"Em... Không biết... Chỉ là không phải Alpha đều sẽ thích Omega sao?"
Hạ Mễ Chúc chỉ là đang hỏi một sự thật.
"Omega có cái gì tốt?"
Người đàn ông hờ hững.
Hạ Mễ Chúc bị hỏi đến mê mang.
"Tốt không..."
Sao cậu biết...
"Em không biết có gì tốt sao còn hỏi tôi sao không thích họ."
Lộ Nguyên Hầu trong lời nói có chút ý cười rất khó nhận ra, khóe mắt liếc nhìn nam sinh bên người, cảm thấy khuôn mặt khi mơ hồ của cậu rất chọc người trêu ghẹo.
Hạ Mễ Chúc đầu óc theo không kịp mạch não của Lộ tướng, mờ mịt nghĩ một hồi lại nói: "Họ có tin tức tố, dễ ngửi đi?"
Dù cậu không biết tin tức tố có thật dễ ngửi vậy không, nhưng đối với Alpha, tin tức tố Omega có thể an ủi Alpha bất cứ khi nào họ cần.
"Em không dễ ngửi?"
Thế mà Lộ tướng của chúng ta lại mở miệng đùa giỡn lưu manh.
Mặt Hạ Mễ Chúc đỏ bừng: "Em là Beta mà, làm sao dễ ngửi được."
Cơ mà sao họ lại nói cái vấn đề này vậy... Chết mất!!!
Lộ Nguyên Hầu nhếch môi, nhưng không lại tiếp tục nói cái này: "Em còn chưa nói cho tôi em nghĩ nên trả lời tôi thế nào rồi."
Hắn chuyển đề tài quá gấp, Hạ Mễ Chúc lại theo không kịp, ngẩn ra.
Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, có lẽ là đã chuẩn bị tốt đi...
"Ngài muốn thế nào..."
Em đều nghe theo ngài.
Lộ Nguyên Hầu nhìn đỉnh đầu đang cúi của nam sinh, tự nhiên nổi ý muốn trêu đùa.
"Tôi muốn thế nào... Em cũng nghe tôi?"
Hắn tự động bổ sung cho câu trên của cậu, hỏi lại lần nữa.
Nhìn thấy cái đầu kia gật gật thật nhỏ, có chút cảm giác đáng thương khi bị ép đến không thể phản kháng của nam sinh, Lộ Nguyên Hầu từ bi quyết định tha cho cậu.1
Dù sao hắn cũng không làm đúng trong mối quan hệ giữa hai người, lại trêu, không phải là quá không đàng hoàng.
"Có phải em cảm thấy tôi rất cặn bã khi ăn em xong thì bỏ chạy?"1
Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên nói một câu khiến Hạ Mễ Chúc không biết nên phản ứng thế nào.
"Em không cần nói, tôi tự biết tôi sai."
Lời này khiến Hạ Mễ Chúc không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Em hỏi tôi có phải không thích Omega không, chẳng bằng hỏi tôi tại sao đến giờ vẫn không có bạn đời không phải tốt hơn sao?"
Lộ Nguyên Hầu nghiêng đầu nhìn nam sinh bên người, cười cười.
"Tại sao vậy..."
Hạ Mễ Chúc cúi đầu hỏi theo ý hắn.
"Vì tôi vốn không muốn kết hôn."
Lộ Nguyên Hầu lúc nói cũng không ngừng nhìn Hạ Mễ Chúc, muốn xem phản ứng của cậu. Nhưng Hạ Mễ Chúc không có quá kích động, mà chỉ nghi hoặc quay đầu nhìn lại hắn.
"Đêm đó tôi không nhìn rõ em, tôi chỉ biết em là Beta. Em bỏ đi, tôi nghĩ tôi không cần chịu trách nhiệm. Khi tôi biết em mang thai, còn sinh con cho tôi, tôi cũng đã định không nhận hai người."
Hắn nói, biết rõ phản ứng của cậu sẽ như thế nào nhưng vẫn nói.
"Tại sao vậy..."
Hạ Mễ Chúc theo bản năng nuốt nước miếng, hơi cảm thấy cổ họng khô khốc khó chịu.
"Đương nhiên là vì phản ứng của em."
Hạ Mễ Chúc ngẩn ra. Vì phản ứng của cậu...?
"Tại sao đêm đó em bỏ đi?"
Lộ Nguyên Hầu hỏi.
"Em... Không biết..."
Thật sự, phản ứng của cậu lúc đó... Cậu chỉ cảm thấy không nên ở lại, hoang mang lại thêm sợ hãi... Nên theo bản năng bỏ đi.
"Vậy sao nhìn thấy tôi vẫn bỏ chạy?"
Lộ Nguyên Hầu lại tiếp tục hỏi, tiếp tục vạch trần nội tâm nhút nhát của người bên cạnh.
"Ngài không tới tìm em... Em nghĩ ngài không cần em..."
"Vậy nên đây chính là lý do em nói tôi muốn thế nào thì em cũng sẽ nghe tôi sao?"
Lộ Nguyên Hầu không dưới một lần bất lực vì đứa nhỏ thiếu ý chí phản kháng này.
Hạ Mễ Chúc cúi đầu còn thấp hơn nữa.
"Tôi không nhận em em sẽ đau lòng."1
Đây là câu khẳng định, bởi vì nam sinh bên người đã sắp vò nát góc áo quân phục, toàn thân tràn ra cảm xúc đau khổ không thể che giấu.
"Em thật nhát gan. Tôi vẫn nên cho em chuyển ngành thôi."
Lộ Nguyên Hầu lạnh lùng nói.
"Em muốn ngài chịu trách nhiệm..."
Giọng nói này vang lên còn mang theo sự run rẩy. Hạ Mễ Chúc hiểu rồi, ngài ấy nói nhiều như vậy cuối cùng cũng chỉ muốn cậu tự mình nói ra, một lần nói ra mong muốn của mình. Chỉ là cậu chưa từng có cơ hội được nói ra, mà nói ra cũng không được để ý, không được chấp nhận... Lâu dần cậu cũng quên mất mình còn có thể nói ra những lời như "tôi muốn"...1
Hạ Mễ Chúc không thấy thời điểm này ánh mắt người đàn ông nhìn cậu đầy bất đắc dĩ, còn có ôn nhu, hài lòng.
Lộ Nguyên Hầu còn nghĩ, tương lai sau này hắn không chỉ phải dạy cậu làm một quân nhân như thế nào, mà còn phải dạy cậu cách mở miệng nói muốn.
"Tôi đã nghĩ nếu em không muốn tôi chịu trách nhiệm thì tôi vẫn âm thầm ở bên chăm sóc cho cả hai. Nhưng em muốn tôi chịu trách nhiệm, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Chỉ là..."
Lộ Nguyên Hầu ngừng lại, là thật sự ngừng lại, quay sang nhìn Hạ Mễ Chúc.
Hạ Mễ Chúc cũng bất giác ngừng theo.
Lúc này hai người đã đến trước cổng bệnh viện quân y, cứ vậy mà đứng đó nhìn nhau.
"Ở bên tôi không an toàn."
Hạ Mễ Chúc không hiểu.
Lộ tướng, ở bên ngài không an toàn thì ở đâu mới an toàn?
"Hiện tại tôi không thể nói cho em nguyên nhân, chính là ở bên tôi, cuộc sống bình yên của em sẽ bị phá hủy, thậm chí là có nguy hiểm. Em vẫn muốn ở bên tôi sao?"
Lộ Nguyên Hầu nghiêm nghị nhìn cậu hỏi.
"Ngài có chắc không ở bên ngài em sẽ không nguy hiểm?"
Hạ Mễ Chúc cúi đầu, rồi ngẩng đầu cũng nghiêm túc không kém mà nhìn hắn.
Lộ Nguyên Hầu khó được ngẩn ra.
Đúng, chưa chắc không có nguy hiểm. Không có bức tường nào không lọt gió. Thời điểm Hạ Mễ Chúc xuất hiện trong cuộc đời của hắn, cậu đã định sẽ không bình yên. Vậy để cho cậu ngây ngơ không biết gì rồi gặp nguy hiểm, chẳng bằng để cậu ở bên người, hắn sẽ chủ động hơn khi làm mọi việc.
Thì ra cậu đã hiểu được đến vậy rồi sao...
Là do hắn suy nghĩ không chu đáo.
Ít nhất hiện tại hắn vẫn nắm quyền chủ động, có thời gian làm chủ tình hình, sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng. Dù hiện tại mọi việc đã đi quá nhanh, nhưng không phải không có chỗ tốt.
Dù sao hắn cũng sẽ không làm một cặn bã nam, nam sinh này hắn cũng vừa ý.
Omega thì sao? Hắn có thể suốt đời không cần ăn thịt, Omega hắn không cần. Hạ Mễ Chúc người này là đủ rồi.1
"Vào trong đi. Tôi còn phải về quân khu một chuyến."
Hắn không lại nói đến chuyện mới nãy, nhìn Hạ Mễ Chúc nói: "Hạ Mễ Chúc, con đường phía trước khó đi. Tôi hiện tại có lẽ không thể nói cho em tất cả, nhưng sẽ cố hết sức bảo vệ hai người chu toàn. Việc em phải làm là tin tưởng tôi, không cho phép nghi ngờ."
Lộ Nguyên Hầu ra nghiêm lệnh.
"Rõ, tiên sinh."
Hạ Mễ Chúc đứng nghiêm, hô lên.
"Gọi tiên sinh rất hay. Vào đi."
Lộ Nguyên Hầu vỗ nhẹ vào đầu cậu một cái, quay người rời đi.
Hạ Mễ Chúc đứng nhìn bóng lưng hắn đi xa mới hít một hơi thật sâu, chạy vào bệnh viện.
Đến khi vào phòng làm việc của Mạc Thanh, Hạ Mễ Chúc trên môi vẫn không ngừng nụ cười ngọt ngào như muốn làm tan chảy lòng người.
Mạc Thanh bị cậu làm cho không nói nên lời. Ừm thì đây là tiết tấu bị người nắm trong tay mà còn phải giúp người đếm tiền phải không?1
Thôi bỏ đi, dù sao đếm tiền cho Lộ tướng quân cũng không có gì không tốt. Đứa nhỏ vui là được.1
...................................................................