"Đúng là cần có người chăm sóc... Nhưng cậu yên tâm, tôi ở gần đây, không sợ không kịp."
Hạ Mễ Chúc nghe hắn hỏi, biểu tình cũng không có gì không đúng thì thả lỏng một chút. Cậu cũng không có nói sai. Tuy cậu không ở trong ký túc xá nhưng sân huấn luyện cũng không ở trong học viện mà ở bên cạnh. Vừa lúc nó cũng ở bên cạnh quân khu và bệnh viện, mà ký túc xá tuy xa hơn chút nhưng vẫn gần hơn từ học viện đi ra. Cậu có thể trực tiếp đi qua đó.
"Gần đây? Xung quanh đây ngoài đồng ruộng rừng núi thì có cái gì?"
Giang Tấn đúng là bị cậu làm cho lú lẫn. Hạ Mễ Chúc lại bị hắn chọc cho bật cười. Nụ cười này khiến khuôn mặt cậu sáng bừng lên, có chút đáng yêu. Cậu vốn đã trắng, khuôn mặt vì không được nuôi dưỡng tử tế nên chẳng có thịt thừa gì, khung xương lại nhỏ, nhìn tổng thể thì một bàn tay có thể che hết. Đôi mắt thì lớn, lông mi cong vút lại dày, mũi nhỏ, đường môi đầy đặn. Nếu không phải biết rõ đối phương là Beta, trên người không có pheromone, tuyến thể chìm dưới làn da, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được thì hắn còn nghĩ người này là Omega giả làm Beta.
Lại thêm thân hình gầy nhỏ, Giang Tấn thật sự rất lo lắng cho cuộc sống huấn luyện sau này của Hạ Mễ Chúc.
"Tôi có người thân làm trong bệnh viện quân y, ở trong ký túc xá bên kia, có thể trực tiếp đi qua sân huấn luyện."
Hạ Mễ Chúc không muốn giấu Giang Tấn chuyện này. Thời gian sau hai người tiếp xúc nhiều hơn, Giang Tấn chắc chắn sẽ nghi ngờ, chẳng bằng nói luôn, tránh hiểu lầm không cần thiết. Chỉ là cậu không nói bản thân vì chăm sóc Hạ Mễ Thụy mà không ở học viện được. Thật ra cậu cũng đang sầu não vì việc thức dậy quá sớm, không thể chăm sóc nhiều cho nó, còn làm phiền sư phụ nhiều hơn ý định của cậu nữa.
Giang Tấn thì khá là kinh ngạc khi nghe cậu nói như vậy, hắn cảm thấy nên đánh giá lại gia cảnh của Hạ Mễ Chúc. Nhưng cậu không giấu giếm hắn chuyện này, đúng thật là đã lấy lòng Giang Tấn.
Thành thật là yếu tố đầu tiên xây dựng tình bạn.
Cho dù không thành thật tất cả thì vẫn tốt hơn cái gì cũng giấu giếm.
"Vậy là tốt rồi. Có người thân trong bệnh viện, lỡ cậu có xảy ra chuyện cũng có thể kịp thời cứu trị."
Giang Tấn không tiếp tục truy hỏi nữa, còn rất dí dỏm mà nói một câu rồi tranh thủ ăn hết cơm trong đĩa của mình.
Hạ Mễ Chúc cười lắc đầu, cậu tuy ốm yếu thật nhưng từ nhỏ đã làm việc nhà, xách nước gánh phân cũng chẳng thiếu. Thức khuya dậy sớm, sức chịu đựng cũng lớn hơn nhiều so với người bình thường, nói không chừng còn tốt hơn một số Alpha đã quen sống trong nhung lụa đó.
Hai người không lại nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ăn xong. Hạ Mễ Chúc từ biệt Giang Tấn rời khỏi học viện.
Giang Tấn đưa cậu đến cổng Tây của học việc, mắt nhìn cậu dùng đôi chân mảnh mai kia thoan thoắt băng qua sân huấn luyện, cũng không biết trong lòng nghĩ gì. Hắn đứng một chút, đến khi thấy cậu khuất mất sau cánh cửa dẫn vào ký túc xá mới rời đi. Hắn không phải muốn xác định lời nói của Hạ Mễ Chúc, chỉ là muốn nhìn một chút. Dù sao chiều nay cũng rảnh...
...
Hạ Mễ Chúc như một chú hươu, gấp không chờ được, cũng không chạy về nhà thay đồ trước đã mặc nguyên một cây đồng phục màu xanh rằn ri của học viện chạy thẳng về phía bệnh viện quân khu.
Có lẽ là Mạc Thanh đã biết chuyện học viện sẽ học hai buổi nên trước đó đã thương lượng với cậu mang sữa bột của Hạ Mễ Thụy đến bệnh viện để một phần, buổi trưa cậu có thể chạy đến đó thân thiết với con rồi buổi chiều lại đi học tiếp. Còn cậu muốn về nhà làm gì thì tùy cậu, Hạ Mễ Thụy vẫn sẽ ở bệnh viện với ông. Buổi chiều học xong cậu sẽ đến bệnh viện đón con về.
Đây là lần đầu tiên cậu vào bệnh viện quân y nên không hề biết văn phòng của sư phụ ở đâu, chỉ đành đi hỏi hộ sĩ đi lại trong bệnh viện. Đồng phục trên người cậu cũng rất bắt mắt nên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Bệnh viện quân y không chỉ có quân nhân mà còn có sinh viên của học viện quân đội, người dân ở nơi khác đến chữa trị. Được cái là chi phí ở đây rẻ hơn rất nhiều so với bệnh viện bình thường, đội ngũ y bác sĩ cũng giỏi giang nên trăm dặm quanh đây nếu có thể đều đến bệnh viện quân y để chữa trị. Nơi đây cũng tiếp nhận những ca bệnh mà những bệnh viện nhỏ xung quanh không thể chữa. Thế nên nó được xem là một trong những bệnh viện lớn của đế quốc.
"Xin chào. Cho tôi hỏi, văn phòng của bác sĩ Mạc Thanh ở nơi nào ạ?"
Hạ Mễ Chúc đến gần một hộ sĩ đang đẩy xe lăn cho một bà cụ đã có tuổi rồi cúi người hỏi thăm.
Thái độ của cậu rất tốt nên hộ sĩ Beta bị chặn lại cũng không khó chịu, nhất là nhìn thấy đồng phục của cậu còn cười với cậu một cái.
"Cậu có thể đi thang máy lên lầu một, ra khỏi thang máy quẹo phải đi thêm một trăm mét nữa thì có thể nhìn lên bảng hiệu trước cửa phòng để tìm, phòng ở bên trái."
Nữ hộ sĩ thân thiệt chỉ đường cho cậu.
"Cảm ơn chị!"
Hạ Mễ Chúc vui vẻ đa tạ nàng, bước chân như sinh gió nhào đến thang máy liền.
"Là đồng phục của học viện quân đội sao?"
"Ân, rất đẹp."
Phía sau vang lên tiếng nói chuyện, Hạ Mễ Chúc đang đợi thang máy vẫn là nghe thấy, cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên. Đúng vậy, rất đẹp. Vậy nên cậu sẽ cố găng trân trọng cơ hội này thật tốt.
Hạ Mễ Chúc không mất bao lâu đã tìm được văn phòng của Mạc Thanh, thật sự rất dễ tìm.
Những khi cậu đến thì Mạc Thanh không có ở trong phòng. Hạ Mễ Chúc không biết có nên đi vào lúc này không. Cậu do dự một hồi rồi vẫn quyết định không nên đi vào lúc này, mắc công lại gây ra phiền phức không cần thiết. Cậu đứng bên cửa sổ nhìn vào chiếc nôi Hạ Mễ Thụy đang nằm. Từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy cái chóp mũi nhỏ xíu của đứa nhỏ, hô hấp đều đều, chắc là đang ngủ. Đây cũng là nguyên nhân cậu không vội đi vào.
Cậu đứng bên ngoài cũng gần mười lăm phút, mắt không ngừng mà nhìn cái chóp mũi của con mình cho đỡ thèm. Trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều người đi ngang qua, đối với cậu sinh ra nghi ngờ cũng có, lại gần hỏi cậu cũng có, sau khi nghe nói cậu đến tìm bác sĩ Mạc thì cũng có chủ trương cho cậu đi vào ngồi đợi. Thế nhưng Hạ Mễ Chúc chỉ nói cậu có thể đợi nên cũng không cưỡng cầu. Thay vì vậy họ thuận tiện đi báo cho bác sĩ Mạc một tiếng để ông trở về.
Thế nhưng cậu vẫn phải đợi tận mười lăm phút mới thấy ông về, chắc là có việc thật sự không thể tách ra. Lúc Hạ Mễ Chúc thấy ông thì trên tay ông cầm một hộp cơm, bước chân gấp gáp chạy tới.
"Sao không vào bên trong đợi?"
Mạc Thanh vỗ đầu cậu trách mắng.
Hạ Mễ Chúc lè lưỡi đi theo ông vào phòng. Cậu gấp không chờ được mà đi đến bên chiếc nôi nhỏ, không hề bất ngờ khi chạm tới một đôi mắt đen đang mở to của đứa nhỏ bên trong. Ba phút trước cậu đã phát hiện nó cựa mình, nhưng không thấy nó khóc nên mới không bất chấp tất cả mà đi vào.
Hạ Mễ Thụy đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu hình như cũng rất bất ngờ. Thấy là cậu thật rồi thì ánh sáng trong mắt như nổ tung, mi mắt cong cong, hai cái tay còn phối hợp đưa ra.