Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Tô Tiểu Manh như ngồi trên kim châm, không dám thở mạnh.

Trong giây lát, không khí trong phòng khách như đông cứng lại.

Tô Tiểu Manh hơi ngước mắt lên, liếc nhìn Ân Thời Tu, thấy vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, ngay cả khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bố Ân.

Trên thực tế, lúc này Tô Tiểu Manh rất muốn nói với hai vị trưởng bối nhà họ Ân rằng...

Cuộc hôn nhân chỉ là biện pháp trì hoãn giúp cô thanh minh thanh danh, yên ổn sống ở trong trường thôi.

Khi đứa trẻ sinh ra, cô và Ân Thời Tu sẽ ly hôn.

Cho nên... con có thể đừng nhìn chú với ánh mắt nghiêm nghị như thế được không...

Cứ như thể anh đã làm đó khiến trời sụp xuống vậy.

Rõ ràng cô thực sự muốn kể chi tiết một cách trung thực, để mọi người không phải tiếp tục giằng co bế tắc như thế này.

Nhưng…

Cô không thể mở miệng, bởi vì cô không dám, hoặc có lẽ... cô không muốn.

"Chú út, Tiểu Manh! Mọi người về rồi!"

Ngay khi mọi người đang giằng co, gia đình của Ân Mộng đã đến.

Ân Thời Hoa vừa bước vào, bà đã nhìn thấy Tô Tiểu Manh ngồi trên ghế sô pha với cái bụng to, biểu hiện hơi sợ hãi.

Bà ấy hơi bất an bẻ ngón tay.

Hóa ra lão tứ thực sự có bạn gái.

Nhìn vẻ mặt của cha mẹ bà, bà cũng đoán được cô gái này không phải là người được hai vị trưởng lão yêu thích.

Không phải Ân Mộng ngu dốt không đoán ra được tình hình, đương nhiên cô ấy cũng nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng ngắc của ông bà, bầu không khí kỳ dị này quá rõ ràng.

Nhưng cô ấy giả vờ như không nhìn thấy gì, chỉ đi đến bên cạnh Tô Tiểu Manh, ngồi xuống ôm cô thật chặt:

"Tớ vẫn đang tự hỏi khi nào cậu sẽ đến đây đấy!"

Ân Thời Hoa xoa xoa thái dương, đứa nhóc Ân Mộng này cũng thật khiến người ta bận tâm.

Biết ông bà ngoại không thích cô gái này, thế mà còn ra vẻ thân mật như vậy...

"Thời Tu, em không giới thiệu với mọi người à?"

Ân Thời Hoa nói, bụng của cô gái này trông cũng không nhỏ nữa, dáng vẻ cũng rất thanh tú và dễ thương.

Nhưng nếu không vừa lòng cha mẹ, nhất định sẽ không vào được nhà họ Ân.

Bà tin rằng đứa em trai thông minh của mình sẽ không bao giờ đối đầu với cha mẹ chỉ vì một cô bé.

Vấn đề bây giờ là giải quyết đứa trẻ này như thế nào.

"Chị ba, đây là vợ em, Tô Tiểu Manh."

"..."

"..."

Ân Thời Hoa và chồng bà đã chết lặng vào thời điểm đó.

"A! Chú út, chú đã nhận được giấy đăng ký kết hôn rồi sao?"

Ân Mộng hào hứng hỏi.

Ân Thời Tu gật đầu: "Ừ."

Ân Mộng vội vàng vỗ vỗ vai Tô Tiểu Manh: "Này, thím út... ha ha!"

Giờ khắc này, Tô Tiểu Manh đã xấu hổ đến cực điểm, chỉ xin Ân Mộng bớt nói vài câu.

Bây giờ cô ấy chính là người duy nhất tận hưởng niềm vui thôi đấy!

Cô ấy không nhìn thấy sắc mặt ông bà, cha mẹ của mình tái xanh sao?

"Nhận… giấy chứng nhận sao?"

Ân Thời Hoa nghi hoặc hỏi.

"Vâng, hôm nay đã đi lấy giấy chứng nhận rồi, nếu như đợi đứa nhỏ sinh ra thì sẽ không tốt cho thanh danh của Tiểu Manh."

Ân Thời Tu nói giống như là chuyện đương nhiên.

Ân Thời Hoa nuốt nước bọt, nhìn chồng mình, cả hai đều chết lặng.

Giờ phút này, rốt cuộc bà cũng hiểu tại sao bố mẹ mình lại lộ ra vẻ mặt khó coi như vậy.

"Lão tứ, theo bố đến phòng sách."

Dù sao ông cụ cũng là một ông già trọng thể diện, để lại một câu rồi chống gậy đi lên lầu.

Tiếng nạng rơi xuống sàn to hơn trước rất nhiều...

Mỗi lần nó nặng nề đáp xuống, dường như đều đánh trúng trái tim của Tô Tiểu Manh, khiến cô vô cùng kinh hãi!

Ân Mộng thấy cô bị dọa sợ, vội vàng an ủi nói: "Không sao, không sao."

"..." Tô Tiểu Manh nhìn Ân Mộng, nói nhỏ: "Như vậy mà không sao à?"

Ân Mộng biết rằng chỉ cần cô và chú út có được giấy chứng nhận, bất luận thế nào, ông bà cũng sẽ không làm gì được, trừ khi họ sẵn sàng trả một cái giá đắt hơn để khiến hai người ly hôn.

Bà cụ Ân liếc nhìn Tô Tiểu Manh, sau đó lạnh lùng đi lên lầu.

"Bố, mẹ, con đã nói với bố mẹ rồi đấy, Tô Tiểu Manh là bạn cùng phòng của con! Ha ha, bây giờ cô ấy là thím út của con!"

"Haha…”

Lúc này, Tô Tiểu Manh thật sự là cười còn xấu hơn cả khóc, cô nhìn về phía bố mẹ Ân Mông, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: "Chào chú thím."

"A, xin chào."

Vợ chồng Ân Thời Hoa vội vàng trả lời, khi biết cô gái này đã lấy giấy chứng nhận kết hôn với Ân Thời Tu, vẻ mặt của bọn họ đều thay đổi.

Có một cảm giác không thể giải thích được... Đây là một cảm giác thiêng liêng nào đó.

Ân Thời Tu và hai ông bà cụ ở trong thư phòng trên lầu không biết bao lâu, Tô Tiểu Manh thấy mặt trời sắp lặn, nhưng vẫn không có tin tức gì từ trên lầu truyền xuống.

Tô Tiểu Manh cảm thấy may mắn khi Ân Mộng ở đây, nếu không cô sẽ phát điên khi ngồi ở đây một mình mất!

Người bạn thân gần một tháng không gặp đương nhiên có vô số chuyện để nói, Tô Tiểu Manh ban đầu không có tâm tình trò chuyện với cô ấy, nhưng Ân Mộng trông thực sự rất phấn khích!

Thế cho nên, tâm trạng hồi hộp của cô cũng dần nguôi ngoai.

"Yên tâm đi, ông bà ngoại sẽ không làm khó dễ cậu đâu!"

Ân Mộng cười nói.

Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra.

Nhà bếp đang sôi nổi nấu nướng, hai người hầu đã bưng thức ăn và đồ ăn nhẹ lên chiếc bàn ăn dài.

Không lâu sau, con gái thứ hai của nhà họ Ân, chị gái thứ hai của Ân Thời Tu, cũng kéo cả gia đình đến.

Ân Thời Lan đã ngoài năm mươi tuổi, còn chồng bà, Dữu Hoành Quang, kém bà năm tuổi và là phó chủ tịch của Tập đoàn Ân thị.

Họ có một con trai và một con gái, con gái hôm nay không đến mà con trai, con dâu và cháu trai cùng đến.

"Thời Hoa, bố mẹ đâu?"

Ân Thời Lan cởi áo khoác đưa cho người hầu, sau đó nhìn Ân Thời Hoa và hỏi.

Bà không chú ý đến Tô Tiểu Manh đang ngồi với Ân Mộng, nhưng khi bà chú ý thì cuối cùng cũng có động tĩnh từ tầng hai.

Người đi xuống là Ân Thời Tu.

Tô Tiểu Manh vội vàng đứng lên: "Chú..."

"Chú út, ông bà ngoại đâu? Họ nói gì thế?"

Ân Thời Lan và Dữu Hoành Quang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ lúng túng hỏi:

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Tuy nhiên, lúc này không ai có thời gian để trả lời những nghi ngờ của họ cả.

Ân Thời Tu đi xuống lầu, đi tới trước mặt Tô Tiểu Manh, bình tĩnh nói: "Làm sao đây? Xem ra chúng ta không thể ở lại ăn tối rồi."

"..."

Sắc mặt Tô Tiểu Manh hơi sững lại, sau khi hiểu ý của anh, cô vô thức nhíu mày, vẻ mặt bi thương giống như sắp khóc đến nơi.

Ân Thời Tu xoa tóc cô, nắm lấy tay cô, sau đó nhìn gia đình của chị hai và chị ba...

"Em và Tiểu Manh đi trước, phiền mọi người chăm sóc bố mẹ nhé."

Ân Thời Hoa sửng sốt một chút, đây là có ý gì?

"Lão tứ, em…"

Trước khi Ân Thời Hoa nói xong, Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh đã bước ra khỏi nhà mà không chút do dự.

Sau khi lên xe điện, Tô Tiểu Manh vẫn cúi đầu...

Ân Thời Tu ngáp một cái, quay đầu nhìn bộ dạng đau khổ của cô, cười nhạt nói: "Làm sao vậy?"

“… A, bố mẹ Ân ghét em như vậy sao?”

Ngay cả con trai ruột cũng không được phép ăn tối đoàn tụ vào đêm rằm tháng giêng ư…

"Anh đã nói rồi, chẳng qua là mỗi người có kỳ vọng không giống nhau, em không đạt tiêu chuẩn con dâu của bọn họ, nhưng người sống với em cũng không phải bọn họ, cho nên anh cảm thấy em rất tốt là được rồi."

"... Họ đã nói gì thế?"

Tô Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn anh.

Họ ở trong thư phòng lâu như vậy, chắc hẳn không phải chỉ là một câu “bất mãn” thôi đâu.

“Họ nói, anh phải có trách nhiệm với vợ của mình.”

"..." Tô Tiểu Manh khẽ cau mày: "Bọn họ nói như vậy sao?"

"Nếu không thì sao chứ?"

"..."

Cô không tin, nhưng vẻ mặt của Ân Thời Tu thật sự rất kiên định.

"Anh nói rồi, bọn họ sẽ không làm khó em đâu, chỉ là tư tưởng của bọn họ rất truyền thống, bọn họ không thể chấp nhận ngay được, chúng ta cần phải cho bọn hắn thời gian, đúng không?"

Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút thì thấy cũng có lý.

Nhưng mà…

Tại sao cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi Ân Thời Tu lái xe ra khỏi ga ra và Tô Tiểu Manh ngồi lên xem, cô mới nhận ra có gì đó không ổn...

"Chú…"

"Hửm?"

"Hay là chú bảo bọn họ đừng chấp nhận."

Ân Thời Tu nhướng mày.

"Nếu cuối cùng họ cũng chấp nhận, và chúng ta lại ly hôn thì sao... Oa, không phải bọn họ sẽ tức giận mà chết sao?"

"..."

Ân Thời Tu liếc nhìn Tô Tiểu Manh, nhưng không nhìn ra tâm trạng của cô là gì khi nói điều này.

Lại ly hôn...?

Anh giật giật khóe miệng, nếu như bọn họ có thể ly hôn, có lẽ hai vị trưởng lão sẽ không quẫn bách như vậy.

"Kết hôn là chuyện qua loa như thế sao? Không cần bàn bạc với người trong nhà gì hết sao? Lão tứ, trong mắt con có con người cha này không!"

"Nhưng nếu con nói thì bố mẹ sẽ đồng ý sao?"

"Đương nhiên sẽ không đồng ý! Con chỉ vì một cô gái bình thường như vậy mà từ chối con gái của bác Đoàn sao?"

"Cô ấy đã mang thai con của con, làm sao con có thể ở bên người khác chứ?"

"A... hiện tại bố thực sự nghi ngờ cô gái đó... cô ta có thực sự ngây thơ như vẻ bề ngoài không."

"Ngây thơ hay không không quan trọng, là do con lựa chọn."

"Được, chính con lựa chọn! Chính con lựa chọn thì tự đưa đi đi! Từ nay về sau không được bước vào nhà này nữa!"

"Được."

"..."

Sự quyết đoán của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai ông bà cụ.

Ân Thời Tu biết những gì mình làm đã làm tổn thương trái tim của hai vị trưởng lão, nhưng... họ đã trải qua đủ gió tanh mưa máu rồi, đây cũng không phải là một sự kiện trời sập gì cả.

Nhưng cô gái này thì khác, nếu anh làm tổn thương cô, anh không thể tưởng tượng được kết quả, anh cũng không thể khống chế được...

...

Không thể ở lại ngôi nhà cũ ăn tối, Ân Thời Tu đưa Tô Tiểu Manh đến trung tâm thương mại để ăn món lẩu yêu thích của cô.

Sau khi ăn lẩu, Ân Thời Tu đưa cô đến quầy trang sức ở tầng một của trung tâm mua sắm để đi dạo.

Tô Tiểu Manh chỉ nghĩ rằng đó là một cuộc dạo chơi bình thường, trong lòng cô liên tục cảm thán khi nhìn những viên kim cương trong cửa hàng.

Chỉ một viên đá nhỏ như vậy, sao lại có giá mấy trăm vạn chứ?

Khi Ân Thời Tu chỉ vào chiếc nhẫn kim cương có giá cao ngất trời trên cửa sổ và yêu cầu nhân viên bán hàng tháo nó xuống...

Tô Tiểu Manh lại càng không hiểu.

"Đưa tay ra thử xem."

Ân Thời Tu nói với cô một cách bình tĩnh.

Tô Tiểu Manh sửng sốt một chút, cô sợ tới mức vội vàng rút hai tay ra sau lưng, cảnh giác nhìn anh: "Chú muốn làm gì?”

"Không sao, chiếc nhẫn này nhìn rất đẹp, anh cho em đeo thử."

"Đeo thử làm gì chứ?"

Tô Tiểu Manh nhíu mày càng chặt, tim đập loạn xạ.

Một chiếc nhẫn... đó là thứ mà chỉ những cặp đôi thực sự yêu nhau mới muốn trao cho nhau.

Ít nhất trong nhận thức của Tô Tiểu Manh, nó sẽ luôn như vậy.

Chú sẽ không làm chuyện vô nghĩa, chú sẽ không thực sự muốn…

"Em đang nghĩ cái gì thế? Em nghĩ anh sẽ mua chiếc nhẫn giá cao cho em sao?"

"..."

Tô Tiểu Manh chớp chớp mắt, có chút do dự.

"Không đeo cũng không sao, có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời em được đeo chiếc nhẫn đắt tiền như vậy đấy."

Thực sự chỉ là đeo thử thôi sao?

Tô Tiểu Manh nhướng mày, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp tinh xảo trên tay anh.

Nếu cô nhìn không lầm thì trên chiếc nhẫn có năm số không...

Phụ nữ dù giàu hay nghèo đều có giấc mơ kim cương, huống hồ là một bà mẹ trẻ hôm nay vừa tròn 20.

Ân Thời Tu liếc cô một cái: "Quên đi, ngón tay của em to như vậy, chắc là đeo không được đâu, cất lại giúp tôi..."

"Ai nói cháu không đeo được! Có ai khinh người như chú không hả?"

Nói rồi, Tô Tiểu Manh giật lấy chiếc nhẫn kim cương từ tay anh và đeo nó vào ngón áp út của cô!

Nhân viên cửa hàng đen mặt lại!

Người đàn ông này trông có vẻ bảnh bao, mặc hàng hiệu nổi tiếng, đầy xa hoa, nhưng cuối cùng cũng là một người đàn ông chỉ nhìn chứ không mua!

Người phụ nữ này...

Cô có biết đó là chiếc nhẫn kim cương trị giá tiền triệu không hả! Cô có thể cẩn thận hơn được không!

"Nhìn xem, vừa vặn!"

Tô Tiểu Manh nở mày nở mặt, nhìn đi nhìn lại bàn tay của mình.

Thảo nào phụ nữ lại yêu thích kim cương như thế. Đeo chiếc nhẫn kim cương này còn làm cho bàn tay của cô trông đẹp hơn hẳn.

Sau khi khoe một cách đầy tự hào Ân Thời Tu, cô đã tháo nó ra và trả lại cho nhân viên bán hàng: "Cảm ơn! Chiếc nhẫn này rất đẹp!"

Nhân viên chửi thầm trong lòng: vớ vẩn!

Sau khi Tô Tiểu Manh nếm trải vị ngọt, cô định kéo Ân Thời Tu ra khỏi cửa hàng, nhưng Ân Thời Tu rất nhẹ nhàng nói với nhân viên bán hàng:

"Gói chiếc nhẫn này. Tôi muốn mua."

"..."

"..."

Hàm của cả hai người phụ nữ gần như rơi xuống đất.

"Chú?"

"A, thưa ngài, vâng vâng!"

Nhân viên bán hàng lấy thẻ ngân hàng mà Ân Thời Tu đưa cho cô ta.

Tô Tiểu Manh ở một bên chăm chú nhìn anh...

"Tại sao em lại nhìn anh như vậy?"

"Cháu không cần cái này!"

Tô Tiểu Manh vẫn có chút hiểu biết về bản thân, một chiếc nhẫn kim cương trị giá hơn một triệu nhân dân tệ không phải là thứ mà một cô gái nhỏ như cô có thể mua được.

"Anh không nói sẽ tặng cho em."

"..."

"Vậy chú…"

"Cho em mượn thôi."

"… Cái gì?"

"Trước khi chúng ta ly hôn, anh cho em mượn chiếc nhẫn này, có người nào có chồng mà không đeo nhẫn chứ?"

"Nhưng... có cần phải đắt như vậy không?"

"Không thành vấn đề, em mang ra ngoài cũng nở mày nở mặt cho Ân Thời Tu mà?"

"..."

"Em đi một mình đeo mấy thứ bán ở ven đường cũng không sao, nhưng em không thể khiến giá trị con người của anh bị kéo xuống chứ, đúng không?"

"..."

Tô Tiểu Manh cũng thấy có lý, nhưng...

"Không được, cháu sẽ không đeo!"

"Lại làm sao?"

"Đắt như vậy, mất thì phải làm sao đây? Cháu không đeo đâu, trên ngón tay đeo cả một căn nhà, mất thì cháu không đền nổi đâu!"

"Nếu như em làm mất, anh sẽ không bắt em bồi thường, nhưng nếu không mất, đến lúc đó có thể trả lại cho anh, như vậy được không?"

Ân Thời Tu dỗ dành, cuối cùng cũng khiến Tô Tiểu Manh miễn cưỡng nhận chiếc nhẫn.

"Chú... Chú nói sẽ tặng quà sinh nhật cho cháu mà?"

"Cho em mượn chiếc nhẫn này, còn chưa đủ sao? Chụp ảnh đăng lên mạng, bạn học của em sẽ ghen tị lắm đấy."

Ân Thời Tu nói đùa.

Tô Tiểu Manh ngồi trên ghế phụ, cong môi và lẩm bẩm: "Cháu không phải loại khoe khoang!"

Ân Thời Tu nhìn cô nhóc giả vờ không quan tâm, thế mà dọc đường không ngừng chạm vào chiếc nhẫn, anh cảm thấy rất hài lòng.

Khi trở lại căn hộ của Ân Thời Tu thì đã gần mười giờ.

Tô Tiểu Manh rất buồn ngủ, cô rửa mặt rửa chân một lát, sau đó thay quần áo, nằm ở trên giường.

Ân Thời Tu không nói gì với cô, mà chỉ đi vào phòng tắm.

Tô Tiểu Manh mặc dù buồn ngủ, nhưng cô vẫn tỉnh táo, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của hai vị trưởng lão trong căn nhà cũ của nhà họ Ân ngày hôm nay, cô vẫn cảm thấy bất an.

Họ đã nói chuyện rất lâu trong thư phòng...

Có đơn giản như câu “vợ con cưới về thì tự con chịu trách nhiệm” không?

Có lẽ là bởi vì cô ở cùng Ân Thời Tu đã lâu, cô cũng hơi hiểu Ân Thời Tu, cô cảm thấy... anh nhất định đang che giấu cô cái gì đó.

Haizz…

Cô thở dài một hơi, sờ sờ cái bụng tròn vo lẩm bẩm: "Các con đến thật là không đúng lúc..."

...

Ân Thời Tu vào phòng tắm, đi đến trước gương và từ từ cởi bỏ quần áo, để lộ bộ ngực săn chắc của mình.

"Hítt..."

Anh cau mày khi cởi chiếc áo trong cùng ra.

Cơn đau ở lưng khiến anh thở hổn hển, anh đã chịu đựng cả đêm, may mà cô nhóc không phát hiện ra.

Anh nhìn qua gương và thấy năm, sáu vết sẹo dày, đỏ và sưng tấy trên lưng.

Anh lấy rượu thuốc trong ngăn kéo ra, từ trên vai trút xuống, cơn đau còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh.

Anh nghiến răng, mồ hôi túa ra trên trán.

Ông cụ thật là tàn nhẫn...

Cũng đúng, cả đời là một quân nhân kiên cường, nhưng cuối cùng lại bị chính con trai mình chống lại, không nói mấy thứ khác, mà lòng tự tôn tướng quân của ông ấy khiến ông ấy không thể bình tĩnh được.

Ân Thời Tu một tay đỡ bồn rửa mặt, tay kia xoa xoa vết thương.

Rượu thuốc ngâm vào vết thương, thật sự rất đau...

"Chú, cháu có thể hỏi chú một... câu hỏi được..."

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tô Tiểu Manh thò đầu vào.

Cô nghĩ rằng Ân Thời Tu có thể vẫn chưa khỏa thân, vì vậy cô đã không gõ cửa...

Ai ngờ...

Cô nhìn tấm lưng rắn chắc đang đối diện với mình... Trên đó có năm sáu vết sẹo đỏ đến kinh người...

Từng vết gần như bị sưng thành những ngọn đồi nhỏ...

Cô chết lặng, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe...

"Chú... chuyện này... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhấn Mở Bình Luận