*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Cái gì!
Quách Khải Lâm vừa nghe vậy lập tức thấy không ổn, căng thẳng nhìn về phía sau.
Sau đó, ông ta thấy đám người Từ Hoài Nhân cùng Từ Bạch Đình cùng bước nhanh về phía bên này, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Xì xào.”
Khách khứa xung quanh thấy vậy cũng vô cùng rối rắm, người kia đắc tội với bọn côn đồ nhà họ Từ của Bắc Lộc ư?
Quả là muốn chết mà! Bọn họ thoáng chốc khủng hoảng tột cùng, đồng loạt tách ra thành một con đường cho nhà họ Từ, dường như đã thấy ngay trước mắt cảnh tượng Lâm Thiệu Huy bị nhà họ Từ đánh cho tan xương nát thịt.
Không chỉ mình bọn họ, ngay lúc này, Châu Thị Cầm và Tương Hân thấy vậy, vẻ kinh hoảng trên mặt nháy mắt tiêu tán thành mây khỏi, lại chuyển sang kiêu ngạo đắc ý tận trời.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Cô ta nở nụ cười hả hệ.
Nhất là Châu Thị Cầm, vừa chứng kiến cảnh này là mừng như điên, cười rộ lên như phát rồi.
“Ha ha ha! Đúng là tìm đường chết mà, anh lại dám đắc tội nhà họ Từ? Nhà âm nhạc như Quách Khải Lâm đời nào so được với bọn họ, anh chết chắc rồi!”
Cô ta nào có biết, lực ảnh hưởng của quý ngài đáng sợ đến mức nào, cho rằng anh cùng lắm cũng chỉ là một nhà làm nhạc có chút tiếng tăm, hoàn toàn không có tầm xứng với nhà họ Từ nổi danh như cồn ở Bắc Lộc.
Hơn nữa, điểm mấu chốt nhất là, người nhà họ Từ là do cô ta gọi đến.
Châu Thị Cầm và Từ Bạch Đình từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi, vừa rồi cô ta bị Lâm Thiệu Huy sỉ nhục đã gọi điện mách Từ Bạch Đình, tính bảo anh ta tới ra mặt cho cô.
Nhưng chẳng biết tại sao, Từ Bạch Đình mãi không chịu nghe điện thoại, Châu Thị Cầm chỉ đành nhắn qua messenger bảo Từ Bạch Đình rằng mình đang đợi anh ta ở khách sạn. Từ Bạch Đình hẳn là đã thấy tin nhắn của cô ta nên mới chạy tới đây.
Có điều bất kể thế nào cô ta cũng không nghĩ rằng, Từ Bạch Đình đã bị đánh tàn phế, mà người đánh anh ta còn là Lâm Thiệu Huy?
Quả là trời cũng giúp cô ta!
Ngay lập tức, Châu Thị Cầm trưng bộ mặt tươi như hoa đón tiếp Từ Bạch Đình: “Cậu chủ Đình, anh đến rồi!”
Từ Hoài Nhân thấy Châu Thi Cầm lại trầm mặt:
“Cô là ai?”
“Ba, em ấy tên Châu Thị Cầm, là người báo cho con biết Lâm Thiệu Huy đang ở đây.
Từ Bạch Đình vội vàng nói.
Đêm nay bọn họ đã phải vận dụng tất cả mạng lưới quan hệ để tìm kiếm Lâm Thiệu Huy, cũng bởi vậy anh ta vừa thấy tin nhắn Châu Thi Cầm gửi tới liền theo bản năng cho rằng cô ta biết Lâm Thiệu Huy ở đâu nên mới chạy tới đây. Thật không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào, Lâm Thiệu Huy lại ở đây thật.
Từ Hoài Nhân gật đầu, đoạn nhìn về phía Châu Thị Cầm: “Làm tốt lắm, từ nay về sau, nhà họ Từ tôi thiếu cô một ân huệ, mặc kệ sau này cô có yêu cầu gì, nhà họ Từ sẽ đáp ứng tất cả!"
Cái gì cơ?
Nghe Từ Hoài Nhân nói vậy, Châu Thi Cầm quả thực không thể tin nổi vào tai mình, cô ta không những báo được thù, mà còn được nhà họ Từ nhớ ơn luôn?
Yêu cầu gì cũng được?
Vậy mình muốn có thật nhiều tiền cũng được chứ? Châu Thi Cầm nhất thời vui phát cuồng.
Ngay lúc đó, cô ta có cảm giác mình đã trở thành tỷ phú rồi.
“Ha ha ha! Lâm Thiệu Huy, anh tưởng biết đàn một bản nhạc rách nát thì sẽ cứu được cái mạng chó nhà anh đấy à? Người nhà họ Từ đã đến đây, anh chết chắc rồi!”
Mà lúc này Uông Minh Triết cũng đang cười cực kỳ âm hiểm tàn nhẫn, trong mắt lập lòe ánh sáng xấu xa, nhìn đăm đăm Lâm Thiệu Huy.
Anh ta không thể chờ thêm một phút giây nào nữa để thấy được thảm trạng của Lâm Thiệu Huy.
Tiếp đó, Châu Thị Cầm phởn chí vênh mặt nhìn Lâm Thiệu Huy: “Ha ha ha! Đồ bỏ đi, vinh hoa phú quý là của tôi, công lao lại thuộc về anh. Bây giờ, anh có thể đi chết