Cái gì?
Lý Cảnh Thiên nghĩ mình vừa nghe lầm.
"Cái gì gọi là châm ngất? Em nói rõ ràng xem."
Quả Nhi tủi thân cúi thấp đầu như một đứa nhỏ phạm sai lâm, mềm mại mà nói: "Anh bế quan lâu quá nên cô ấy tới tìm rất nhiều lần. Mấy lần trước em đã nói thần y Quỷ Diện đang trị bệnh chọ anh, người không phận sự đừng quấy rầy nên lừa gạt được. Nhưng Hạ Hầu Thanh kia luôn đứng bên cạnh thêm mầm thêm muối, nói em nhất định đang gạt họ."
"Mấy lần đầu Thượng Quan Nhược Hoa còn cãi lại cô ta, nhưng nhiều lần trôi qua cả cô ấy cũng không chắc lảm. Lần thứ tám tới tìm anh, không biết cô ấy trúng tà gì mà nói là em hợp tác với người khác nhốt anh lại, còn dẫn cảnh sát đến muốn bắt em đi.... Hu hu hu.... Anh không biết họ dùng sức. mạnh đến cỡ nào đâu, kéo cổ tay của em bị thương, bây giờ còn đỏ nè..."
Quả Nhi cứ như bị bắt nạt mà nước mắt rơi lã chã như không cần tiền.
Trong lòng Lý Cảnh Thiên hiểu rõ cho dù kéo mạnh đến mấy thì một lát là hết sưng thôi. Huống chỉ lấy y thuật của Quả Nhi thì chút thương tích đó cũng chẳng là gì cả.
Qua nhiều ngày rồi mà còn sưng đỏ.... Điều này chỉ chứng tỏ Quả Nhi tự làm ra.
Quả Nhi cũng biết kỹ xảo nhỏ này không lừa được sư huynh, nhưng cô chỉ muốn anh dỗ dành mình mà thôi.
Nhìn thấy mỹ nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, trong lòng nhớ tới tâm tư ỷ lại của Quả Nhi, Lý Cảnh Thiên lập tức đau lòng nên vội ôm cô vào an ủi.
"Không có gì, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Làm cổ tay của em mạnh hơn trước đó, bị nắm thế nào cũng không để lại dấu vết. Không chỉ sức lực lớn mà tốc độ cũng càng nhanh. Xem như sư huynh bồi thường cho em, được không?”
Quả Nhi lập tức nín khóc mỉm cười.
Trình độ nói năng bập bạ mập mờ của sư huynh.... Người bình thường thật sự không khống chế được.
Cô tựa vào lòng Lý Cảnh Thiên, tiếp tục nói: "Cũng may bảo an ngoài cổng đều là Thân Bá Xương sắp xếp để chuyên phụ trách an toàn của chúng ta, trừ hai chúng ta ra thì không nghe người nào nói, vì thế nên những người đó không tiến vào được. Hạ Hầu Thanh vẫn đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió nên Thượng Quan Nhược Hoa không chịu bỏ cuộc, nhất quyết muốn xông vào xem anh. Dưới tình thế cấp bách, em mới tung một châm làm cô ấy ngất đi..."
"Nhưng anh yên tâm, em chỉ lén châm thôi, bọn họ đều không nhìn thấy. Còn tưởng rằng là Thượng Quan Nhược Hoa tức giận quá nên ngất đi. Lực tung châm kia không nhỏ, chắc cô ấy.... Còn ngủ tiếp vài ngày..."
"Nhưng nghe nói gần đây Thượng Quan gia xảy ra chuyện, đã mời vô số chuyên gia danh y đến khám cho mà vẫn không nhìn ra bị bệnh gì."
Nói tới đây, Quả Nhi ngượng ngùng nằm tóc. Cô biết mình đã gây nên phiền phức cho sư huynh. "Thật sự không trách được em, em chỉ..."
"Được rồi được rồi!" Lý Cảnh Thiên an ủi mà vỗ vỗ lưng của cô: “Anh biết em chỉ là vì anh thôi. Em đã làm rất khá, còn lại cứ giao cho anh đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!