**********
Làm sao bây giờ?
Bây giờ phải làm gì đây?
Tuy cô biết Lâm Thiệu Huy đánh nhau được nhưng đối thủ là đại tông sư đầy.
Lâm Thiệu Huy rơi vào tay người ta chỉ sợ một giây là bị phế bỏ, đến lúc đó kết cục lại càng bi thảm hơn.
Nhưng mà!
Những uy hiếp này chỉ mới bắt đầu.
Hạ Lan Kiều bên cạnh cũng cười gắn: “Ha ha, không chỉ ông Lãnh, mà cả ông nội của tôi Hạ Lan Sơn cũng lên tiếng! Anh tự ra tay hoặc đợi ông ấy tự mình ra tay!"
Hai đại tông sư ra mặt uy hiếp.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Tên tuổi hai đại tông sư này rất khủng bố, khiến người trong hội trường chỉ biết chậc lưỡi.
Mà bây giờ... “Lâm... Lâm Thiệu Huy, hay là cậu nghe theo bọn họ đi! Nếu không hai đại tông sư kia ra tay, giữ mạng cũng khó!" Một Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc khuyên nhủ Lâm Thiệu Huy.
Mà những vị Lãnh đạo cấp cao khác bên cạnh cũng xôn xao khuyên nhủ. "Đúng vậy! Lâm Thiệu Huy, nếu bây giờ cậu tự mình ra tay, như vậy thù hận của Bạch Lạc chúng ta với tập đoàn Bảo Thịnh, tập đoàn Lân Sơn cũng được xóa sạch hết!" "Đúng đúng! Chúng ta không chọc vào tập đoàn Bảo Thịnh được, cũng không chọc vào tập đoàn Lan Sơn được! Lâm Thiệu Huy, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy!”
Rất nhiều Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc lên tiếng.
Chỉ là với tất cả những lời này, Lâm Thiệu Huy làm như không nghe thấy.
Anh cười như không cười nhìn lướt qua Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều, nhún vai: "Vậy mấy người gọi ông nội đến đây đi!" "Tôi chờ bọn họ tới!"
Sau khi Lâm Thiệu Huy nói xong câu này.
Bum!
Cả hội trường cứ như nổ tung!
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lên Lâm Thiệu Huy, cứ như nhìn một thằng đần hay một kẻ điên vậy.
Thắng nhãi này có ý gì?
Chẳng lẽ anh ta không sợ hai đại tông sư là Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn thật u?
Nhất là khi hai đại tông sư tự mình ấy đến, như vậy thì họ nhất định nói được làm được, đánh Lâm Thiệu Huy thành người thực vật, sống không bằng chết!
Ngay lúc này, nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh và lời nói ngạo nghễ của Lâm Thiệu Huy.
Vui vẻ nhất là đám Lâm Thiên Quang. "Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy, anh ngầu đấy! Anh chắc chắn là người ngông cuồng nhất mà tôi từng gặp! Ông đây bái phục!” Lâm dương diệu chế nhạo, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, cứ như nhìn người chết vậy.
Mà Bạch Chí Phàm với thần kiến cũng sôi nổi châm biếm. "Bạch Tổ Y, chồng cô điên rồi à? Anh ta thật sự nghĩ thân thể mình là kim cương không thể nát sao!” "Ha ha ha... anh ta đang khiêu chiến hai đại tông sư sao? Thằng ngốc này!"
Châm chọc!
Khinh thường!
Ngay lúc này, dường như mọi người trong hội trường cũng cực kì khinh thường Lâm Thiệu Huy.
Thậm chí ngay cả hai cha con Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y cũng nôn nóng ra mặt. "Lâm Thiệu Huy, con... con đừng xúc động quá! Nếu con tự mình ra tay thì chúng ta có thể tìm ông Cao à, tìm cách liên lạc với thần y Lâm nữa, giúp con chữa trị! Con chắc chắn sẽ khôi phục lại mà!" "Ba nói đúng! Lâm Thiệu Huy, hay chúng ta nghe lời bọn họ đi!"
Trong mắt hai cha con họ, chuyện Lâm Thiệu Huy tự đánh gãy tứ chi mình còn có hy vọng hồi phục hơn.
Nếu để hai đại tông sư kia ra tay, chỉ sợ 100% sẽ thành người thực vật, hy vọng về đời này coi như chấm hết.
Lâm Thiệu Huy nhìn biểu tình hai cha con Bạch Tổ Y, khẽ mỉm cười: "Ba! Vợ! Hai người đừng lo mà, hai thắng già kia không đánh lại con đâu!"
Ôi... mẹ kiếp!
Thắng già sao!
Lâm Thiệu Huy dám nói câu ngông cuồng như vậy ra khỏi miệng khiến người trong hội trường cảm thấy tim mình đập trật một nhịp.