*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Cái gì?
Trên mặt của Uông Minh Triế nhất thời ngập tràn căm phẫn, bắt cậu cả nhà họ Uông quỳ xuống trước mặt đồ bỏ đi này?
Làm sao có thể chứ?
“Lâm Thiệu Huy, tao khuyên mày đừng tìm chết. Làm nhục tao chính là làm nhục nhà họ Uông, mày sẽ chết không có chỗ chôn.”
Trong mắt Uông Minh Triết ngập tràn hận ý, buông lời uy hiếp Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy lại chỉ cười lạnh đáp lại: “Xem ra, cậu cả Triết của chúng ta còn chưa hiểu rõ tình huống đâu nhỉ.”
“Từ Hoài Nhân, đập gãy chân anh ta."
"Ầm."
Trong nháy mắt, Uông Minh Triết triệt để bùng nổ.
Điên rồi. Người kia, điên thật rồi.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Không những dám làm anh ta bị thương, bây giờ còn dám đập gãy chân anh ta?
Anh ta thật sự định đối đầu với nhà họ Uông bọn họ, không chết không ngừng ư?
Nghe vậy, trên mặt của Từ Hoài Nhân thoáng chốc hiện vẻ dữ tợn.
“Không thành vấn đề."
Sau đó, ông ta nháy mắt với tôi tớ, đám người đó lập tức đi về hướng Uông Minh Triết.
Thấy vậy Uông Minh Triết càng thêm hoảng sợ, hét lên thảm thiết:
“Từ Hoài Nhân, ông điên rồi sao? Ông đang kết hận thù với nhà họ Uông chúng tôi đấy.”
Không chỉ Lâm Thiệu Huy điên rồi, ngay cả Từ Hoài Nhân cũng điên rồi.
Đám côn đồ nhà họ Từ, sao có thể là đối thủ của cường long nhà họ Uông?
Vậy mà Từ Hoài Nhân lại nghe lời Lâm Thiệu Huy phân phó, đánh gãy hai chân anh ta?
Bị Uông Minh Triết uy hiếp, Từ Hoài Nhân chỉ cười nhạt:
“Nhà họ Uông đối với cậu Lâm mà nói, cũng chỉ là con kiến hội mà thôi.”
Lâm Thiệu Huy, đường đường là Tướng Huy của An Nam. Nhà họ Uông là cái thá gì? Xứng uy hiếp Tướng Huy ư? Có điều, câu nói của ông ta lại làm nơi đây triệt để sôi trào.
Nhà họ Uông đối với Lâm Thiệu Huy mà nói, chỉ là con kiến hôi?
Trước đó Lâm Thiệu Huy đã nói một câu tương tự, nhưng bọn họ chỉ cười khẩy cho qua, coi như Lâm Thiệu Huy không biết sống chết mạnh miệng nói xằng.
Thế nhưng giờ đây, Từ Hoài Nhân lại cũng nói một câu như vậy, bọn họ buộc phải tin.
Trong nháy mắt mọi người vô cùng sợ hãi, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một con quỷ sống sờ sờ, bất an tới cực điểm.
Người kia, rốt cuộc có thân phận có kinh khủng bực nào mà có thể được Từ Hoài Nhân tán thành đến mức ấy?
Uông Minh Triết bên cạnh đã bị dọa ngây người, trong mắt che kín nỗi hoảng sợ, không thể tin được vào tai của mình.
Anh ta nhìn Lâm Thiệu Huy chòng chọc, trong lòng bỗng nảy lên dự cảm xấu, rốt cuộc bao năm nay tên bỏ đi này đã gặp những chuyện gì?
Song đúng lúc ấy.
“Quỳ ngay bây giờ, hoặc là quỳ mãi mãi.”
Một tiếng quát hung ác điên cuồng cực độ chợt bùng nổ từ trong miệng Lâm Thiệu Huy.
Con người của anh đã trải rộng ánh sắc lạnh tàn bạo.
“Bụp bụp”
Uông Minh Triết mang vẻ mặt sỉ nhục quỳ rạp trên đất, sâu nơi đáy mắt hiện lên oán hận cực hạn. Bắt một cậu cả nhà phú hào như anh ta quỳ xuống.
So với giết quách anh ta đi, còn thống khổ hơn.
Trong lòng anh ta đã sản sinh hận ý điên cuồng với Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy nào có quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, nói bằng giọng điệu rét buốt như băng tuyết:
“Anh nên thấy may mắn vì mình không phải người nhà họ Lâm.”
Nếu như Uông Minh Triết là người nhà họ Lâm, vậy thì lúc này, anh ta đã là người chết rồi.
Thế nhưng Uông Minh Triết hoàn toàn xem thường sự tha thứ của Lâm Thiệu Huy.
Trái lại, giọng điệu ăn trên ngồi