**********
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Linh bị giết, Thủy Bình lập tức kêu gào đến đứt hơi khản tiếng.
Âm thanh đó vô cùng thảm thiết.
Có nằm mơ thì bà ta cũng không ngờ đến một ngày, chỉ bởi vì sỉ nhục Bạch Tổ Y lại mang đến cho nhà bọn họ họa sát thân.
Từ trước đến nay, cả nhà bọn họ đều cho rằng một kẻ vô dụng như Lâm Thiệu Huy thì có thể tùy ý sỉ nhục và đạp.
Mà giờ đây, chuyện này chính là báo ứng.
Bọn họ lại chỉ có thể giương mắt nhìn con gái của mình chết thảm trước mặt mình.
Lúc này cả Thủy Bình và Thâm Kiến đều đã đau lòng đến đứt ruột đứt gan, đều mang theo vẻ mặt vô cùng hối hận. Bọn họ không nên chọc vào vợ chồng Bạch Tổ Y.
Mà lúc này, trên mặt Thủy Bình lại lộ ra vẻ oán hận, sống chết nhìn vào Bạch Tổ Y: "Con đĩ này, mày hại chết con gái tao! Tao sẽ không tha cho mày!”
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tổ Y cũng bất lực mà thở dài. Vốn dĩ cô cũng cho rằng Diệp Thế Hòa chỉ là muốn dọa dẫm Thẩm Ngọc Linh một chút. Nhưng cô lại không ngờ anh ta lại thật sự dám giết người ngay trước mặt mọi người.
Đợi đến lúc cô có suy nghĩ muốn ngăn cản thì đã là quá muộn rồi. "Hum?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nghe thấy câu nói này của Thủy Bình, bốn ông chủ lớn lập tức đều nhưởng mày trừng mắt, trong mắt lại lóe lên ý muốn giết người mạnh mẽ.
Đặc biệt là Diệp Thế Hào.
Anh ta cầm con dao rựa đang nhuốm đầy máu đó lên, dùng ánh mắt tức giận như sắp nổ tung nhìn Thủy Bình: “Xem ra bà vẫn chưa học được thế nào là ngoan ngoãn. Vậy thì tôi sẽ tiến cho hai mẹ con bà được đoàn tụ ở dưới địa ngục là được rồi.”
Khi nói ra những lời này, trong giọng nói của Diệp Thế Hào đều mang theo sự tàn bạo.
Việc này lập tức khiến cho cả người vợ chồng Thủy Bình và Thẩm Kiến đều run rẩy, sắc mặt đều trở nên xám ngoét lại. Bọn họ cũng không dám hó hé nói thêm một tiếng nào nữa.
Chứng kiến cảnh tượng này, Trịnh Hồng Liên cũng cười lạnh, nói: "Trước khi các người chỉ trích cô Bạch Tổ Y thì cũng nên suy nghĩ trước xem các người đã làm những gì. Dám sỉ nhục Tông chủ Nam Lộc, lại còn coi việc cô ấy im lặng chịu đựng là yếu đuối mà bắt nạt... "Lẽ nào các người không đáng chết sao?"
Cùng lúc này, Tư Mã Long Minh cũng bước lên một bước, lạnh giọng nói: "Phí lời nói với bọn họ làm gì! Cô Bạch Tổ Y tốt bụng từ bi, nhưng chúng ta lại không phải thiện nam tín nữ. Người nhà họ Thầm to gan lớn mật, dám sỉ nhục chủ của chúng ta. Vậy thì cứ việc giết hết tất cả thôi."
Sát khí ngùn ngụt.
Mà lời này vừa dứt, lập tức khiến cho toàn bộ người nhà họ Thẩm đều vô cùng sợ hãi.
Trong mặt bọn họ tràn ngập sự sợ hãi, gần như đều sắp bị dọa đến khóc thét. Bọn họ đều đồng loạt dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Bạch Tổ Y.
Bọn họ đều không bao giờ nghĩ đến bản thân lại sẽ có một ngày mà sinh mệnh của bọn họ lại nằm trong tay Bạch Tổ Y, người mà trước giờ bọn họ đều luôn coi thường như thế này.
Chỉ là, Bạch Tổ Y lại dùng vẻ mặt mệt mỏi: "Đưa tôi đi, tôi mệt rồi.”
Bốn ông chủ lớn đồng loạt gật đầu, nói: "Vâng!” Sau đó lập tức hộ tống vợ chồng Bạch Tổ Y rời khỏi trung tâm triển lãm trang sức đá quý.
Những nhân vật có máu mặt khác xem đến đây thì cũng lộ ra ánh mắt kích động, vội vàng bước lên, cùng nhau hộ tổng Bạch Tổ Y rời đi.
Vua của Huyết Ngục tặng dây chuyền một tỷ rưỡi. E là quan hệ của người phụ nữ này với Vua của Huyết Ngục không phải bình thường.
Lúc này mà còn tranh thủ không lấy, vậy thì bọn họ còn định đợi đến lúc nào nữa?
Lập tức, cả đại sảnh liền lặng yên như tờ, chỉ còn lại một mình đám người nhà họ Thẩm. "Bop!"
Mà thời khắc này, cả người Thẩm Thái Công cũng đã lập tức trở nên mềm nhũn, bại liệt trên đất. Toàn bộ lưng ông ta đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hối hận! Trong lòng ông ta lúc này tràn ngập hối hận. Ông ta có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến đứa cháu ngoại mà trước giờ ông ta vẫn luôn coi thường lại có thân phận đáng sợ đến như vậy.
Thẩm Thái Công vừa nhớ đến thái độ trước giờ của mình với Bạch Tổ Y, ông ta lập tức tự tắt bản thân một cái thật mạnh. Cuối cùng, ông ta cũng chỉ cảm thấy lúc này đau đến không muốn sống nữa.
Ngu ngốc! Ông ta đúng là đồ ngu ngốc!
Một cơ duyên tốt đến như thế mà lại đã bị ông ta cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Chỉ là, vào lúc này, Thủy Bình, người đã mất đi lý trí, lần nữa xông đến, hổn hển gào lên: "Lão giả mãi không chịu chết Vậy mà ông lại giương mắt nhìn con đĩ đó giết cháu gái của ông. Ông còn có lương tâm không hả?" "Đám người nhà họ Thẩm các người đúng là một đám vô dụng. Tôi lệnh cho các người giết con đĩ đó. Tôi muốn cô ta phải chết. Tôi phải phanh thấy cô ta thành nghìn mảnh.
Chỉ là… "Bop!"
Một giây tiếp theo, ngay sau khi bà ta vừa dừng lại, Thẩm Thái Công đã giáng mạnh vào mặt bà ta một cái bạt tai. Thúy Bình lập tức ngã ra mặt đất ngay tại chỗ.
Thẩm Thái Công trừng mắt, giận giữ gầm lên: "Tất cả chuyện này còn không phải đều là vì nhà các cô sao? Đám ngu các người năm lần bảy lượt gây khó dễ cho vợ chồng bọn họ, hại cho nhà họ Thẩm chúng ta cũng bị ép đến kết thù với bọn họ. "Giờ đây, nhà họ Thẩm chúng ta coi như đã mất đi tương lai tốt đẹp phía trước. Sau này ở Nam Lộc sẽ không còn chỗ cho chúng ta đứng nữa." “Nếu như không phải các người luôn luôn nhằm vào một nhà Bạch Tổ Y ở khắp mọi nơi thì sao Thẩm Ngọc Linh lại sẽ chết? Là do sự ngu xuẩn của các người đã giết chết cô ta!”
Nghe thấy những lời này, Thủy Bình ngồi bệt xuống đất, trên mặt đã trắng bệch đến cắt không còn một giọt máu.
Không bao lâu sau, hai hàng nước mắt liền chảy ra từ trong hốc mắt của bà ta.
Lúc này, bà ta ôm lấy đâu, gào thét đến rát cổ bỏng họng "Chuyện này không liên quan đến tôi. Chuyện này không liên quan đến tôi. Đều là do con đĩ đó hại."
Chỉ là, lại dùng ánh mất chán ghét và hận thù nhìn về phía ngôi sao chổi đã hại nhà họ Thẩm rơi vào đường cùng: "Bắt đầu từ hôm nay, vợ chồng Thẩm Kiến và Thủy Bình đã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm.” “Từ hôm nay về sau, bất kể là sống hay chết, đều còn bất kỳ liên quan nào đến nhà họ Thẩm ta nữa."