Một tiếng sau, Lâm Thiệu Huy cuối cùng cũng bước ra khỏi căn phòng kia. Lúc này cả người anh giống như một con quỷ tắm đầy máu vậy.
“Ác mộng của nhà họ Lâm các ông, bắt đầu rồi!”
Mà Lâm Chiêm Bao trở về nhà họ Lâm, còn đem mọi chuyện xảy ra ở thành phố Nam Giang đều kể lại, hơn nữa còn thêm dầu thêm mỡ vào!
“Đây chính là mục đích của ông sao? Kết quả như thế nào? Làm hại nhà họ Lâm chúng ta mất ba vị đại tông sư vô cớ như vậy, không có nhiều đại tông sư để làm chuyện vớ vẩn như vậy đâu!”
Lâm Chí Đô không nhịn được tức giận hét lên, nhìn chằm chằm vào mấy người Lâm Chiêm Bao.
Advertisement
Nghe vậy!
Vẻ mặt của Lâm Thế Hòa cùng người đứng đầu nhà họ Lâm trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Thế Hòa bước tới trước mặt Lâm Chiêm Bao hỏi:
“Lâm Chiêm Bao, ông có chắc chắn là đã dựa theo chúng ta mà làm, không có thêm chuyện khác?”
“Tất nhiên là không có, tôi đều dựa theo các ông nói mà làm! Hơn nữa tôi còn nói, chúng ta chẳng qua chỉ là gia nhập vào tập đoàn Bạch Lạc mà thôi, cậu ta mới là người nắm quyền thật sự nhưng cậu ta vẫn không đồng ý!”
Advertisement
“Thậm chí cậu ta còn nói muốn giết sạch từng người nhà họ Bạch chúng ta, ai cũng sẽ không bỏ qua! Thằng súc vật này đã điên rồi, nếu như không phải tôi làm con tin trở về nói cho các ông thì ngay cả tôi, cậu ta cũng không buông tha!”
Bùm!
Lời này của Lâm Chiêm Bao khiến toàn bộ nhà họ Bạch đều chấn động đến kịch liệt, sắc mặt của bọn họ trở nên khó coi tới cực điểm…
“Súc vật! Ngay cả ba ruột mình mà cũng không buông tha, tên đó nhất định là súc vật!”
“Nhà họ Lâm chúng ta cho nó một cơ hội, mà nó lại muốn cùng chúng ta quyết đấu đến cùng, đúng là cứng đầu ngu xuẩn, chẳng lẽ nó nghĩ chúng ta sợ nó sao?”
Tâm tình hiện tại của tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ!
Bọn họ cũng đều biêt, hôm nay chỉ có thể cùng Lâm Thiệu Huy quyết đấu đến chết!
Tổn thất hết ba đại tông sư, đối với nhà họ Lâm bọn họ mà nói là đả kích rất lớn.
Vốn là!
Bọn họ muốn cùng Lâm Thiệu Huy hòa giải nhưng Lâm Thiệu Huy lại không biết xấu hổ!
Không nhường chỗ để thương lượng một chút liền trực tiếp giết chết người của bọn họ!
Khi nhìn thấy nhà họ Lâm hoàn toàn nổi giận, Lâm Chiêm Bao nham hiểm cười một tiếng, rồi sau đó tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Cậu ta căn bản không có ý định thương lượng cùng chúng ta, cậu ta đã nói nếu không thể giết được người cuối cùng của nhà họ Lâm chúng ta thề sẽ không bỏ qua, toàn bộ đàn ông đều giết hết còn phụ nữ sẽ bị bắt làm nô lệ!”
Cái gì!
Người nhà họ lâm nghe nói như vậy càng tức giận hơn!
“Không có gì đáng nói, anh hai, chúng tôi biết sai rồi, mọi chuyện đều tùy ông quyết định!”
Lâm Thanh Hành vẻ mặt ảm đạm nói:
“Hay là anh cả trừng trị cái thằng súc sính đó đi, từ nay đều dựa theo ông nói mà làm, cùng nó hoàn toàn đối đầu, đem nó băm thành trăm khúc, nhất định không bỏ qua!”
Lần nữa lấy về quyền lực, Lâm Thế Hòa cười lạnh:
“Ông còn ngây thơ quá, còn có ý định cùng nó hòa giải nữa, tôi đã sớm nhìn ra tên đó là thứ hoang dã sức sinh máu lạnh!”
“Nó cùng người nhà họ Lâm chỉ có thể ta sống ngươi chết! Nó không chết thì chính là chúng ta phải chết!”
Một câu nói này!
Hoàn toàn kích nổ tất cả những người ở đây!
Toàn bộ người nhà họ Lâm vào lúc này dường như đều bị kích động sự hung ác, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, tức giận đến không thể nhịn được!
“Giết chết Lâm Thiệu Huy! Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết Lâm Thiệu Huy!”
Bọn họ tức giận thét lên, xung quanh đều tràn ngập sát khí!
Mà khi nhìn thấy vậy, Lâm Thế Hòa rất hài lòng vẫy vẫy tay, nói:
“Từ hôm nay trở đi, Lâm Thiệu Huy cùng nhà họ Lâm chính thức khai chiến!”
Mà lúc này!
Bạch Tố Y cũng chính thức xuất viện, sau khi được Lâm Thiệu Huy chữa trị, thân thể của cô tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù là vậy, Lâm Thiệu Huy vẫn chuẩn bị xe lăn để đẩy cô đi.
“Anh cũng quá khoa trương rồi!”
Bạch Tố Y cười khổ không thôi, bây giờ cô hoàn toàn có năng lực để đi bộ, nhưng Lâm Thiệu Huy lại đem cô giống như là người mang bệnh nan y vậy.
“Em mới vừa khỏi bệnh, vẫn cẩn thận thì sẽ tốt hơn, dù sao em có nghi ngờ thì cũng là loại rồng nhé!”
Lâm Thiệu Huy trêu ghẹo nói.
Bạch Tố Y nhất thời tức giận liếc anh một cái.
“Tên thúi nhà anh, rồng cái gì chứ, nói như là mình giỏi lắm dậy đó.”
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ cười cười nhưng không có giải thích.
Dịu dàng mà đẩy xe lăn rồi thay Bạch Tố Y chỉnh lại quần áo rồi mới đẩy cô ra bên ngoài cửa.
Mặt Bạch Tố Y lúc này tràn ngập hạnh phúc!
eyJpdiI6IktKbHZpUEtxU1BLTHVvTllFOVBBN2c9PSIsInZhbHVlIjoidWFlSE9meVpUYU85ZzMydkdOcUd3WSs2eFFjNHo3NStyQXM5eXphZmdQQkw4alRRVFhhbU9tSzZvUk5scFVydCIsIm1hYyI6IjVmMzEzZjcyYzM4Njg3YTEwNjkxMmM4ZDYyMDdhNTNmNjNiMzUwYzgzYWZhNmEyZjJiMWI1ZjE1YjllNTc2Y2MifQ==eyJpdiI6Im5QWXhzQnJPUk9aMG1PRFpVR09sR2c9PSIsInZhbHVlIjoiWEE5WW1VRWJ3YXFNRDY1eVdnUmd6ckJHd25idnZ3T2RlbzlMWHRYWlpKTDdXaUhiNVwvSWFcL3dBXC9EOGJCNDNxaU02T1NJNlRyZm5VRkJMQzNFd2pjY2oxOGlSSndyZG5JNXBkT1JKVEo2N1k1RE1QK3YyTHl2emkzT0wwd3FGMHJ0VFgzQ0lJOWNWTEpIbU9pRWFGd3laYzZRaTFzQzJ6d3pxaUM0Q244dmRcL3prSHV2c3R2d3EydVJ1Zm1oUXR6M1hYYWRIV0ZVQ3FycWYwSGd1UldlWXpmVmcyS1AwYnRtak02NkdjakFjSDFlZWMyUjhwdFhUWlUzelJcL005UFRxb0NCZm00MkNldUNyUVVXT1RiaE1PQT09IiwibWFjIjoiZWUxZDZjYjJlNjBlZTE0ZjhmMzU4YmVmOTkwZGRiNTFmNDlhMTViNDA2NzYxYTVkNDIwNWEwODU3Y2NiYTkyNiJ9eyJpdiI6InJicWtnV3Vqek1RSTZDbHErdTUrc1E9PSIsInZhbHVlIjoiR0JKRXJUYk5XeWdhVnIyT096aFVvOXUxTGg1dDByMUhsdFJlTWJDOFNlTU1oWHN4U05ZU1ZtMVdaMmtrYnUwZiIsIm1hYyI6Ijc3MDM3ZjBmMTY3YmFjY2I1YjliZTcwNzE2MDIwMzNjOGM0MGIxOGYyZjExM2UxOGM4ZmZjODVhMjU1YjJiYzIifQ==eyJpdiI6InBYeEhaTDJZcDhxcWV5UlRJNWcxMXc9PSIsInZhbHVlIjoiMjBhOTh2VGVPbkVKM2M0akVPNXFFTTB4YTV6aGU3NEJCRjBIS0tzRGFmV1JLY2dabm5lVjk3YWFWY3F6MHlzdWhEZlhOTmJZS2w4VXpPUCtvdW4wSkZacWlCUmNUV1J1dUlxVUVEc3NYenlMWEZNeUx6bXZSNWlmQU5SdDkza2Z0d1A1aUpNVDVEZmxYVkNGNHJ1dUk1MVFNWjY0V1ppdXVTemtnVlFqYzBneU0zY3B4QTR4am5maHpBVzBCN3FKeUNqN2JLTFVKSjA0c3RUejI3cmlyQnV6dkplTFQrUGVaVmRLUm41T0tkVT0iLCJtYWMiOiIyNjRjN2NhOWNlNjFjNmQ5NjllZGMwZjczNzNjMTU5MWRlMWMxZmQ2MzJhMjAxYjBiMzcwZmQ2NjA2MzI4YTYxIn0=eyJpdiI6Inc5a2pwM3k2OGQxNXd2WFRHQmN2N3c9PSIsInZhbHVlIjoiY3ZRRVEzNnYxVkp6TjlcL0hcL24yTldTTVkrTFgrYkpHektCWGMwT1p0Y0pBNUFRUE43enN6YStYUVY4aEZ4b2wwIiwibWFjIjoiMTVjYTE1MTFlOThhZjJmYTBmOWYxOWMyYmZkMjVjNmY2NTc4YmZkNDFiY2IxZDk5OTc0NDUzYmE2N2YyYzJjMiJ9eyJpdiI6IlNYV1BtaXQweDZMandteDEraWd4VGc9PSIsInZhbHVlIjoiVUVTSVB3V2plR3hMSjVjVVpBVTdaZFBwMmxvY3JVXC9zTVlYZ0swYlwvR2dPcmVXOWQ2WVFUVjVrZSs5V0RXNXMxTTFYMGEwTlNcL01SSHlFWk5KU2ZGQXc9PSIsIm1hYyI6ImNjZmRkMmYyOTVmNWY3Njc5OTg0YzZhMzIwMTg2ZTBkYzQ4MmIwNmI4YmRlMjU4NjE1NDAyNDNiZDhjZGI3NDAifQ==eyJpdiI6Inc3Vk8xa2lvMmd1OWdyNHh0ZDFxQnc9PSIsInZhbHVlIjoiWGEraG4xU1NmQ2p2SGNTRURUdGFxSjJTQU5hdDgzbWNkUWN1VXJ2cXU4RExPWktTRWxKdFwvb3pHU21TeWNrSFYiLCJtYWMiOiI0YTc4OGRiM2RmYTEwMDgwODhlNDNlN2FiMGE4N2UxNmRiNTNhNTI2OTNhNzA0ZWFiMjY1ZmNmNGExYWQ1YzVlIn0=eyJpdiI6Imw1QnlzTkZXRnMzSmVZYUd3TG5YWUE9PSIsInZhbHVlIjoiMFFJeVFacnhJXC9Ca3ltTVpVVTE1U1RcL0VNVTA3aVwvTVNYREhZMnNkeUtZSGFYeENjQjl4VVhSVngyR3BlUFM5RW02Q3ZlQTk0Nk9uYVBXK3RIakJ2UjVFRjI1RGZCd1ZzZ2hWYmtiRnd5RDExU3ArNmJyXC9WZ2I4V3ZtVnl1UUViIiwibWFjIjoiOTYyMWY2OGVlODgyOTNkN2QwMjk1NjAyY2RhMTMwMzFkMzkyZDBhYzYzNTRmODIzNjI3MWUyZjM4MzcxYzkxMyJ9eyJpdiI6IkNjeUk1aVlwdll6T0hoWHJoa1ViNmc9PSIsInZhbHVlIjoiM0EwaTBpcDFSYkgyblhDQko1N2phMm5vREIybUpxVEJrWlZ2aFpxYVJ1bHoxd1pRUzQzSkFRVmxwMkN2NWR3RSIsIm1hYyI6IjNhYzBlNjY2YTBjOWIxMmFiN2VmMmJlMjNjOTc2YzFkMjY1NzljYzcyNDEzODBkMWVlNjRkMTI2MjA3YmZlMWMifQ==eyJpdiI6IjA0VzdiQWh4S3pzbkl2ckhoR0tHSUE9PSIsInZhbHVlIjoiWGVYUXV0NnZJSG9hSkUwVEcwWDZ4ajN6RWxpelwvb3ZtWFBqTnp1QmozRVliSlpsWTBPcEFsQURlZFZOdGtMVEJNWDZwRmVxUFo5WXFOeWN5d0xXUWNXdUVBcCtKUDA4c3VLcUhKZU9XMXNVN2NMMG1KTXIyZ05Ja05DUVp4bkpWIiwibWFjIjoiYTA5M2NlZDU2MDJmNzhiMWZkMThkNjU5MDRkNjRkMmNlOTE4YTAzZjIzNGY5ZmY2NGU0OTdlZGRiZDVkZWExYiJ9eyJpdiI6Ik5FSVBIekFkQ2NLQ3BjTCt2RldLWHc9PSIsInZhbHVlIjoiNVR3Y0pqcEtoSmNMcE1CcEVBV2JyQTJ1N0QrelhOWUJPNG5VQWFYZ05GVGw4MWc5ZVNjRThtMXNBMkg3U3dYdCIsIm1hYyI6Ijg4YTA1MWE4Y2M3ZTJlZGVjYWQ5ZWI4NmQ1N2I0ZDA0NTNiZWI3MDg0YzU2MWZjNmM1MWJjMWEzOWJkMmMzNWIifQ==eyJpdiI6IlIrMDNsOEFOR0NEWGcwdDEyVWsrbHc9PSIsInZhbHVlIjoiNFQ3cXF3NlBxQU1xN0ZpdFVnUEtpbTVWUVlXdTBLQitVcHVCeE1KM2VHQiswMjJiWnlOZjA1K3N3emtCOEdXMFMrK2Yrdk9BZklQYjJcL0tlMEVjSWNwS3JcL1owV3o5aDY1NlhoNE9Sa3JPelN0OGJYRVMyZUhmNDdxREMwbjVyMiIsIm1hYyI6IjY0ZjI4MTg4NmM4YjA5YzhkMzNjMTY0OWUyYTI4ZDcyMDZhNGUxZDVhYzFiNjQwMTViNmQ1MjZkMTI2ZWUwZGEifQ==