Sau khi biết mối quan hệ của con gái và người đàn ông họ Phó kia chỉ đơn giản là quan hệ xác thịt, hơn nữa chuyện mang thai còn do Đoàn Mễ không cẩn thận, bà Đoàn thở dài.
“Mẹ, anh ấy đã không ít lần bảo con phải tự xử lý đứa trẻ, hay là anh ấy định lừa con đi rồi bắt con phá thai vậy?” Đoàn Mễ vẫn hơi sợ.
Trong quá trình hai người lăn giường với nhau, Phó Tinh Khiêm chưa từng nói sẽ cho cô danh phận, chưa từng nói yêu. Bởi vậy khi anh tìm tới đây muốn chịu trách nhiệm, phản ứng đầu tiên của cô là không tin.
Có thể Phó gia sợ sau này cô mang con tới nhà họ ăn vạ chiếm đoạt tài sản gì đó. Đầu óc Đoàn Mễ xoay chuyển thật nhanh, không ngừng tưởng tượng ra mấy thứ tiêu cực.
Bà Đoàn xoa xoa tóc cô rồi nói:
“Đừng nghĩ nhiều, lần sau cậu ta tới mẹ sẽ thử nói chuyện đàng hoàng với cậu ta. Chắc không tệ như con nghĩ đâu.”
Đoàn Mễ vâng một tiếng, ôm chặt mẹ mình, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ.
Nửa đêm hôm đó, tiếng chó sủa ầm ĩ không ngừng truyền ra từ bên trong biệt thự Đoàn gia.
Trên hàng rào, một người đàn ông cao lớn đang chật vật đu bám, trông giống như tên trộm mới vào nghề chưa có kinh nghiệm.
Phó Tinh Khiêm nhân lúc hai chú chó còn đang ở cách mình một đoạn liền nhảy xuống, gọn gàng đáp đất rồi chạy như điên về phía phòng Đoàn Mễ. Anh lấy đà nhảy một cái, chân dài tay dài giúp anh bám được vào lan can bằng sắt.
Chờ sau khi lên được ban công phòng Đoàn Mễ thì mồ hôi đã thấm ra trên trán Phó Tinh Khiêm, anh nào biết rằng cả quá trình này đều bị chủ nhà nhìn thấy.
Mẹ Đoàn sờ sờ cằm, cảm thấy hình như con gái bà hiểu lầm gì rồi. Cậu trai trẻ kia thậm chí liều mình trèo tường vào nhà họ chỉ để tìm gặp con bé, mặt mũi cũng sáng sủa, chắc không phải kẻ xấu?
“Bà xã, mình không ngăn cậu ta lại sao?” Chồng bà dò hỏi.
“Quan sát thêm chút đi.” Bà đáp.
Lúc này, Phó Tinh Khiêm đưa tay định gõ cửa, nào ngờ phát hiện cửa ở chỗ ban công không khóa. Anh vừa đẩy nhẹ liền vào được, trong phòng của cô gái có mùi thơm dìu dịu, Đoàn Mễ đang nằm trên giường ngủ say.
Phó Tinh Khiêm thầm nghĩ nơi này không được an toàn, anh vào tận phòng của Đoàn Mễ rồi mà chưa ai phát hiện ra như vậy, ngộ nhỡ có kẻ xấu thì sao?
Anh đi tới bên cạnh Đoàn Mễ, nhìn người phụ nữ nửa năm qua chung giường với anh vô tâm vô tình bỏ rơi anh, anh có chút buồn rầu, bất lực.
Không hiểu nổi, rõ ràng anh đã tìm đến tận nhà để thể hiện thành ý rồi, sao cô lại tránh mặt anh?
Phó Tinh Khiêm đưa tay nhẹ nhàng sờ vào gò má xinh đẹp của Đoàn Mễ, cảm giác nhớ nhung mấy ngày qua cuối cùng cũng vơi bớt. Lúc ấy vừa biết tin cô mang thai anh liền vui mừng, bởi vì rốt cuộc thì đã có thứ gì đó trở thành mối liên kết chặt chẽ giữa họ, không chỉ đơn giản là tình nhân nữa rồi. Nhưng ai biết cô lừa anh, còn mang con bỏ về quê!
Người đàn ông cúi xuống, khẽ khàng hôn lên môi Đoàn Mễ, cảm giác mềm mại ấm áp quen thuộc làm tim anh đập nhanh hơn một chút.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân lộp cộp bên ngoài truyền đến làm Phó Tinh Khiêm sợ hết hồn.
Lạch cạch.
Là tiếng mở cửa, Đoàn Mễ đi ngủ còn chẳng khóa cửa chính!
Phó Tinh Khiêm toát mồ hôi hột, anh nhìn khắp nơi, bất đắc dĩ chỉ có thể chui xuống gầm giường của Đoàn Mễ rồi nằm im giả chết.
Trúc Thanh đi vào phòng, thở dài một hơi, đi tới chỉnh chăn cho Đoàn Mễ.
“Chị Mễ lại đạp chăn rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!