*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Cái gì?
Vừa nghe lời này, hai chân Tương Hân tức khắc run lập cập hoảng hốt nhìn Lâm Thiệu Huy: "Chuyện... Chuyện này không liên quan đến tôi.”
"Ha."
Nghe câu nói vô liêm sỉ của cô ta, Lâm Thiệu Huy tức đến bật cười: “Hãm hại nghệ sĩ, cưỡng ép nghệ sĩ ngủ cùng, bức bách cô ta không làm được thì hủy hoại, vậy còn dám nói không liên quan đến Cô?"
“Tôi... Tôi đều vì muốn tốt cho cô ấ."
Tương Hân nói dối, hai chân không kìm được run rẩy, bị dọa phát khóc.
Cô ta cũng không ngờ được, đồ bỏ đi Lâm Thiệu Huy bị vứt bỏ lại có bối cảnh đáng sợ như vậy.
“Muốn tốt cho cô ấy?”
Sâu trong đáy mắt Lâm Thiệu Huy, sát khi ngày một nồng đậm: “Tôi thấy cô chỉ muốn tốt cho mình thôi chứ nhỉ?”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là Uông Minh Triết đã hứa hẹn cho cô không ít lợi ích?”
Nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy, thân thể mềm mại của Tương Hân run lên. Quả thật Uông Minh Triết đã hứa hẹn với cô ta, chỉ cần cô ta có thể giúp một tay bắt Phương Y Thần, Uông Minh Triết sẽ cho cô ta làm đại cổ đông của công ty Kinh Nguyệt.
Ngủ một đêm cũng chả có gì ghê gớm, thế nên cô ta chẳng do dự gì mà bán đứng Phương Y Thần.
Thậm chí vì phòng ngừa không may, cô ta còn chuẩn bị cả thuốc kích dục, định bụng lừa Phương Y Thần uống.
Đợi khi Uông Minh Triết có được Phương Y Thần rồi, lại chụp mấy tấm hình khỏa thân của Phương Y Thần để đe dọa. Cô ta không tin Phương Y Thần không chịu khuất phục.
Đáng lẽ cô ta đã có thể thực hiện giấc mộng trở thành đại cổ đông rồi.
Vậy mà Lâm Thiệu Huy lại xuất hiện, đập tan tất cả mọi thứ.
“Không có... Tôi không làm. Anh đừng nói bậy”
Tương Hân nhất thời hốt hoảng, ngược lại nhìn về phía Phương Y Thần:
“Y Thần, cô phải tin tôi. Bạn trai cô đang vu oan cho tôi. Tất cả những gì tôi làm đều vì tốt cho cô mà thôi, tôi lo cô nhất thời xung động mà tự hủy tương lai nên mới quyết định đến đây cản cô.”
Nghe cô ta nói vậy, Phương Y Thần thoảng có chút do dự.
Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng: “Trong túi cô có một lọ thuốc kích dục cực mạnh, là chuẩn bị cho Phương Y Thần.”
“Ngoài ra, nếu tôi đoán không sai, sau đó mấy người còn định chụp ảnh nhạy cảm của Phương Y Thần để làm vật uy hiếp, không sai chứ?”
Cái gì?
Tương Hân lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ, khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy.
Làm sao anh ta biết được kế hoạch của mình kia chứ?
Lại còn biết mình mang theo thuốc kích dục?
Chẳng lẽ anh ta biết đọc suy nghĩ?
Chuyện này quá mức khó tin. Nhìn vẻ mặt của Tương Hân, Phương Y Thần cũng đã hiểu ra, Lâm Thiệu Huy nói trúng rồi.
Thân thể yêu kiều tức đến run rẩy, đôi mắt cô ngập những giọt nước mắt xấu hổ lẫn giận dữ.
Từ trước đến nay, cô luôn coi Tương Hân như chị của mình, nào có ngờ người chị cô yêu mến lại đối xử với cô như thế.
Rõ ràng là muốn hủy hoại cô.
“Bụp bụp."
Tương Hân chẳng còn chút sức để lừa gạt thêm nữa, co quắp ngồi trên đất, mặt đã là một mảnh tro tàn.
“Cứu tôi. Y Thần cứu tôi. Tôi biết lỗi rồi, cô cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi không dám nữa.”
Tương Hân quỳ sụp xuống trước mắt Phương Y Thần, mặt dày mày dạn cầu xin Phương Y Thần tha thứ cho mình.
Đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, gương mặt Phương Y Thần đã tái mét, không thốt nổi một câu.
Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nhìn Tương Hân: “Từ chức tại công ty quản lý, đồng thời từ nay về sau rời khỏi giới giải trí."
"Ầm!"
Nghe nói thế, Tương Hân nhất thời như bị điện giật, trên mặt toát