*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Uông Minh Triết vẫn không cam lòng lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số thần bí.
"Cậu cả, tôi gặp được tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy kia rồi.”
Hử?
Người đàn ông đầu bên kia có vẻ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hơi sững sờ.
Rồi một lát sau, lại cực kỳ khinh thường cười lạnh: “Tôi biết, tên bỏ đi kia vẫn luôn ở thành phố Nam Giang."
Uông Minh Triết trầm mặt, có chút thấp thỏm nói: “Cậu cả, hình như anh ta đã trở nên không quá giống xưa, tôi vừa thấy đến cả nhà họ Từ Bắc Lộ cũng kính nể có thừa với anh ta.”
Vậy thì sao?
"Ha ha ha."
Đầu kia rộ lên từng tràng cười đầy ý chê cười: “Uông Minh Triết à Uông Minh Triết, cậu bị tên bỏ đi kia dọa sợ rồi.”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Người nhà họ Từ sợ vốn không sợ tên bỏ đi kia, mà là vợ của anh ta, Bạch Tố Y."
Cái gì?
Biểu cảm Uông Minh Triết thoáng chốc thay đổi, trong mắt lộ ra chấn động kịch liệt.
“Theo tôi được biết, tên bỏ đi đang ở rể, mà vợ của anh ta chính là Bạch Tố Y như mặt trời ban trưa của Nam Giang."
“Trước đó nhà họ Từ từng đắc tội với Bạch Tố Y, bởi vậy mà bị thế lực thần bí trừng phạt thương mại, nhà họ Từ sợ bị một vố của Bạch Tổ Y nên mới phải tìm đến đồ bỏ đi này."
Thì ra là thế.
Khóe miệng Uông Minh Triết kéo ra một nụ cười phẫn hận.
“Nói vậy thì tên bỏ đi kia cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”
Mà "cậu cả” bên kia, cũng không ngừng cười khẩy: “Năm đó nhà họ Lâm có thể giẫm nát cậu ta dưới chân, hiện tại cũng vậy."
“Bởi vì đồ bỏ đi, thì vĩnh viễn là đồ bỏ đi.”
Uông Minh Triết nhận ra mình bị dọa, nhất thời xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, trong mặt tóe ra lửa giận oán độc:
“Tên chó chết đáng hận, tao không bỏ qua cho mày đâu.”
“Uông Minh Triết, tên bỏ đi kia không là gì, nhưng Bạch Tố Y cũng không dễ chọc, dựa vào tin tức tôi thu được, đứng sau lưng cô ta rất có thể là...”
“Tướng Huy."
Cái gì?
Nghe bên kia nói vậy, hai chân Uông Minh Triết mềm nhũn, thiếu điều ngồi phịch xuống dưới đất.
Trên mặt anh ta là nỗi khiếp hãi nồng đậm.
Tướng... Tướng Huy?
Một trong tứ đại quân đoàn An Nam, trong tay vòng quay số mệnh sinh tử, nắm quyền hành tối thượng, được ca ngợi là trọng khí của quốc gia, triển vọng không hạn định.
Anh ta lại có liên quan đến
Bạch Tố Y?
Thật... Thật quá khó tin.
Uông Minh Triết hô hấp dồn dập, lần này thật sự bị dọa sợ.
Chẳng trách Bạch Tố Y có thể ngang trời xuất thế, nhảy một cái trở thành tông chủ Nam Giang, thì ra bởi vì đằng sau cô ta là một người có quyền lực tột cùng sừng sững ở An Nam.
Uông Minh Triết nuốt nước miếng một cái.
Sau đó, trên mặt hiện lên một nụ cười dâm loạn: “Cậu cả, nếu tôi phịch Bạch Tố Y, cắm sừng tên bỏ đi kia thì Bạch Tố Y liệu có còn tiếp tục che chở nó không?”
Uông Minh Triết rất tự tin vào bản thân với bối cảnh, tài ăn nói và ngoại hình của mình, nhất định có thể leo lên giường Bạch Tố Y.
Trong mắt mình, anh ta đâu chỉ ưu tú hơn Lâm Thiệu Huy gấp