*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hối hận. Châu Thị Cầm hoàn toàn hối hận rồi.
Quách Khải Lâm!
Từ Hoài Nhân!
Đến cả nhân vật lớn siêu cấp như vậy cũng phải dập đầu nhận sai trước Lâm Thiệu Huy, người đàn ông như thế sao có thể là bỏ đi không mua nổi được nhà được xe?
Bây giờ, cả quái vật lớn như nhà họ Từ cũng phải quỳ xuống, cầu xin Lâm Thiệu Huy tha mạng.
Anh ta, có thể chi phối quyền sinh sát của một gia đình quyền thế ư?
Đàn ông như vậy, có thể nói là cấp bậc bá chủ.
Mà mình lại làm đủ mọi cách nhục nhã anh ta, bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt đẹp?
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Châu Thi Cầm chỉ cảm thấy tim bị đâm cho một đao thật lực, nước mắt không khống chế được trào ra như vỡ đê.
Hiện tại cô ta không chỉ bỏ lỡ Lâm Thiệu Huy, mà còn hoàn toàn mạo phạm với bá chủ bậc này, cô ta xong thật rồi.
Đâu chỉ có cô ta!
Uông Minh Triết bên cạnh, tròng mắt lúc này cũng sắp trợn rách.
Anh ta nhìn nhóm người nhà họ Từ nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, nhìn gương mặt hờ hững lạnh nhạt của Lâm Thiệu Huy.
Uông Minh Triết chỉ cảm thấy, thế giới này điên rồi.
Thằng bỏ đi này, sao lại có năng lực chi phối sống chết của nhà họ Từ chứ?
Trò đùa đặc sắc gì thế?
“Không... không thể nào! Anh ta là bỏ đi bị nhà họ Lâm ruồng bỏ, hơn nữa anh ta còn đánh gãy chân Từ Bạch Đình, mấy người sao lại tha cho anh ta? Mấy người điên cả rồi sao?”
Trong nháy mắt, tâm trạng Uông Minh Triết chìm đến đáy cốc, đồng thời chợt nảy lên dự cảm xấu, hoảng sợ khôn cùng nhìn cả nhà họ Từ.
Đầu óc người nhà họ Từ có vấn đề rồi à?
Vậy nhưng Từ Hoài Nhân lại lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Chó chết, dám đắc tội với cậu Huy, hậu quả phải chịu hoàn toàn là do gieo gió gặt bão, không thể trách cậu Huy!” “Nếu cậu Huy vẫn chưa hết giận, ông già này sẽ bẻ gãy hai tay nó ngay tại đây!”
Cái gì?
Mọi người không thể tin vào những gì tai mình nghe được nữa, đây mà là lời cha ruột có thể nói à?
Vì nịnh bợ lấy lòng Lâm Thiệu Huy mà không tiếc hành hạ con trai mình ư?
Nhất thời ai nấy nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn thấy quỷ, người kia rốt cuộc có thân phận khủng bố đến mức nào chứ?
Lúc này, Uông Minh Triết thấy mình cũng sắp điên rồi!
Không thể nào, anh ta là bỏ đi mới đúng, rốt cuộc mấy năm nay anh đã đã xảy ra chuyện gì?
Lại có thể làm cho Quách Khải Lâm lẫn Từ Hoài Nhân, lũ lượt quỳ lạy vậy?
Đây... Đây chắc chắn là ảo giác!
"Ha ha."
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy cong lên thành một đường đầy châm chọc, tiếp đó lãnh đạm thốt ra một câu: “Nhà họ Từ, có thể sống!”
"Ầm."
Một lời này của Lâm Thiệu Huy, với nhà họ Từ chẳng khác nào tiếng trời, khiến cho toàn bộ người nhà họ Từ, hoàn toàn phát cuồng.
Người nhà họ Từ có mặt ở đây đều trong giây lát lệ rơi đầy mặt, trên mặt là niềm vui khôn xiết.
Sau đó lại hướng về phía Lâm Thiệu Huy, điên cuồng dập đầu.