nghĩ nam sinh gầy nhỏ kia, rõ ràng là một Beta, tuổi còn chưa tới hai mươi lại là ba của một đứa nhỏ.
Xã hội phân chia thành ba giới tính đặc thù: Alpha giống như con đầu đàn thừa hưởng hết cái tốt đẹp, thống trị mọi mặt của xã hội nhưng tử cung tiêu nhỏ thậm chí là biến mất, không thể sinh, có uy áp có thể ép chết Alpha cấp bậc thấp, Beta và Omega; Omega yếu ớt mềm mại dễ chết nhưng lại thích hợp để dụng d.ục sinh mệnh, là chủ lực giúp duy trì nòi giống, có tuyến thể nổi lên nơi phần gáy sau cổ; Omega và Alpha đều có pheromone mang hương thơm giúp họ quyến rủ lẫn nhau và kỳ phát tình giúp tăng khả năng sinh sản; Beta ở giữa hai loại người trên lại thành nhân tố không thừa chẳng thiếu nhưng số lượng đông nhất xã hội, tuyến thể đặc biệt chìm, không có pheromone thu hút bạn đời, không kỳ phát tình, có tử cung nhưng không thích hợp sinh d.ục bằng Omega.
Beta nữ vẫn sinh nở bình thường dù khó khăn nhiều rủi ro hơn Omega, nhưng Beta nam hầu hết đều sinh hoạt như Alpha, hầu hết sẽ cưới Beta nữ để sinh con đẻ cái. Còn tự mình sinh... Nguy hiểm cao chứ không nói là không thể thụ thai được. Beta nam phải được bồi dưỡng thân thể thật tốt may ra mới có thể dựng d.ục sinh mệnh. Nhưng nam sinh trước mặt này một chút cũng không phù hợp với yêu cầu đó.
"Lộ trung tướng, lại có chuyện gì sao?"
Âm thanh này đánh động cả hai người lớn một trong một ngoài. Người trước thì kinh hãi, người sau lại bình tĩnh mà ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thanh.
"Có người tự ý vào phòng bác sĩ, tôi xem một chút."
Lộ Nguyên Hầu thản nhiên đáp lời, trên mặt không có biểu hiện chột dạ, lời lẽ còn rất chính đáng.
Mà hắn nói thật, mục đích mới đầu là vậy.
Mạc Thanh nghe thì đã biết hắn muốn nói ai, nhưng cũng vì vậy mà ông càng thêm kinh hãi, vẻ mặt sắp không giữ được bình tĩnh đến nơi.