*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy chỉ có thể chịu nhục, trong lòng Uông Minh Triết vui sướng đến phát điên.
Nhưng bề ngoài, anh ta lại cổ tỏ vẻ rộng lượng: "Ông cụ nhà họ Thẩm, không sao đâu."
"Sợ rằng người anh em này cả đời cũng chưa nhìn thấy vẻ hào nhoáng, xa hoa đến vậy, để cho anh ấy cảm nhận được chút địa vị cao quý đi, cái này cũng không có gì to tát cả."
"Chúng ta mau chóng đến triển lãm thôi, đừng để ông Smith phải chờ đợi lâu."
Ông cụ nhà họ Thẩm hậm hực “Hừ” một tiếng, giọng điệu vẫn chán ghét như cũ, nói: "Vốn dĩ, cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt gì đâu. Vô dụng thì vẫn mãi là vô dụng. Cả đời này chỉ xứng bị chà đạp dưới chân."
Nói xong, ông ta không nhìn Lâm Thiệu Huy nữa, mà đi về phía cửa.
"Lâm Thiệu Huy, anh có thể im miệng được không? Chưa thấy chúng ta đã đủ mất mặt rồi sao?"
Bạch Tổ Y có chút buồn bực, oán giận nhìn Lâm Thiệu Huy nói, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Kim Đỉnh là sản nghiệp lớn nhất của Huyết Ngục, nếu muốn mời thì cũng nên mời cô, làm gì có chuyện mời Lâm Thiệu Huy đến chứ?
Lời bịa đặt của Lâm Thiệu Huy sẽ chỉ làm tăng thêm sự lố bịch, không những vậy còn liên lụy khiến gia đình họ trở thành trò cười cho người khác.
Lâm Thiệu Huy muốn mở miệng nói, nhưng rốt cuộc cũng chỉ cười bất lực.
Sau đó, một nhóm người lần lượt bước ra khỏi cửa rồi lên xe.
Chỉ là khi đến lượt Lâm Thiệu Huy, Uông Minh Triết đột nhiên dừng lại trước mặt anh, nói dối một cách trắng trợn: "Người anh em này, tôi thực xin lỗi. Số vé tôi chuẩn bị từ trước đúng lúc thiếu mất một vé, hay là cậu đừng nên đi? Dù sao anh đi thì cũng không có khả năng mua được, dễ mất mặt lắm."
Đây rõ ràng là cố ý châm chọc.
"Ha ha ha."
Mọi người nhà họ Thẩm lúc đó đều cười phá lên, ai cũng nhìn rõ Uông Minh Triết đang cố ý châm chọc Lâm Thiệu Huy.
"Lâm Thiệu Huy, tôi cảm thấy cậu chủ Triết nói đúng đó. Dù sao anh cũng nghèo như vậy rồi, lấy đâu tiền mà mua nổi, tốt nhất là anh về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ đi."
Nhìn thấy bộ dạng gặp họa của người khác, Thẩm Ngọc Linh không khỏi cười lớn, đồng thời trong lòng còn phụ họa thêm: “Đợi đến khi anh thức dậy thì trên đầu đã mọc cặp sừng lớn rồi.”
Mà ông cụ nhà họ Thẩm ra trực tiếp ra lệnh: "Bảo cậu ta cút về đi. Đưa cậu ta đến Kim Đỉnh là muốn làm mất mặt nhà họ Thẩm này sao?"
Nghe những lời đó, trong lòng Bạch Tố Y đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô chỉ muốn xuống xe.
Nhưng Lâm Thiệu Huy liền đặt tay lên mu bàn tay cô, mỉm cười, lắc đầu với cô:
"Chút nữa, chúng ta gặp nhau ở Kim Đỉnh sau.
Cái gì?
Lúc này, người nhà họ Thẩm đều hướng mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như thể nhìn một tên điên.
Cái tên này vẫn còn có ý định đến Kim Đỉnh sao?
Anh ta nghĩ Kim Đỉnh là nơi tùy tiện mà ngay cả chó mèo đều có thể đến được sao? Thật là hài hước.
Đối với họ, những lời của Lâm Thiệu Huy không khác gì lời của một tên ngốc.
Giống như lời anh nói Kim Đỉnh đến để tìm mình, đúng là không biết xấu hổ, khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Ngay cả Bạch Tố Y cũng không tin, lộ ra vẻ do dự: "Nhưng anh..."
Lâm Thiệu Huy chỉ cười: "Yên tâm đi, nếu anh nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến. Dù sao thì Kim Đỉnh cũng không thể thiếu ông chủ được."
Hả?
Khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều bị choáng váng.
Họ không rõ đằng sau câu nói của Lâm Thiệu Huy rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở Kim Đỉnh sau?"
Uông Minh Triết khinh thường buông một lời, rồi yêu cầu Smith khởi động xe rời khỏi nhà họ Thẩm.