Hàn Dương Phong sau khi biết được tiểu bảo bối của Vũ Nhi không phải là con của Thiên Vương thì trong lòng anh đỡ lo lắng phần nào.
Mặc dù biết Thiên Vương không phải là cha ruột của Bảo Bảo nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng suy nghĩ về việc này.
“Vậy cha ruột của Bảo Bảo là ai?”
“Tại sao Vũ Nhi lại che giấu đi mối quan hệ giữa cha con họ như thế?”
“Không được nhất định mình phải điều tra ra chuyện này.”
Hàn Dương Phong quyết định phải điều tra được sự thật về cha của bảo bối của Vũ Nhi.
Hàn Dương Phong lấy điện thoại gọi cho Danish, một người bạn của anh lúc anh đi du học cũng là giám đốc công ty ABC nơi lúc trước Vũ Nhi làm.
“Alo, Danish.”
“Wow! Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu tìm đến tôi vậy Hàn Dương Phong?”
“Chỉ là lâu lâu tôi gọi cậu hỏi thăm một chút không được sao?”
“Thôi được rồi! Có chuyện gì thế cậu nói đi?”
“Danish, tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về Vũ Nhi, cậu có thể giúp tôi được không?”
“Đừng nói với tôi là cậu…”
Khoang khoang dừng khoảng chừng là năm giây, chẳng lẽ Hàn Dương Phong đã say nắng Diệp Vũ Nhi sao.
“Danish, cậu… Cậu đừng có mà suy nghĩ bậy bạ nhé!”
Hàn Dương Phong bị Danish nói trúng tim đen nên trả lời có phần hơi ấp a ấp úng.
Vẻ mặt Hàn Dương Phong lúc này có chút đỏ chắc là khi Danish nhắc đến việc này anh có phần ngại ngùng.
“Thôi được rồi! Không chọc cậu nữa. Cậu vào thẳng vấn đề chính đi.”
Hàn Dương Phong lấy lại vẻ bình tĩnh cũng như là phong độ lạnh lùng của một vị lãnh đạo tập đoàn rồi nói chuyện với Danish.
“Danish, cậu có biết cậu nhóc Bảo Bảo không?”
“Hàn Dương Phong, cậu đang nói về cậu con trai của Vũ Nhi à?”
“Đúng rồi!”
“Cậu nhóc đó rất là đáng yêu đã vậy lại còn thông minh. Từ nhỏ, Vũ Nhi đã luôn dẫn cậu bé lên công ty để vừa làm vừa chăm sóc cậu bé.”
“À mà, cậu muốn hỏi gì về cậu nhóc đó thế?”
“Danish, cậu có biết cha của đứa bé là ai không?”
“Cái này thì tôi chưa từng nghe Vũ Nhi nhắc đến bao giờ, từ lúc bầu đến lúc đẻ chỉ có một mình cô ấy tự đi làm tự chăm sóc cho bản thân.”
Hàn Dương Phong thở dài một tiếng như thất vọng vì không thể điều tra được cha của đứa bé.
Nhưng Hàn Dương Phong đâu ngờ rằng cha của Bảo Bảo lại chính là anh.
“Haizz…”
Hàn Dương Phong thở dài một tiếng rồi im lặng.
“Hàn Dương Phong, cậu sao thế?”
“Tôi không sao! Cậu nghỉ ngơi đi tôi có việc phải giải quyết. Hẹn gặp cậu vào một ngày sớm nhất.”
Tít! Tít! Tít!
Danish chỉ nhận lại ba tiếng tít xem như là kết thúc cuộc trò chuyện.
“Hàn Dương Phong gọi cho mình chỉ để hỏi về thông tin của Bảo Bảo thôi sao?”
“Kỳ lạ sao Hàn Dương Phong lại quan tâm đến Vũ Nhi và Bảo Bảo như thế?”
“Chẳng lẽ…”
Haizz, còn chẳng với chả lẽ gì nữa cơ chứ Hàn Dương Phong đã có tình cảm với Diệp Vũ Nhi. Điều này anh không thể phủ nhận nó.
Danish tập trung giải quyết công việc ở công ty không suy nghĩ gì đến việc đó nữa.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua lớp rèm cửa sổ rọi thẳng vào mặt Vũ Nhi. Cô xoay mình một lúc rồi lấy điện thoại ra xem đã sáu giờ ba mươi phút.
“Á muộn giờ rồi!”
Vũ Nhi nhanh chóng dậy vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô vừa làm vừa gọi tiểu bảo bối của mình dậy đi học.
“Bảo bối của mẹ mau dậy đi học nào, không sẽ trễ giờ mất.”
Vũ Nhi gọi nhưng Bảo Bảo vẫn cứ trở mình qua lại vẫn chưa chịu dậy.
“Bảo Bảo, mau dậy đi!”
“Con mau dậy đi, không sẽ muộn mất.”
Sau khi Bảo Bảo thức giấc Vũ Nhi cùng tiểu bảo bối của mình dùng bữa sáng mà cô đã chuẩn bị trước đó. Thế là lại bắt đầu một ngày mới.
Vẫn như mọi khi Vũ Nhi đưa Bảo Bảo đến trường sau đó, cô mới đến công ty.
“Chúc bảo bối của mẹ có một ngày học tập và vui chơi cùng bạn bè thật là vui vẻ nhé!”
“Dạ! Con cũng chúc mẹ có một ngày làm việc thật là tốt đẹp và vui vẻ. À mà mẹ nhớ hẹn chú Phong cùng đi chơi nhé!”
Vũ Nhi không từ chối như thế nào đành ậm ừ cho qua chuyện.
“Ừm! Được rồi Bảo Bảo mẹ sẽ hẹn chú Phong cùng đi chơi với mình.”
“Tạm biệt mẹ! Con vào lớp đây.”
Vũ Nhi dõi theo Bảo Bảo vào đến tận lớp rồi cô mới dám rời đi.
Vũ Nhi cũng nhanh chóng đến công ty.
“Không biết ngày hôm nay đi làm có gặp rắc rối gì nữa không?”
“Chỉ cần thấy mặt của anh ta là mình đã hết năng lượng để làm việc.”
Vũ Nhi vừa đi vừa suy nghĩ về những rắc rối mình đã gặp những ngày qua, còn thêm tên Hàn Dương Phong đáng ghét kia.
Vũ Nhi vừa đến cổng công ty đã gặp chú bảo vệ.
“Vũ Nhi, sao hôm nay con đi làm muộn thế?”
“Dạ! Hôm nay con có tí việc nên đi làm hơi muộn ạ.”
“Chắc Bảo Bảo lại thức trễ nên con mới đi làm trễ đúng không?”
“Dạ!”
“À chú cho con hỏi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Hàn Dương Phong, anh ấy đến chưa vậy chú?”
“Sếp Hàn đến rồi!”
Vũ Nhi xụ mặt xuống khi nghe câu trả lời của chú bảo vệ.
“Tiêu rồi! Vậy là tiêu đời rồi.”
Vũ Nhi nhanh chóng đi về phòng làm việc của mình.
“Chào chị Vũ Nhi!”
Vân Anh đang đứng chờ photo tài liệu thì lại gặp Vũ Nhi đang hớt hãi chạy vào.
“Vũ Nhi, sếp Hàn đang đợi chị.”
Vũ Nhi ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào phòng thì đã thấy Hàn Dương Phong đứng trước bàn làm việc đợi cô.
“Diệp Vũ Nhi, cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Hàn Dương Phong vẻ mặt cau có khó chịu, lạnh lùng thoát ra những lời thản nhiên từ miệng.
“Chào tổng giám đốc, hôm nay tôi có việc nên đi làm muộn một chút.”
“Tôi hỏi cô bây giờ là mấy giờ?”
“Xin lỗi tổng giám đốc tôi đã đến trễ, mong anh bỏ qua cho tôi lần này. Do tôi đưa Bảo Bảo đi học nên đến trễ một chút.”
Hàn Dương Phong vừa nghe cô nhắc đến Bảo Bảo liền xoa dịu cơn giận trong lòng anh. Cũng chẳng biết vì lý do gì mà anh lại nguôi giận khi nhắc đến Bảo Bảo.
“Diệp Vũ Nhi, cô vào phòng gặp tôi một chút!”
Hàn Dương Phong, vừa nói xong đã quay người đi vào phòng làm việc.
“Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc.”
Vũ Nhi cũng nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Hàn Dương Phong chẳng dám làm trái ý anh ta.
“Haizz, mình nhớ sáng mình bước chân phải ra trước mà tại sao lại đen như vậy?”
“Tên rắn độc đáng ghét này.”
Vũ Nhi vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng cửa phòng làm việc của Hàn Dương Phong vang lên.
“Vào đi!”
Hàn Dương Phong lạnh lùng thoát ra hai từ.