Giết người?
Góp vui?
Ngay lập tức mọi người dùng ánh mắt sợ hãi cùng cực nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Ma quỷ!
Người này chính là ma quỷ.
Mà vào lúc này, Thẩm Ngọc Linh lại giống như bị điện giật, kêu lên thất thanh: "Không thể nào, chắc chắn là các người đã nhầm rồi." “Thứ đĩ điểm này, sao cô ta có thể là Tông chủ Nam Lộc được."
Không chỉ mình cô ta, mà sắc mặt của tất cả đám người nhà họ Thẩm hiện đang có mặt ở đó đều là vô cùng sợ hãi.
Bạch Tổ Y
Tông chủ Nam Lộc?
Con mẹ nó, đúng là chuyện khiến trời đất ngả nghiêng! Chẳng trách Kinh Đỉnh lại mời Lâm Thiệu Huy.
Chẳng trách bốn ông chủ lớn lại chúc rượu với Lâm Thiệu
Chẳng trách Từ Hoài Nhân lại quỳ xuống nhận lỗi. Tất cả những chuyện này đều là vì Bạch Tổ Y.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Tông chủ Nam Lộc?
Huy.
Đây là chuyện từ lúc nào? Vì sao bọn họ chẳng hề biết được chút nào?
Toàn bộ người nhà họ Thẩm đều mang theo biểu cảm như vừa nhìn thấy ma, dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn về phía Bạch Tổ Y.
Lúc này, bọn họ đều đã hoàn toàn bị dọa đến phát ngốc rồi.
Thật sự bọn họ không cách nào tưởng tượng được chỉ không gặp trong mấy tháng ngắn ngủi mà Bạch Tổ Y đã có thể một bước trở thành người có quyền thế nhất của cả Nam
Lộc. "Nhằm? Đến chủ của mình mà bọn tôi còn có thể không nhận ra sao?"
Trịnh Hồng Liên lạnh giọng nói. Cô ta dùng ánh mắt giống như đang nhìn vào thứ ngu ngốc nào đó mà nhìn chăm chăm Thẩm Ngọc Linh.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt người nhà họ Thẩm đã hoàn toàn trở nên xám ngoét.
Đúng thế! Sao bốn ông chủ lớn lại có thể không màng đến mặt mũi của bản thân mà quỳ xuống trước Lâm Thiệu Huy khi chưa chắc chắn thân phận của Bạch Tổ Y được chứ? Lúc này, đám người nhà họ Thẩm đều cảm thấy hối hận vô cùng.
Bọn họ vì để lấy lòng Uông Minh Triết mà cật lực sỉ nhục Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y.
Nhưng nhìn vào tình cảnh hiện giờ, đúng thật là vô cùng ngu dốt.
Đứa cháu ngoại của nhà họ Thẩm bọn họ chính là chủ của Nam Lộc mà bọn họ còn cần phải nịnh bợ kẻ nào nữa? "Cho dù cô ta là Tông chủ Giang Nam thì sao? Thứ cô ta đã trộm là đồ của Vua Huyết Ngục đấy. Như vậy cô ta vẫn cứ là phải chết mà thôi!"
Tràn ngập trong mắt Thẩm Ngọc Linh đều là sự tức giận. Cô ta lại giận giữ mà gầm lên.
Con đi này, cô ta dựa vào cái gì mà ngồi lên đầu cô? “Ngu dốt"
Diệp Thế Hào khinh thường liếc Thẩm Ngọc Linh, lạnh giọng nói: “Cô Bạch Tổ Y là Tông chủ Nam Lộc do đích thần Vua cua Huyết Ngục chỉ định, là người đại diện cho bản thân của ngài ấy quản lý Nam Lộc.” "Mà sợi dây chuyền trị giả một tỷ rưỡi độ đó cũng chính là do Vua của Huyết Ngục tặng cho cô Bạch Tổ Y làm quà gặp mặt. "Uỳnh!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường đều đã hoàn toàn bùng nổ.
Vào khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm giống như đã nhìn thấy ma.
Sợi dây chuyền đó không phải do Lâm Thiệu Huy trộm? Mà là do Vua của Huyết Ngục chủ động tặng? Xong rồi.
Vào giây phút này, toàn bộ người nhà họ Thẩm đều lập tức cả người run rẩy.
Khuôn mặt bọn họ đều trở nên xám xịt.
Đến cả Uông Minh Triết cũng mang theo biểu cảm không dám tin.
Bạch Tổ Y không chỉ có quan hệ với cậu Lâm mà thậm chỉ còn dụ dỗ được cả Vua của Huyết Ngục?
Mà chính vào lúc này, Diệp Thế Hào cùng ánh mặt vô cùng hung ác, nhìn thẳng chăm chăm vào Thẩm Ngọc Linh: “Sỉ nhục cô Bạch Tổ Y cũng đồng nghĩa là đã sỉ nhục Vua của Huyết Ngục. Cô có thể chết được rồi.
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Thẩm Ngọc Linh lập tức trắng bệch, cả người đều không thể khống chế mà run lên kịch liệt.
Sợ rồi. Lúc này thì Thẩm Ngọc Linh đã hoàn toàn cảm thấy sợ rồi.
Toàn bộ những chỗ dựa của cô ta đều đã hoàn toàn tan thành mây khói theo việc thân phận của Bạch Tổ Y được tiết lộ ra.
Đặc biệt khi cô ta nghe thấy Diệp Thế Hào cầm lên một con dao rựa, sát khí đùng đùng đi về phía cô ta. Cô ta sắp điên rồi, vô cùng sợ hãi mà hét lên: "Ông nội! Cứu cháu với Cậu chủ Triết! Cứu tôi với!"
Nhưng mà Thẩm Thái Công và Uông Minh Triết đều mang vẻ mặt u ám, không dám họ hé một lời. Sỉ nhục người đại diện của Vua Huyết Ngục cũng là bằng với sỉ nhục Vua của Huyết Ngục. Ai mà dám nhiều chuyện thì chính là đang tìm đường chết.
Thẩm Ngọc Linh đã nói những lời không nên nói. Giờ có thần tiên cũng khó mà cứu được cô ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Ngọc Linh đã hoàn toàn tuyệt vọng, cũng đã chẳng còn thể hống hách và giận giữ như vừa rồi nữa. Trên mặt cô ta lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt của cô ta.
Vào giây tiếp theo, Thẩm Ngọc Linh liền dùng dáng vẻ đáng thương nhìn Diệp Thế Hào đang đứng trước mặt cô ta "Đừng... Đừng giết tôi! Tôi thật sự đã biết sai rồi.”
Chỉ là Diệp Thế Hào chỉ cười gắn một tiếng, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia tàn bạo: "Kiếp sau thì nhớ mà mở to mắt ra mà nhìn người. "Phập!
Bàn tay Diệp Thế Hào đưa con dao lên rồi đâm xuống.
Một cái đầu xinh đẹp mang theo vẻ không cam lòng lặn xuống mặt đất.