Hai ngày sau.
Buổi chạy sáng đã đổi chính thức có giáo quan mới đến thay thế. Thế nhưng chỉ có hai người. Bình thường giáo quan năm một của họ có ba người.
Hạ Mễ Chúc còn có chút thấp thỏm lúc này không nhìn thấy người kia thì có phần thở phào. Nhưng thiếu một người, có lẽ...
Giang Tấn chỉ nghĩ cậu vì chuyện đổi giáo quan mà hồi hợp, còn đưa tay vỗ vỗ lưng cậu trấn an. Hạ Mễ Chúc chỉ cười không nói.
Chẳng lẽ cậu phải nói Lộ trung tướng sẽ là giáo quan của họ sao?
Giờ hắn không đến, là có đến nữa không?
Không biết sao cậu lại muốn người kia đến...
Vì mới chỉ tiếp xúc nên họ không biết giáo quan mới có tốt hay không, buổi tập sáng cứ vậy mà trôi qua êm đẹp.
Hạ Mễ Chúc vẫn theo thường lệ ăn sáng xong thì chạy về nhìn xem Hạ Mễ Thụy.
Nhưng lúc chạy trở về lại đụng trúng một người.
Hạ Mễ Chúc ôm cái mũi, cảm thấy mình như vừa đâm vào một bức tường, cứng đến mức mũi cậu phát đau, nước mắt ứa ra.
Người kia đỡ được cậu đứng ổn xong cũng không lên tiếng, cứ vậy mà nhìn cậu.
Hạ Mễ Chúc trước tiên nhìn thấy một bộ quân phục rằn ri màu xanh, ủng cao màu xanh đen, ôm chọn thân hình cao lớn vĩ ngạn, cái loại cao lớn mà cậu luôn ao ước mà không thể có. Đợi cậu nhìn thấy mặt người kia rồi, cậu chết cứng ở đó, quên mất phải chào hắn luôn.
Người này hôm nay không phải quân phục bình thường hắn hay mặc, mà là cái loại đồng phục của lính bộ binh. Nhưng cũng vì thế mà khiến cho sự cường đại toát ra từ những thớ cơ bắp kia như muốn bóp nghẹn người đối diện với nó.
Đó là hắn chỉ đứng yên, không hề làm gì cả...
"Còn hai phút."
Lộ Nguyên Hầu lên tiếng nhắc nhở cậu.
Hạ Mễ Chúc tỉnh ngay và luôn.
"A!"
Cậu như một cơn gió lao qua người hắn, hướng về phương xa đang tập hợp chạy đi.
Chạy được một chút cậu vội thắng lại, bất chấp tất cả xoay người, hướng về phía người nam nhân vẫn đứng kia nhìn cậu, đưa tay lên trán làm lễ, hét lớn.
"Chào ngài, Lộ tướng."
Chào xong cũng không tiếp tục chần chừ, chạy biến.
Hạ Mễ Chúc thở hồng hộc đứng vào hàng, chống eo thở như chó chết. Không hề nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của bạn thân và bạn học xung quanh.
"Nghiêm!"
Một âm thanh quen thuộc lại lạnh lùng không lớn vang lên.
Hạ Mễ Chúc theo bản năng đứng thẳng người, cùng những người khác hô: "Chào giáo quan!"
Đến lúc này cậu mới nhận ra người vừa hô nghiêm là ai.
Người kia không biết là đến lúc nào, giọng không suyễn, hơi thở không loạn đứng đối diện đám người, áp lực vô hình như đập vào mặt, khiến toàn thân đau đớn nhưng không có ai dám cục cựa nhúc nhích.
Hạ Mễ Chúc không biết, Lộ Nguyên Hầu là chạy phía sau cậu, chỉ cách cậu đúng ba bước. Hai người cùng một hướng đi tới, một trước một sau giống như là hẹn nhau cùng đi vậy. Hơn nữa, tiếng hét kia của cậu rất lớn, người trên sân đều nghe thấy. Họ vừa nhìn qua đã thấy cảnh này, không thể không nghĩ lan man, chỉ có mình Hạ Mễ Chúc không biết gì cả.
Thật ra họ đều thấy Lộ Nguyên Hầu là có thể vượt qua Hạ Mễ Chúc, thế nhưng ngài vẫn tà tà nhàn nhã chạy phía sau, nhìn bộ dạng chật vật đang chạy phía trước của Hạ Mễ Chúc. Không biết có phải họ bị ảo giác hay không mà giống như nhìn thấy ngài ấy nhếch môi cười.
Nhất định là ảo giác đi...
Nhưng mà giữa ngài và sinh viên Beta kia chắc chắn có mờ ám.
Đây chính là suy nghĩ thống nhất trong lòng đám người, kể cả bạn thân của tên Beta kia, Giang Tấn.
Nếu không phải lúc này không phải thời điểm thích hợp, Giang Tấn nhất định sẽ không đợi lâu hơn một giây mà đè Hạ Mễ Chúc ra khảo cung.
Thế nhưng họ không còn cơ hội để suy nghĩ bậy bạ nữa.
Bởi vì sau đó họ đã đón nhận huấn luyện ma quỷ, khiến họ nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt, khóc gào xin thời gian quay trở lại, dù có phải phất cờ khởi nghĩa họ cũng nhất định không để cho bệ hạ phê chuẩn cái công văn kia.
Giờ lệ không rơi, nhưng mồ hôi ước sũng cả đồng phục quân trang.
Thật ra họ có thể nằm luôn đó, Lộ tướng của chúng ta sẽ không xách cổ lôi đầu họ lên bắt họ tiếp tục, nhưng vậy sao được. Nhìn bên kia đi, có người thảm hơn họ nhiều lắm, vậy mà dù bò cũng phải tiến lên, không rên một tiếng. Một đám Alpha sao có thể chấp nhận không bằng một Beta gầy yếu cho được?? Dù họ thật sự rất bội phục tên kia, phục sát đất luôn ấy trời.
Họ cũng hết dám nghĩ giữa hai người kia có cái gì mờ ám nữa rồi.
Tàn nhẫn quá mẹ cha ơi!!
Hạ Mễ Chúc có khổ không thể nói, vận hết một trăm hai mươi phần trăm công lực ra đối phó với bài huấn luyện ma quỷ của Lộ tướng quân. Lòng ngực đau, thở không nổi, toàn thân như mất cảm giác cậu cũng không dám ngừng lại. Cậu sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người kia.
Dù có ngất đi cậu cũng không chịu thua.
Thật ra số lượng bài tập cũng chỉ nhiêu đó, chỉ là Lộ tướng của chúng ta tăng khối lượng bài tập lên. Ví như đu sà đơn bình thường chỉ cần làm năm mươi, ngài ấy tăng lên một trăm. Cái gì cũng tăng lên gấp đôi, còn không ngừng thúc dục họ nhanh hơn.
Ôi âm thanh ma quỷ!!!
Hai vị giáo quan khác không nỡ nhìn họ luôn. Họ không có cơ hội nhúng tay vào, chỉ đành đi giúp đỡ xử lý những người chịu không nổi ngất đi, mang họ ra ngoài cứu tỉnh thôi.
Lộ Nguyên Hầu đứng nghiêm chỉnh ở đó, gương mặt không có một chút cảm xúc, ở trong mắt đám sinh viên năm một chính là ma quỷ.
Còn Lộ tướng ta thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn ai kia, không có chút nào không đành lòng. Chỉ là theo thời gian, hắn cũng có chút kinh ngạc vì sức chịu đựng của cậu.
Này phải kể đến mỗi ngày Hạ Mễ Chúc huấn luyện về đều có Mạc Thanh giúp bấm huyệt điều trị. Hơn nữa cậu còn có một tuần trước đó giảm xốc, làm quen. Nếu mới bắt đầu cũng như vầy, cậu sợ mình sẽ không thể chịu nổi mà sinh ra ý định thoái lui.
Bây giờ thì không giống nữa.
Tuy vẫn mệt như chó nhưng cậu nhất định có thể hoàn thành bài tập người kia đưa ra, không thua bất cứ Alpha nào.
Mà đám Alpha bị cậu kích thích, không ai dám nằm xuống trước khi cậu chịu nằm. Cứ như thế, thời gian trôi qua lúc nào họ không biết, nhưng họ đã dùng mấy tiếng buổi sáng hoàn thành bài tập ma quỷ kia, sau đó bất chấp tất cả nằm vật ra đất, không muốn ngồi dậy chút nào hết.
Hạ Mễ Chúc cũng vậy.
Lộ Nguyên Hầu nhìn một đám cá muối nằm đó, nhíu mày.
"Làm cái gì? Nghiêm!"
Này là lời ma quỷ gì???
Hạ Mễ Chúc phản xạ có điều kiện trước tiên bò dậy. Nhưng thật không phải chuyện dễ dàng.
Hạ Mễ Chúc lảo đảo mất lần mém ngã sấp mặt thì có người nắm khủy tay cậu giữ lại. Bàn tay hữu lực, chứa đựng sức mạnh hủy thiên diệt địa, vững vàng nâng cả người cậu lên, không có một chút lay động.
"Không đứng được?"
Một phút cảm động còn chưa kịp trôi qua, cái miệng xấu xa của người kia lại như ma quỷ mà vang lên, gần sát bên tai cậu.
"Tôi có thể, giáo quan!"
Hạ Mễ Chúc không hiểu mà hờn giận tránh khỏi tay hắn, đứng thẳng. Dù hậu quả của việc cậy mạnh là hai chân cậu run như dây đàn bị ai gảy.
Lộ nào đó khó thấy trong mắt có chút ý cười nhợt nhạt. Người nào đó trong mắt hắn lúc này giống như một con nhím, gai nhọn xù hết lên, vậy mà cũng rất đáng yêu.