**********
“Uỳnh!
Cùng với khi câu nói của Từ Hoài Nhân được thốt ra, toàn bộ hiện trường đều trở nên ngơ ngác. Tất cả mọi người chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Toàn bộ ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía Lâm Thiệu Huy.
Người đàn ông này mới thật sự là cậu Lâm sao? Nhưng vừa rồi mấy người nhà họ Thẩm lại liên tục sỉ nhục anh, giống như hận không thể giảm mạnh dưới chân vậy.
Điền rồi! Mấy người nhà họ Thẩm này đúng là điện
Mà lúc này, ác mộng đã thành thật. rồi.
Toàn bộ người nhà họ Thẩm, tất cả đều giống như phát điên. Đôi mắt của bọn họ cũng giống như đã muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Lâm Thiệu Huy là cậu Lâm?
Không thể nào. Chuyện này là không thể nào.
Đám người của ông cụ nhà họ Thẩm thật sự sắp điên rồi. Cú sốc mà cảnh tượng trước mắt này đúng là vô cùng đáng sợ.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Một kẻ vốn là thứ con rể bỏ vậy mà lại có thể khiến cho Kim Đỉnh đích thân mời?
Lại còn có thể khiến một người bá chủ như Từ Hoài Nhân quỳ xuống tặng quà?
Thế giới này điên rồi sao?
Lúc này bọn họ chỉ cảm thấy không chỉ trái tim đang không ngừng đập mạnh, mà đến việc hít thở của bản thân cũng đã trở nên rối loạn.
Vừa rồi bọn họ còn chế nhạo Lâm Thiệu Huy tuyệt đối không thể là cậu Lâm.
Nhưng cảnh tượng trước mắt này lại đã mạnh mẽ vả vào mặt bọn họ.
Mà ngay cả Uông Minh Triết vào khoảnh khắc này cũng là mắt chữ a mồm chữ o.
Người mà Kim Đỉnh muốn mời là Lâm Thiệu Huy?
Chuyện này sao có thể được chứ?
Tên vô dụng này thì có bản lĩnh gì?
Lập tức, anh ta gầm lên đầy giận dữ: “Chuyện này là không thể nào! Đến bốn ông chủ lớn đều đã chúc rượu tôi. Tôi mới là người mà Kim Đỉnh muốn mời. Tôi mới là cậu Lâm.
Chỉ là, Diệp Thế Hào lại phát ra tiếng cười lạnh, nói: “Ai nói là người mà chúng tôi muốn mời là cậu?” “Nếu như không phải là tên ngu ngốc là cậu mặt dày đi đến cụng ly với chúng tôi thì chúng tôi đã chúc rượu cậu Lâm thật sự từ lâu rồi.”
Cái gì?
Ngay lập tức, Uông Minh Triết giống như bị điện giật, khuôn mặt bỗng chốc trở nên xám ngoét.
Người mà bốn ông chủ lớn muốn chúc rượu không phải là anh ta?
Mà là anh ta mặt dày cho rằng là bọn họ đến chúc rượu anh ta?
Vả mặt.
Lúc này, Uông Minh Triết mặt đỏ tía tai. Anh ta chỉ cảm thấy đã bị và mạnh vào mặt, xấu hổ đến sắp phát điên rồi. Cùng lúc này, trên mặt đám người của ông cụ nhà họ Thẩm cũng lộ ra vẻ đau khổ.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu câu nói đó của Bạch Tổ Y: “Râu ông nọ cắm cằm bà kia. Chúc nhầm người rồi” rốt cuộc là có ý gì rồi.
Hơn nữa, không chỉ như vậy.
Sau khi Từ Hoài Nhân dâng trang sức lên lại lần nữa, cao giọng nói: "Đây là tiền bồi thường cho việc con trai tôi đã làm hỏng sợi dây chuyền một tỷ rưỡi của cô Bạch Tổ Y, sợi dây chuyền Trái Tim Biển Xanh. Xin cậu Lâm và cô Bạch Tổ Y có thể bỏ qua hiềm khích trước đây mà nhận lấy “Trang sức một tỷ rưỡi?"
Thủy Bình nghiến răng, toàn thân bà ta run rẩy đến không kiểm soát.
Lúc này, bất kể là người nhà họ Thẩm hay là khách mời có mặt ở hiện trường đều không dám tin vào tại mình. Vậy mà Lâm Thiệu Huy thật sự đã tặng cho Bạch
Tố Y một sợi dây chuyền trị giá một tỷ rưỡi đô la? Không thể nào. Chuyện này là không thể nào. Người này sao có thể có nhiều tiền như vậy? Chuyện này chắc chắn là đã có sai sót ở đâu đó rồi. Tất cả người nhà họ Thẩm đều cảm thấy cơ thể run rẩy, gần như ngã nhào xuống đất tại chỗ. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến bọn họ ngẩn người.
Do Kim Đỉnh mời.
Bốn ông chủ lớn chúc rượu.
Tặng Bạch Tổ Y dây chuyền trị giá một tỷ rưỡi. Người này thật sự là Lâm Thiệu Huy sao?
Chuyện này đúng là giống như nằm mơ vậy. Mà chính vào lúc này, khỏe môi Lâm Thiệu Huy nhếch lên, cười hỏi: “Lỗi đi VIP, tôi có tư cách để đi không?”
Diệp Thế Hào lập tức mỉm cười: "Cậu Lâm, cậu là khách mời tôn quý nhất tối nay của Kim Đỉnh. Ngoại trừ cậu ra, thì không có ai có tư cách đi bằng lối đi VIP”
Lời này vừa nói ra, đám người nhà họ Thẩm lập tức cảm thấy trái tim lại bị một con dao mạnh mẽ đâm vào. Lâm Thiệu Huy là đang cố tình vả mặt bọn họ.
Mà Lâm Thiệu Huy lại đang nghiền ngầm suy nghĩ liếc nhìn bọn họ: "Xem ra là tôi không cần chết rồi."
Nói rồi, anh liền cầm lấy hai món đồ trang sức hàng đầu đó đeo lên cho Bạch Tổ Y: “Bà xã, tuy không bằng cái anh tặng nhưng cũng coi là khá đẹp rồi. Nhận lấy nhé."
Chứng kiến cảnh này, toàn bộ hiện trường đều trở nên lặng ngắt như tờ.