"Sư phụ, có một người bạn đời xứng đôi mới thật sự là tốt hay sao?"1
Hạ Mễ Chúc ngẩng đầu lên hỏi.
Mạc Thanh đối diện với cậu, ở trong mắt cậu nhìn thấy là điềm tĩnh nhưng ẩn giấu thật sâu sự không cam lòng.
"A Chúc này."
Ông giọng bất giác mềm nhẹ đi, cười hiền nhìn cậu.
"Dạ."
Hạ Mễ Chúc bị ánh mắt của yêu thương của ông dỗ dành, căng thẳng trong lòng bất giác hạ xuống.
"Con cảm thấy tại sao cần phải có sự phân hóa Alpha - Beta - Omega này trong xã hội?"
Tự nhiên bị hỏi vấn đề quá cao siêu, Hạ Mễ Chúc hơi ngốc ra. Nhưng cậu vẫn cúi đầu ngẫm nghĩ. Không dưng tự nhiên sư phụ lại nói những chuyện này.
Đúng là Mạc Thạnh sẽ không tự nhiên nhắc đến độ xứng đôi.
Ông cũng biết trong lòng Hạ Mễ Chúc để ý chuyện này như thế nào. Trước là người nhà, sau lại xuất hiện Lộ Nguyên Hầu, sự mẫn cảm của cậu đã bị khiêu chiến đến mức độ nào không ai hiểu rõ hơn ông, người làm sư phụ này.
"Không biết sao?"
Mạc Thanh ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ vỗ đầu cậu cười nói.
Hạ Mễ Chúc theo bản năng lắc đầu, mờ mịt nhìn ông.
Thật ra những nguyên nhân mang tính lịch sử này mỗi công dân của mảnh đại lục này đều sẽ được học qua, bất kể quốc gia. Nhưng lúc này Hạ Mễ Chúc lại cảm thấy mờ mịt.
Đối mặt với sự bao dung của Mạc Thanh, Hạ Mễ Chúc bất giác để lộ sự yếu ớt từ sâu trong nội tâm.
Cái này lại không có giống sự sợ hãi và níu giữ đối với Lộ Nguyên Hầu, Mạc Thanh có một địa vị nhất định không thể thay thế trong lòng Hạ Mễ Chúc.
"Vì sự tồn vong của nhân loại mà, phân hóa giới tính lần hai chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi. Vậy nên ở trong máu thịt của mỗi người khi sinh ra, thứ gọi là bản năng này càng sẽ mạnh mẽ hơn nữa."
Mạc Thanh thật không có nói gì cao siêu, đều là những thứ Hạ Mễ Chúc đã học qua, biết rõ.
Nhưng Hạ Mễ Chúc vẫn mở to đôi mắt tròn xoe của mình ngốc ngốc nghe ông nói. Hạ Mễ Thụy ở trong lòng cậu cũng không hiểu mà im lặng, theo cậu tròn mắt nhìn ông.
Một khuôn một dạng thần thái giống nhau như vậy thật là khiến lòng người mềm mại, yêu thương không dứt mà.
"Nhưng phàm là thứ bản năng thuận theo tự nhiên này, mỗi sự kết hợp đều mang rất nhiều ý nghĩa."
Mạc Thanh hết sờ đầu đứa lớn lại đến sờ đứa nhỏ, tiếp tục nói: "Mễ Chúc này, con có từng nghĩ rằng con có thể sinh cho Lộ Nguyên Hầu một đứa nhỏ, điều này chứng tỏ cái gì không?"
Hạ Mễ Chúc triệt để mờ mịt.
Chứng tỏ cái gì...
"Chứng tỏ con và ngài ấy hợp nhau."1
Đôi mắt Hạ Mễ Chúc sáng lên. Mạc Thanh nhìn rõ, trong lòng thầm nói đứa nhỏ quá đáng thương, nên cần người bảo bọc nhiều hơn.
"Bản năng con người là tự nhiên, tình yêu cũng là thứ tự nhiên. Trước khi có phân hóa con người chỉ dựa vào duyên phận, tình cảm mà đến với nhau. Sau khi phân hóa, con người lại dựa thêm vào thứ bản năng này nữa để chỉ vì để thúc đẩy sự sống còn của nhân loại. Nhưng khi nhân loại tồn vong bình ổn rồi, con người càng phải đề cao sự hòa hợp trong cuộc sống. Khi đó mà, bản năng là thúc đẩy tình cảm thăng hoa, cuộc sống mới vẹn toàn. Con hiểu không?"
Mạc Thanh vỗ về bả vai cậu như dỗ dành một đứa trẻ mãi không lớn, trong tâm lại nhiều yếu ớt.
Hạ Mễ Chúc ngốc nghếch gật đầu. Đứa nhỏ trong lòng không biết có nghe hiểu gì hay không mà cũng gật gù theo, ngoan ngoãn lại đáng yêu không chịu được.1
"Ta biết con sẽ hiểu được. Mễ Chúc con là một đứa trẻ thông minh lại đơn thuần hiếu thuận. Trước có lẽ là ông trời cho con thử thách mới dày vò con, hiện tại ông trời bồi thường cho con, con phải mạnh mẽ nắm lấy. Ai sống trên đời đều cần phải có một tia dũng khí. Thứ dũng khí này con lại không thiếu, vậy nên phải vận dụng thật tốt, biết không."
Ông yêu thương nói.
"Hiện tại người ở trong tay con rồi, đừng vì những chuyện vốn là hiển nhiên mà để vụt mất."
Hạ Mễ Chúc đỏ vành mắt gật đầu, tâm tình khó chịu bởi vì Khúc Ninh cũng triệt để hạ xuống.
"Sau nhiều lần kiểm tra xét nghiệm cho Lộ Nguyên Hầu, ta tuy tìm không ra căn nguyên nhưng lại cảm thấy chỉ có cách giải thích này mới nói rõ được nguyên nhân tại sao con lại có thể sinh con cho ngài ấy."
Mạc Thanh đã nói thì nói cho hết, lúc này trở nên nghiêm chỉnh lại mà cùng cậu giải bày: "Mới đây ta có xét nghiệm lại Lộ tướng, phát hiện tình trạng không hoàn mỹ của hắn đã biến mất rồi. Chính là nói đã trở nên hoàn mỹ."
Hạ Mễ Chúc giật mình nhìn ông.
"Dựa theo phán đoán trước đó thì cách nghĩ của ta là đúng. Nhưng không nói rõ được hoàn toàn."
Ông lại nói: "Nhưng ta quyết định không nghĩ nữa, cũng không cần làm rõ."
"Nói tới nói lui còn chẳng bằng nói như này. Hạ Mễ Chúc con có lẽ không nên là một Beta, mà là một Omega có độ xứng đôi cực cao đối với Lộ Nguyên Hầu."
"Không thể nào đâu..."
Hạ Mễ Chúc theo bản năng lắc đầu.
Mạc Thanh cười lên: "Có thể là do thời điểm con phân hóa xảy ra vấn đề, nên con dù có là Beta thì vẫn có độ xứng đôi khó lường với ngài ấy."
"Thứ như pheromone ấy mà, là ẩn sâu trong máu thịt chứ không phải dính trên da."
"Nó tựa như tình yêu luôn có sẵn trong tim mỗi người vậy, chỉ đợi gặp đúng người là bung nở mà thôi."
Hạ Mễ Chúc không thể phản bác. Rõ ràng cậu đã bị ông thuyết phục rồi, dù nó vẫn rất khó tin, nghe cứ như đang an ủi cậu vậy.
Có lẽ sư phụ thật muốn dỗ dành cậu.
Nhưng không phải Hạ Mễ Chúc cậu cũng chỉ cần một người dỗ dành thôi sao? Cho cậu hạt giống, lại giúp đỡ cậu trồng nó xuống, cậu chỉ cần mỗi ngày tưới nước cho nó lớn lên thôi. Đối với người tâm mềm như vậy, như vậy là quá đủ rồi.
Người như vậy, sinh ra đã không bằng người khác, nhưng phàm là ai cho cậu cơ hội, cậu đều sẽ tận tình nắm lấy.
Năm xưa là sư phụ vươn tay ra với cậu. Sau đó dù có bị người nhà làm cho tuyệt vọng, là Hạ Mễ Thụy đem cậu kéo ra lần nữa, sư phụ lại cho cậu một cơ hội được đi học. Hiện tại là Lộ Nguyên Hầu vươn tay ra với cậu, cậu đương nhiên là phải tận tình nắm lấy.
Không phải thời điểm cậu chấp nhận cho Lộ Nguyên Hầu chịu trách nhiệm, chính là đã nắm lấy cơ hội này rồi hay sao.
Hạ Mễ Chúc, ngươi cần phải mạnh mẽ hơn.
Phải càng trở nên xứng đáng với ngài ấy, cho người ta thấy ngài ấy trước nay chưa từng làm sai, chọn sai cái gì.
Cậu càng nhu nhược thì chính là làm mất mặt ngài ấy.
Ngài ấy chính là Lộ tướng mà.