Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghe xong lời này, Thẩm Ngọc Linh đột nhiên cười khinh thường một tiếng, sau đó nịnh bợ nói: "Cậu chủ Triết, anh ta cũng chỉ là một tên ăn bám vô dụng mà thôi, đương nhiên là chẳng ra làm sao cả. Đem anh đi so sánh với cái loại rác rưởi này, vậy chẳng khác gì một trời một vực cả."

“Đúng đúng đúng, cái tên vô dụng như vậy, e rằng cậu ta còn chẳng đủ tư cách để đi xách giày cho cậu chủ Triết nữa.” Thúy Bình cũng khinh thường mà nhìn Lâm Bình một cái: "Theo tôi thấy, chỉ có người cao quý như cậu chủ Triết đây mới có tư cách để xứng đôi với Bạch Tổ Y nhà chúng tôi."

Cái gì? Lúc này, nếu không nhìn thấy vẻ mặt an tâm của nhà họ Thẩm, thì người nhà Bạch Tố Y còn nghĩ não mình có vấn đề nữa.

Trên mặt bọn họ đều mang vẻ tức giận đùng đùng.

Quả nhiên đã bị Lâm Thiệu Huy nói trúng.

Bữa tiệc hôm nay là có mục đích.

Để có thể xu nịnh cái tên Uông Minh Triết này, người nhà họ Thẩm không ngần ngại mượn cớ để Bạch Tố Y đến tiếp khách?

Bọn họ còn xem gia đình Bạch Tố Y là gì?

Bạch Tố Y tức giận đến run người, vẻ mặt tối sầm nói:

"Cậu chủ Triết, xin hãy tôn trọng người khác một chút. Nếu anh còn xúc phạm chồng tôi như vậy, vậy thứ lỗi tôi không thể tiếp đón anh được nữa."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hửm?

Tình huống này... Uông Minh Triết hoàn toàn choáng váng.

Theo điều tra của anh ta, lẽ ra người nhà Bạch Tố Y nên coi thường Lâm Thiệu Huy mới đúng.

Nhưng theo như tình huống hiện tại, tại sao lại có thể chủ động đứng ra bảo vệ anh ta?

"Bạch Tố Y, thái độ của cháu như vậy là thế nào. Cậu chủ Triết để mắt đến cháu thì đó là phúc phận của cháu, tại sao cháu lại không biết tốt xấu như vậy?"

Trong mắt ông cụ nhà họ Thẩm đột nhiên lóe lên lửa giận, ông ta lạnh lùng nhìn Bạch Tố Y: "Chẳng lẽ cháu thật sự muốn sống chung với cái tên vô dụng này cả đời?"

Lập tức, người nhà họ Thẩm ai nấy đều nhìn chằm chằm Bạch Tố Y với vẻ khinh thường, chế nhạo nói:

"Thật sự không biết tốt xấu là gì. Nếu như tôi có thể lọt được vào mắt xanh của cậu chủ Triết, chỉ sợ trong mơ cũng có thể cười đến tỉnh. Vậy mà cô ta lại dám từ chối, đúng là có mắt như mù mà."

"Ha ha, nếu cô ta không không mù thì cũng không thể nào nhìn trúng cái tên vô dụng như vậy được. Sống cùng anh ta rồi phải chịu bao nhiêu khổ cực, còn dám ra mặt giúp cậu ta, thật là không biết xấu hổ mà."

Nghe những lời này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Nếu nhà họ Thẩm đã không hoan nghênh chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này."

Thấy tình hình trước mắt, Uông Minh Triết hoàn toàn sững sờ, lúc này anh ta mới nhận ra mình đã đánh giá thấp tầm quan trọng của tên vô dụng Lâm Thiệu Huy trong lòng Bạch Tổ Y.

Ngay lập tức, Uông Minh Triết vội vàng bước lên ngăn cản đảm người Bạch Tổ Y, sau đó cúi đầu trước Bạch Tổ Y: "Cô Bạch Tổ Y, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi thực sự xin lỗi cô."

"Tôi hy vọng cô sẽ tha thứ cho tôi."

Hả? Mọi người ai nấy đều không ngờ rằng đường đường là một cậu chủ nhà họ Uông có tiếng ở Thủ đô mà lại phải cúi đầu trước một Bạch Tổ Y?

Bọn họ, đây không phải là đang nằm mơ đấy chứ.

Trong khoảnh khắc, cả nhà họ Thẩm như chết sững tại chỗ.

Dù họ biết Uông Minh Triết thích Bạch Tố Y nhưng cũng không cần phải cúi đầu hạ thấp thân phận xin lỗi như vậy chứ?

Lúc này, ông cụ nhà họ Thẩm vội vàng trách mắng Bạch Tổ Y: "Bạch Tố Y, cháu có biết cậu chủ Triết có thân phận như thế nào không? Đó là thân phận ư vô cùng cao quý, cháu còn không biết tốt xấu gì sao?"

"Nếu là như vậy, đừng trách nhà họ Thẩm chúng tôi không khách khí với nhà cháu."

Trong lời nói mang theo một sự uy hiếp, đe dọa to lớn.

Chỉ là mọi người đều không để ý tới lúc Uông Minh Triết cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

Con khốn, vậy mà dám ra vẻ thanh cao trước mặt ông đây?

Đợi đến khi ông đây lôi được cô lên giường, cô cứ cố gắng mà tận hưởng.

Lúc này, dưới sự ép buộc của mọi người, Bạch Tố Y không còn cách nào khác, đành phải đồng ý: "Tôi tha thứ cho anh."

"Tốt quá rồi."

Uông Minh Triết giả bộ vui mừng, nói: "Cảm ơn cô Bạch Tố Y. À, đúng rồi, đúng lúc tôi có một số về cho Triển lãm Trang sức Quốc tế Kim Đỉnh ở đây, tôi có thể mời mọi người đến đó một chuyến không?"

Cái gì?

Kim Đỉnh?

Cả nhà họ Thẩm đều hoàn toàn sững sờ, đó là một cuộc triển lãm trang sức quốc tế có tiếng



Nhấn Mở Bình Luận