Người có tiền thì thường giải quyết vấn đề một cách đơn giản nhất để không phí thời gian, Thường Liên ngỏ ý bồi thường mà ông chú kia không chịu, ngược lại còn xin phương thức liên lạc của cô ta. Ý đồ quá rõ ràng, cô ta chỉ đành nhờ Phó Tinh Khiêm.
Phó Tinh Khiêm nhíu mày khi nghe thấy lời Thường Liên nói, anh đưa tay định đẩy ra nhưng cô ta lại giữ càng chặt hơn, miệng lẩm bẩm:
“Anh giúp em đi mà!”
Thấy Phó Tinh Khiêm nhìn về phía mình, người đàn ông vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng chỉ đành nhận tiền rồi bỏ đi.
Thường Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, người vây xem cũng dần dần tản ra hết. Cô ta vỗ vỗ ngực rồi nói:
“Em sợ muốn chết!”
“Em buông tay được rồi.” Phó Tinh Khiêm bình tĩnh rụt tay về.
Thường Liên có chút tủi thân:
“Người ta vừa mới bị hoảng sợ, anh không an ủi một chút được à?”
“Không có việc gì thì anh đi đây.”
Phó Tinh Khiêm niệm tình trước đây bọn họ từng có một đoạn thời gian qua lại, cũng vì hai nhà có mối quan hệ vô cùng tốt nên mới chạy đến, kết quả không phải chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là vụ va chạm nhẹ, thậm chí Thường Liên còn không bị thương.
Thấy Phó Tinh Khiêm xoay người đi, Thường Liên chạy bước nhỏ đuổi theo bên cạnh rồi nói:
“Lúc nãy em thấy anh đi taxi đến à? Anh không có xe phải không? Để em đưa anh về.”
“Không cần đâu.” Phó Tinh Khiêm từ chối, trong đầu bỗng nhớ tới chuyện nhiều năm về trước.
Cha mẹ của Thường Liên và cha Phó là bạn học cũ, trước đây bọn họ từng cùng nhau gây dựng sự nghiệp nên mối quan hệ vô cùng tốt.
Trong một lần ra ngoài, cha mẹ của Thường Liên không may gặp tai nạn qua đời, Thường gia nảy sinh vô số vấn đề phức tạp, tranh chấp sứt đầu mẻ trán. Cha Phó thấy Thường Liên đáng thương nên dứt khoát đưa cô nàng về chỗ mình một thời gian.
Năm đó Phó Tinh Khiêm vừa mới ra trường chưa lâu, Thường Liên vẫn chỉ là học sinh lớp mười một.
Bọn họ chung đụng sớm tối, Thường Liên lại còn hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng nên anh dần sinh ra cảm giác muốn che chở cho cô bé.
Cứ như vậy, hai người trở thành một đôi, nói Thường Liên là mối tình đầu của Phó Tinh Khiêm cũng không sai. Nhưng hẹn hò được một năm thì cô bé được chú ruột đưa ra nước ngoài, bọn họ bất đắc dĩ phải yêu xa.
Ba năm trôi qua, vì Phó Tinh Khiêm phải tiếp quản công ty nên không có thời gian trò chuyện nhiều cùng Thường Liên, cô nàng cũng thấy chán nên quyết định chia tay.
Chuyện cũ lướt nhanh qua trong đại não, Phó Tinh Khiêm thở dài một hơi rồi gọi xe rời đi, bỏ Thường Liên đứng ngơ ngác ở bên đường.
“Anh ấy thay đổi rồi…” Thường Liên lẩm bẩm một tiếng, mái tóc xoăn dài ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Cách đây mấy tháng Thường Liên vừa trở về Đế Thành, nghe nói Phó Tinh Khiêm đang bao nuôi một cô gái nên cô ta muốn thử lòng anh. Một cuộc gọi điện thoại nói mình gặp rắc rối thôi, anh liền chạy tới tìm, nhưng mà bây giờ xem bộ dáng của anh thì hình như hơi lạ.
Thường Liên rút điện thoại ra gọi cho cha Phó, nói:
“Bác trai, cháu có chuyện cần nhờ bác một chút có được không ạ?”
“Ồ, là Liên à? Chuyện gì vậy?” Cha Phó đương nhiên sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của đứa nhỏ này.
“Cháu đang ở Hải Thành một mình, cảm thấy hơi buồn chán. Bác bảo anh Khiêm đưa cháu đi tham quan được không?”
“Thường Liên…” Cha Phó hơi khó xử: “Cái này cháu nên nói với Phó Tinh Khiêm, bác muốn giúp nhưng không được rồi.”
Thường Liên hơi nhíu mày, chẳng lẽ đã bỏ sót cái gì rồi sao? Thái độ của cha Phó và Phó Tinh Khiêm đều hơi kỳ quặc.
“Vâng, cháu hiểu rồi ạ.”
Tắt điện thoại đi, Thường Liên lại ấn gọi cho Phó Tinh Khiêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!