**********
Diệp Thế Hào tức giận, phổi như muốn nổ tung, thậm chí anh ta còn có ý định bóp chết Uông Minh Triết ngay tại chỗ.
Anh ta xây xẩm mặt mày, nói: "Là lỗi của tôi, xin anh nguôi giận.
Thấy vậy, Uông Minh Triết chỉ hậm hực “Hừ” một tiếng rồi kiêu ngạo nói với nhà họ Thẩm: "Mọi người còn nghi ngờ gì nữa không nào?" Tất cả người nhà họ Thẩm đều cuống quýt lắc đầu, nhìn thẳng vào Uông Minh Triết. "Mọi người xem xem, tôi đã nói cậu chủ Triết thì không thể nào sai được. Mấy người có mắt mà như mù, dám nghi ngờ cậu chủ Triết."
Thủy Bình nhanh chóng quở trách, nụ cười trên mặt càng thêm nịnh nọt, sau đó bày ra vẻ ta đây mắng Diệp Thế Hào: "Vừa rồi các cậu đắc tội với cậu chủ Triết, các cậu tưởng thế là xong à. Đám người vừa rồi, mau bảo bọn họ cút ra đây nghênh tiếp lại cậu chủ Triết một lần nữa, "
Hům?
Hai mắt Uông Minh Triết sáng lên, sau đó tán thưởng nói: "Vẫn là dì Thủy Bình nghĩ chu đáo."
Sau đó, Uông Minh Triết trừng mắt nhìn Diệp Thế Hào, ra lệnh: "Đúng vậy. Tôi đây chính là khách quý của các anh, những nghi thức tiếp đón làm sao có thể thiếu được? Bảo bọn họ cút hết ra đây, xin lỗi tôi một lượt."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Cái gì?
Diệp Thế Hào không khỏi tức giận, vẻ mặt càng lúc càng tối sầm.
Một tên ăn phải gan hùm mới dám giả mạo anh Lâm, may mắn được vào Kim Đỉnh, vậy mà dám năm lần bảy lượt ra vẻ kiêu ngạo, đây là không xem Diệp Thế Hào ra gì sao?
Chán sống rồi sao?
Ngay khi Diệp Thế Hào chuẩn bị ra tay thì nghe thấy Thẩm lão ra nói: "Bỏ đi Minh Triết, chuyện quan trọng còn ở phía trước."
Nghe xong lời này, Uông Minh Triết mới "Hừ” lạnh một cái, lườm Diệp Thế Hào, nói: "Nếu có lần sau nữa thì anh cứ xác định xách đầu đến gặp tôi. Chúng ta đi." Đám người nhà họ Thẩm vênh váo đắc ý bước vào trung tâm triển lãm đồ trang sức.
Khoảnh khắc họ vừa bước vào liền bị ảnh sáng rực rỡ, chói lọi của những thứ đồ trang sức làm cho lóa mắt.
Những chuỗi trang sức đắt đỏ nằm yên lặng bên trong những tủ kính trưng bày, phản chiếu ánh sáng chói lại và quyến rũ.
Dường như người ta chỉ cần nhìn vào nó thì sẽ không thể kìm lòng được mà bị nó mê hoặc. "Một sợi dây chuyền mà có giá bốn phẩy năm triệu đô?"
Thẩm Ngọc Linh nhìn chăm chăm vào một sợi dây chuyền trong ô cửa kính trưng bày, thốt lên với vẻ đầy hoài nghi.
Uông Minh Triết cười nhẹ, giải thích: "Dù sao thì Kim Đỉnh cũng là một chi nhánh của Huyết Đồ Mi, vậy nên những đồ vật mà họ đem ra đấu giá làm sao có thể là những thứ đồ tầm thường được?" "Chỉ có đồ giá trị hàng triệu đô trở nên hay những món đồ trang sức độc nhất vô nhị mới đủ điều kiện để trưng trong gian trưng bày của triển lãm.
Dù đã được nghe qua, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến thì mới biết được Kim Đỉnh không hổ là danh bất hư truyền. "Cậu chủ Triết, con đường kia thật nguy nga, tráng lệ, đẹp quá."
Đột nhiên, Thẩm Ngọc Linh nhìn về phía con đường dát vàng, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Không biết con đường dẫn đến đâu, nhưng trên đường được lát bằng gạch vàng và khảm nhiều loại đá quý khác nhau, trông cực kỳ sang trọng, thậm chí còn bắt mắt hơn cả những món đồ trang sức hiện có. "Con đường Tinh Nguyệt được xây dựng bằng hơn một nghìn viên gạch vàng và hàng trăm viên đá quý, chi phí quả thật làm người ta kinh hãi lên tới một trăm năm mươi triệu đô." "Đây là con đường đặc biệt mà Kim Đỉnh tạo ra dành riêng cho các vị khách quý VIP, chuyên dành để tiếp đón những người như Lâm Trạch Hùng. Ngay cả tôi cũng không đủ tư cách để đặt chân đến."
Cái gì? Nghe thấy lời này, cả nhà họ Thẩm đều bị làm cho chấn kinh.
Con đường dành cho khách VIP, chi phí tạo lên đến một trăm năm mươi triệu Đô la?
Chi bạo tay đến như vậy sao? Kinh khủng đến mức không thể tin được.
Mà bây giờ, Thủy Bình liền vội vàng nịnh nọt, lấy lòng: "Bây giờ chưa đủ tư cách, không có nghĩa là sau này sẽ không đủ tư cách. Đợi đến khi cậu chủ Triết đã có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Lâm, tôi đoán lúc đó Kim Đỉnh còn phải mời cậu đi lên con đường đó."
Tất cả người nhà họ Thẩm cũng nhất trí gật đầu, dần dần phụ họa theo: "Nếu không có cậu chủ Triết, đời này của chúng ta sợ rằng cũng không có tư cách bước vào nơi này." "Nếu Kim Đỉnh đã đích thân mời cậu chủ Triết tham gia triển lãm, tôi nghĩ cho dù cậu chủ Uống đi trên con đường này thì bọn họ cũng không dám có nửa lời oán trách?"
Lúc này, ánh mắt Thủy Bình nhìn Bạch Tổ Y không chút gì tốt đẹp, lạnh lùng nói: "Bạch Tổ Y, cháu còn không mau cảm ơn cậu chủ Triết? Với thân phận này của cháu thì vốn dĩ cả đời này cũng đừng mong bước vào chỗ này."
Nghe xong lời này.
Uông Minh Triết nhận ra thời cơ của mình đã đến, liền cười nói với Bạch Tổ Y: "Cô thích cái nào, tôi sẽ tặng cho cô?"
Woa! Khi nghe câu này, người nhà họ Thẩm ai nấy đều nhốn nháo.