Hai người quần nhau một trận trong nhà tắm, khiến cho không gian nơi này nồng nặc mùi vị sắc tình. Sau đó lại ở trên giường lăn một vòng, đến khi Hạ Mễ Chúc được buông tha cũng đã là năm sáu giờ tối.
Trước khi cậu ngất đi có cảm giác được người đút cho cái gì đó nhưng cậu đã không muốn biết gì nữa, hôn ám vùi người vào nệm giường mà trầm trầm ngủ mất.
Được người đàn ông ôm trong ngực ngủ đến thơm ngọt, thời điểm tỉnh lại là bị ồn đến tỉnh.
"Cha! Cha! Ba! Ba!"
"Ừm."
Hạ Mễ Chúc từ trong tiếng nói chuyện ê a của con trai và âm thanh trầm thấp khàn khàn của người đàn ông tỉnh táo lại, có chút không nhận thức rõ được bản thân đang ở nơi nào.
Không phải cậu đang cùng Lộ tiên sinh trải qua kỳ mẫn cảm sao? Sao lại có tiếng tiểu Mễ Thụy ở đây?
Không ngờ cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu của con trai. Chỉ là... Qua một cái màn hình mà thôi.
"Ba ba!"
Đứa nhỏ vừa thấy cậu mở mắt ra nhìn nó, nó đã lập tức vươn tay muốn bế.
Hạ Mễ Chúc lập tức bối rối, cũng không bận tâm trên người trần trụi đầy vết dâu tây, muốn chạm đến đứa nhỏ mà không được, lại nhìn thấy vệt nước long lanh đang muốn nổi lên trong đôi mắt nhỏ kia, lòng đau như cắt.
"Bảo bối ngoan nha, không khóc nha! Ba ba thương con mà!"
"Đợi ba ba chăm sóc cho cha con rồi sẽ về bế con nha!"
"A Thụy ở với ông ngoại phải ngoan đó."
Hạ Mễ Chúc luống cuống tay chân dỗ dành đứa nhỏ.
"Ba ba khỉ!"
"Ừm! Ba ba chăm sóc Khỉ Khỉ của con nè!"
"Khỉ đau đau!"
"Ừm bảo bối giỏi quá!"
Mạc Thanh nín cười nhìn ai đó bị hai ba con hỗ lộng mà sắc mặt không đổi một chút, thiệt bội phục mặt than của hắn. Lúc giúp Hạ Mễ Chúc che lại thân mình lộ ra cũng chỉ nhíu mày một cái nhưng lại không có vẻ gì là quá mức khó chịu.
Thời điểm Lộ Nguyên Hầu gọi tới ông còn bất ngờ, Alpha trong thời điểm này còn có thể tỉnh táo như vậy cũng chỉ có Lộ tướng của chúng ta.
Khi hắn gọi tới tiểu Mễ Thụy đang được ông dỗ ăn cháo bột mà bộ dạng đáng thương vô cùng. Nó không khóc nhưng giống như cái bánh bao bị thui vậy, chẳng có một chút sức sống nào. Nhìn thấy Lộ tướng mới rốt cuộc lộ ra nụ cười bé xíu dễ thương. Hạ Mễ Chúc tỉnh lại thì hai người một lớn một nhỏ cũng đã nói chuyện được nữa tiếng rồi kia.
Ban đầu ông chỉ nghĩ Lộ tướng muốn nhìn xem tiểu Mễ Thụy, sợ nó không thấy họ sẽ không chịu được, hiện tại xem ra... Có lẽ hắn còn muốn cho ông xem Hạ Mễ Chúc. Thấy cậu không có bị lăn lộn đến mức mệt mỏi không gượng dậy nổi, ông cũng yên tâm hơn.
Dù sao thì cũng dỗ được đứa nhỏ đợi cả đêm mà không thấy ba ba đâu rồi, mấy ngày sau chắc cũng chỉ có thể thông qua cách này đến dỗ dành nó. Tóm lại ông đã thấy nhẹ nhõm hơn. Cũng may Hạ Mễ Thụy vốn quen thuộc ông, còn ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ khác. Cơ bản mà nói thì miễn vẫn cho nó thấy người, nó sẽ không nháo. Chỉ là không biết tình trạng này có thể duy trì được bao lâu.
Đến lúc tắt máy ông còn nhìn Lộ Nguyên Hầu sâu sắc nhắc một câu "nhớ uống thuốc", hại Hạ Mễ Chúc mặt đỏ như quả cà chua chín mọng. Mạc Thanh vốn còn muốn nói chuyện Omega được đưa vào bệnh viện lúc chiều, thế nhưng ông nghĩ vẫn là thôi đi, thời điểm này nhắc Omega thì có phần quá khiến người mất hứng. Vậy nên Hạ Mễ Chúc không biết Khúc Ninh sau đó thế nào rồi. Mà chắc cũng chẳng có gì đâu. Tuy bị một Alpha chối bỏ là chuyện rất mất mặt, nhưng cũng không đến nổi thắt cổ tự tử đúng không...
Giang Minh đến bệnh viện thăm Khúc Ninh, nhìn Omega luôn kiêu ngạo tự tin nay dù không có biểu lộ gì nhưng tâm tình rõ ràng chẳng được tốt, đương nhiên cũng chẳng thể nói gì được. An ủi thì lắm lúc cũng giống như đang mỉa mai. Mà Omega như Khúc Ninh, có lẽ chẳng cần Giang Minh đến an ủi đâu.
Chỉ là đến giờ hắn vẫn không ngờ Hạ Mễ Chúc... Cái Beta kia lại quyết đoán như vậy, lại tự tin dùng chuyện này đi đả kích sự kiêu ngạo của Khúc Ninh.
Cho dù sau này Lộ Nguyên Hầu có vì chuyện gì mà cưới Khúc Ninh, tình huống hôm nay vẫn sẽ là cái dầm trong tim cậu ta chứ chẳng nói là không thể có chuyện đó.
Một Alpha có thể bỏ qua cám dỗ của một Omega vì mình mà phát tình, tuy không phải hắn muốn nhưng được mấy người chịu nổi. Khúc Ninh tự tin bao nhiêu, bây giờ lại bị đánh cho bầm dập cả tự tôn lẫn kiêu ngạo bấy nhiêu...
"Giờ cậu tính làm sao?"
Cuối cùng Giang Minh vẫn là hỏi dự định của Khúc Ninh.
Phàm là người gặp chuyện này, lại mang theo ngạo nghễ từ trong máu như Khúc Ninh, có lẽ sẽ không chút chần chừ chạy về Hạ quốc cũng nên. Nhưng hắn ở bên cạnh Khúc Ninh bao lâu, xem như cùng cậu ta lớn lên, hắn không chắc Khúc Ninh có sẽ làm theo lẽ thường hay không.
"Nên làm gì thì làm đó thôi."
Lời này nghe có vẻ nữa vời, thế nhưng Giang Minh hiểu nó đại biểu cho cái gì.
Khúc Ninh là không chịu tin tưởng việc mình bị từ chối. Hay nói đúng hơn cậu ta nghĩ, Lộ Nguyên Hầu là dựa vào định lực kinh người mà từ chối cậu ta chứ không phải do pheromone không xứng đôi.
Cậu ta vẫn muốn tiếp tục tìm đường xoay chuyển.
Chỉ cần cậu ta còn ở đây, chẳng sợ không có cơ hội.
"Hạ Mễ Chúc... Người này cậu nên đặt vào mắt đi."
Hôm nay Hạ Mễ Chúc có thể có can đảm làm một phép thử lớn như vậy, thứ cậu ta đạt được là không tưởng. Nói thẳng ra Khúc Ninh chính là đưa mình đến cho cậu ta lợi dụng.
Một Beta có thể thật sự tin tưởng vào Alpha của mình, có được sự đảm bảo từ Alpha đó, tương lai Hạ Mễ Chúc có thể tự tin vào mối quan hệ không có pheromone ảnh hưởng này rồi.
Khúc Ninh sao có thể không nghĩ đến đâu. Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể khiến cho cậu ta càng coi trọng người này hơn, chứ không thể khiến cậu ta rút lui.
Hạ Mễ Chúc không biết Khúc Ninh vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nhưng dù có biết thì cậu cũng không bận tâm như lúc đầu nữa. Cậu thật sự đã xây được một bức tường thành vững chắc trong lòng, theo thời gian nó chỉ càng thêm dày nặng, càng thêm khiến cậu tin tưởng vào mối quan hệ này.
Cậu được tiên sinh Alpha nhà mình cho ngủ hai tiếng, tinh lực xem như lấy lại được tám phần nhờ vào Hạ Mễ Thụy cứu cánh. Chỉ là ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm, cậu đã ngủ no đủ, Alpha sao có thể tha cho cậu trong đêm khuya thanh vắng này...
Kết quả là...
"Ư ư chậm... Hức..."
"Được."
Ai đó miệng thì đáp một đằng nhưng dưới thân lại làm một nẻo.
"Ức a a... Sâu... Lắm..."
"Ừm."
Lại đỉnh càng sâu hơn...
"Hu u ư..."
Tiểu Beta khóc lóc ỷ ôi cũng không nài nỉ được Alpha đã muốn thả cửa ăn cơm.
"Ức căng... Hức tiên sinh a..."
"Muốn sinh đứa nhỏ?"
"Hức... Ngài xấu..."
"Ừm."
Tôi xấu mới cho em sinh đứa nhỏ được.1
Hạ Mễ Chúc khóc tiếng máng khi người đàn ông ngàn năm mặt than ở thời điểm này vẫn mặt than nhưng dưới thân lại sắc tình đến nổi khiến người rạo rực bật chế độ ăn thịt.
Cậu xem như kiến thức được cái gì gọi là kỳ mẫn cảm của Alpha cấp S... Hu hu...1