"Rất nghiêm trọng sao?"
Vệ Kiêu hiếm thấy hắn biểu lộ biểu tình đăm chiêu, đầu mày giữa trán còn nhăn tít lại như vậy. Những lúc thế này Lộ Nguyên Hầu cho người ta cảm thấy càng thêm áp lực trầm trọng, cúi đầu thoái lui ngay.
Lộ Nguyên Hầu bị hắn cắt đứt mạch suy nghĩ, sâu xa nhìn hắn.
Vệ Kiêu bị hắn nhìn đến hoảng, càng cảm thấy có việc không tầm thường.
"Làm sao?"
Hắn khẽ liếm vành môi có chút khô, cẩn thận hỏi lại.
"Vụ này cậu đừng nhúng tay. Đến học viện làm giáo quan đi."
Lộ Nguyên Hầu nghiêm nghị nhin hắn, lời nói ra không giống như đang thương lượng mà là đang hạ mệnh lệnh.
Vệ Kiêu ngẩn ra.
Nhưng với cái đầu thông minh, suy nghĩ của hắn không ngừng xoay chuyển, ngưng trọng nhìn Lộ Nguyên Hầu: "Có phải can hệ rất lớn không?"
Nói làm sao thì cái đường dây buôn bán hơn hai mươi năm chưa từng bị công phá, khó mà không nghĩ phía sau chúng có người đặc biệt có quyền thế. Mấy cái chuyện bết bát trong giới quý tộc không phải không có người nghĩ tới, dụng quyền làm chuyện xấu, kiếm lợi cho mình càng không khó nghĩ.
Lộ Nguyên Hầu không đáp.
Không đáp chính là thừa nhận.
"Được. Tôi nghe lời cậu. Nhưng nếu có chuyện cậu nhất định không được giấu tôi."
Vệ Kiêu hít sâu một hơi, khó được nghiêm nghị nhìn người bạn mười mấy năm của mình.
Lộ Nguyên Hầu gật đầu. Đúng lúc này máy tính trên bàn làm việc của hắn vang lên âm thanh điện báo khẩn cấp.
"Có chuyện gì thế?"
Vệ Kiêu vừa bị chuyện kia ảnh hưởng, vừa nghe đã bị dọa nhảy dựng.
Thời điểm không có chiến tranh, điện báo kiểu này cũng quá không bình thường.
"Không có gì, là mật thư thôi."
Lộ Nguyên Hầu ngược lại rất bình tĩnh.
Vệ Kiêu liếc trắng mắt nhìn hắn. Mật thư mà hắn còn kêu không có gì.
"Là công văn tôi gửi cho bệ hạ được thông qua. Chắc cậu cũng sắp có rồi đó."
Lộ Nguyên Hầu vừa nói vừa đưa tay mở thư tín lên xem. Công văn hắn viết như nào thì được chấp nhận như ấy, không hề có chút chỉnh sửa nào. Mà thời điểm hắn vừa nói xong, bên phía Vệ Kiêu cũng vang lên âm thanh. Là phát ra từ thiết bị truyền tin trên tay hắn, còn là tin nội bộ chỉ có quân nhân có chức vị mới nhận được.
Hắn bán tin bán nghi nhìn qua Lộ Nguyên Hầu, vừa nhấp mở thư tín. Vừa nhìn vào hắn đã trừng lớn mắt, biểu tình không thể tin được.
"Cái này..."
Vệ Kiêu nói không nên lời nhìn người nam nhân giống như không hề có chuyện gì có thể lay động được đang ngồi ở kia, sau đó tự nhiên cảm thấy bội phục hắn sâu sắc.
"Giờ cậu có thể đi nhận việc được rồi đó."
Lộ Nguyên Hầu ra lệnh đuổi khách.
Vệ Kiêu bất đắc dĩ thở dài.
"Dù sao cũng đã đáp ứng cậu rồi, dù không có cái này tôi cũng sẽ đi. Nhưng mà tôi rất tò mò không biết hiện tại nội bộ quân đội đang là cái bộ dạng nào đó."
Tự nhiên có chút muốn cười trên nổi đau của người khác.
"Lộ tướng này, cậu lại nổi tiếng rồi."
Vệ Kiêu trước khi rời khỏi phòng còn hớ hớ để lại một câu.
Lộ Nguyên Hầu liếc nhìn mấy chữ "Lộ Nguyên Hầu trung tướng công văn thông hành" bên dưới phần văn bản được thông qua do hoàng tộc gửi về, đương nhiên là hiểu lời Vệ Kiêu nói. Hắn có chút hoài nghi người kia là cố ý cho hắn thêm phiền phức. Cũng là... Cho hắn bài học vì làm chuyện quá mức đi. Cơ mà công văn hắn gửi phải được chấp nhận từ người kia mới được chứ, bây giờ lại giống như hắn cõng hết tội danh.
Ting!
Đúng lúc này thiết bị trên cổ tay hắn vang lên tiếng tin báo. Lộ Nguyên Hầu lưng dựa vào ghế có phần tùy ý đưa tay mở tin nhắn.
"Đại gia ngài không lo dựng hào chuẩn bị chiến đấu mà còn có tâm tư đi điều tra một người? Còn không phải Omega?"
Người bên kia có vẻ hơi thất vọng, không rõ là vì cái gì.
"Làm việc cho nghiêm túc, ngoài tôi và anh ra không được có người thứ ba biết, nếu không..."
Lộ Nguyên Hầu híp mắt trả lời tin.
Ting.
"Đại gia ngài đừng dọa tiểu nhân. Tiểu nhân đi liền, rất vinh hạnh vì ngài phục vụ."
Người bên kia chân chó đến mức Lộ Nguyên Hầu bắt đầu hối hận vì đã nhờ hắn. Tên lính theo bên người anh nhiều năm kia còn đáng tin hơn.
Sai lầm... Quá sai lầm.
...
Hai người Chúc - Tấn ngồi ăn cơm trong căn-tin trường, hưởng thụ cảm giác được sống lại sau một ngày huấn luyện mệt mỏi. Đừng nói Hạ Mễ Chúc, đến Giang Tấn còn cảm thấy mệt với cường độ này. Nhưng hôm nay căn-tin có vẻ không được bình yên.
"Cái gì thế này???"
Một tiếng hét lớn chấn động màng tai cả đám người, ai nấy đều giật mình hướng về ngoạn nguồn của âm thanh kia.
Căn-tin học viện quân đội, tuy nơi này chưa phải nhà ăn quân khu, thế nhưng mọi người đều có ý thức quân nhân, bình thường đều ăn uống rất nhanh và im lặng, dù có tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ. Lúc này mới vừa mới bắt đầu giờ cơm, người đặc biệt đông, âm thanh kia cũng xáo trộn bình yên của hết thảy.
"Làm gì thế?"
"Ặc... Xin lỗi, quá kích động..."
Người bạn bên cạnh ngại giùm cho tên kia, kéo kéo hắn. Đối phương cũng nhận ra mình thất thố, ngại ngùng xin lỗi với cả căn-tin. Thái độ hắn thành khẩn, không giống như cố ý nên đám người cũng không nói gì. Ngược lại, họ có chút tò mò chuyện gì khiến tên kia kinh hãi như vậy.
"Có chuyện gì thế?"
Vài người ngồi cùng bàn tên kia lập tức nhỏ giọng hỏi. Người xung quanh chậm lại tốc độ ăn cơm, dỏng tai lên nghe ngóng. Cả căn-tin thoáng chốc im ắng hẳn đi.
Hai người Chúc - Tấn liếc nhau, cũng nhập gia tùy tục.
"Ôi mẹ..."
Tên kia còn rất kích động, vừa mở miệng đã nhả một câu thô tục.
"Tôi vừa nhận được tin nội bộ do bệ hạ phê chuẩn."
Tên kia liếm môi bắt đầu thả dưa. Còn là lợi dụng cơ hội thả dê*.
*Ý chính là nói một nữa rồi giữ lại cho người ta tò mò hơn.
Nhưng một chút này cũng khiến người ta kích động lắm. Quốc Vương một nước bình thường không có đưa ra nhiều công văn có tính quyết định như thế đâu.
Đám quân nhân tương lai nhao nhao bảo hắn nói nhanh lên, cơm gì đó ăn không còn ngon nữa.
"Người kia sao lại biết tin nội bộ?"
Hạ Mễ Chúc thấp giọng hỏi Giang Tấn.
Giang Tấn cẩn thận quan sát tên kia.
"Người kia là một học trưởng năm tư, chuyên ngành thông tin liên lạc. Hắn còn là con em thế gia có tiếng trong đế quốc, tin tức thông linh hơn cũng là bình thường."
Hắn giải thích cho Hạ Mễ Chúc, cũng không quên dỏng tai lên tiếp tục nghe tên kia nói.
"Lộ trung tướng vậy mà yêu cầu quân nhân từ cấp tá trở lên đảm nhiệm chức vụ giáo quan của học viện, rút về toàn bộ giáo quan dưới cấp tá hiện tại. Giáo quan vào ba ngày sau toàn bộ thay đổi."
Hít!!!
Một đám người rít vào một bụng khí lạnh, khó mà tin nổi.
Chúc - Tấn cũng không ngoại lệ. Người sau há hốc mồm như mọi người. Người trước lại có chút biểu tình quái dị. Bởi vì cậu để ý chính là ba chữ đầu tiên người kia nói ra. Hạ Mễ Chúc phát hiện, từ lúc cậu xuất hiện, người đàn ông kia cứ không ngừng soát độ tồn tại với cậu.
"Nói vậy chính là bản thân Lộ tướng quân ngài ấy cũng có khả năng đến làm giáo quan cho chúng ta phải không???"
Có người đầu óc lại lanh lẹ đến mức này, thốt ra một câu trực tiếp đóng băng Hạ Mễ Chúc.
Người xung quanh đang kích động bị lời này làm cho nhất thời bị định trụ, sau đó là lao nhao hơn. Đến mức người phụ trách căn-tin phải lên tiếng nhắc nhở.
Còn Hạ Mễ Chúc... Cậu đã hồn đu thiên ngoại, đến mức Giang Tấn gọi cậu mấy lần cũng không nghe thấy.