Sự xuất hiện của Phó Tinh Khiêm vào giờ phút này đã khiến cho tâm trạng mọi người bị kéo xuống, ai nấy đều căng thẳng, đặc biệt là Đoàn Mễ.
Thấy con gái như vậy, mẹ Đoàn hắng giọng nói với vệ sĩ:
“Được rồi, để ở đó đi. Ăn cơm xong rồi nói, đừng để mất vui.”
Dù sao hiện tại nhà cũng có khách, mà như đã nói, nếu không nhận quà thì Phó Tinh Khiêm chắc chắn sẽ nghĩ cách làm phiền tiếp.
Trong lúc mọi người vui vẻ cùng nhau bàn chuyện trước đây, Triệu Tuấn Vĩ buồn chán rời khỏi nhà. Nơi đó cũng không phải chỗ dành cho hắn, ở lại chỉ thêm phiền.
Vừa ra khỏi con hẻm chưa lâu, Triệu Tuấn Vĩ đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh toát, kế tiếp, một đôi tay rắn chắc vươn ra túm lấy cổ áo hắn rồi kéo mạnh.
Triệu Tuấn Vĩ hoảng hốt vội vàng định phản kháng nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc:
“Là tôi.”
“Phó, Phó thiếu, anh định làm gì tôi?”
Thật sự là hết cách, Phó Tinh Khiêm không biết phải làm thế nào mới được nhà vợ tha thứ, ngoài việc gửi quà tặng ra thì anh có thể làm gì đây? Thời hạn một tháng rất nhanh sẽ đến, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh phải đối mặt với cha mẹ thế nào? Đến lúc họ sẽ hỏi con dâu và cháu nội đâu, tại sao anh không đưa vợ con về!
“Cậu ở lại Đoàn gia ăn ngon ngủ ngon, ngoài ra còn làm được gì không?” Phó Tinh Khiêm nhíu mày, trên khuôn mặt cương nghị thoáng hiện sự tàn bạo. “Đừng để tôi phải liên lạc cho cha của cậu.”
Triệu Tuấn Vĩ sợ hãi, vội nói:
“Tôi hiểu rồi tôi hiểu rồi!”
Ban đầu Phó Tinh Khiêm dặn hắn phải ở lại Đoàn gia, hắn mới phải chịu khổ nhẫn nhịn thế này, nếu không thì đã trốn ra ngoài từ lâu rồi. Ngày nào mở mắt cũng bị con nhóc con kia ức hiếp, sai vặt lung tung, bưng trà rót nước không khác gì người hầu hết, tức muốn chết!
“Điện thoại cậu đâu?”
“A, Trúc Thanh cầm rồi.” Triệu Tuấn Vĩ gãi gãi đầu. Bình thường hắn cũng không động vào điện thoại, trên người thì không có tiền.
Phó Tinh Khiêm đưa cho hắn một cái thẻ rồi nói:
“Đi mua điện thoại, mỗi ngày đều đặn gửi tin nhắn báo cáo tình hình trong Đoàn gia cho tôi. Đặc biệt chú ý tới người đàn ông họ Tiêu hôm nay vừa ghé thăm Đoàn Mễ, nếu hắn ta còn tới nữa, lập tức báo cho tôi biết.”
Dứt lời, anh không cho Triệu Tuấn Vĩ thời gian đáp lời mà xoay người đi thẳng, sau đó gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, điện thoại của Tiêu Huân Phong rung lên, anh có chút bất ngờ ấn nút nghe.
“Cậu Phong, không biết bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi có việc gấp cần nói với cậu.”
Nét ngạc nhiên trên mặt anh làm Đoàn Mễ hơi tò mò:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Là viện trưởng gọi, anh cũng không biết.”
Bình thường Tiêu Huân Phong chưa bao giờ nhận được cuộc gọi riêng từ người có chức vị cao như ông ấy, hôm nay xảy ra chuyện gì? Mặc dù không rõ, anh vẫn phải đi một chuyến mới được.
Sợ anh khó xử, Đoàn Mễ mỉm cười:
“Nếu có việc gấp thì anh về trước đi ạ, lần sau…”
Cô định hẹn anh lần sau lại cùng nhau dùng bữa nhưng thấy không ổn lắm, nếu đã hết tình cảm thì nên dứt khoát, cô không muốn để Tiêu Huân Phong hiểu lầm ý mình, vì vậy vội vàng ngậm miệng.
Tiêu Huân Phong biết rõ cô nghĩ gì, thoải mái mà đáp:
“Lần sau có thời gian anh sẽ đến thăm em và hai bác.”
Nói rồi anh quay sang chào tạm biệt cha mẹ Đoàn, thấy anh phải đi, Trúc Thanh hơi tiếc nuối, mặt buồn hiu.
Đoàn Mễ dùng khuỷu tay đụng đụng cô nàng:
“Xem em kìa.”
“Lâu lắm mới gặp lại anh ấy mà chị, chị không thấy lưu luyến chút nào hả?” Trúc Thanh nghiêng đầu sang, nhỏ giọng hỏi. Cô bé nhớ trước đây chị Mễ biết anh chuyển đi nơi khác thì khóc sưng cả mắt, quên cả ăn uống.
Đoàn Mễ buồn cười, khe khẽ lắc đầu, dù trước đây cô rất thích Tiêu Huân Phong nhưng tình cảm thuở nhỏ không sâu đậm đến thế, giống như một cơn cảm nắng thoáng qua mà thôi.
Hiện tại nghĩ tới Tiêu Huân Phong thì cảm thấy hơi xấu hổ chứ cô không có ý gì khác. Huống chi… trong lòng cô còn tồn tại hình bóng tên khốn họ Phó kia. Cô cần thời gian để quên!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!