"Kết Kết, Vệ Thần, chúng..."
Nặc Nhĩ hoan hỉ bước vào, sắc mặt phút chốc tối đen như mực, anh vội vã mở cửa từng phòng để tìm kiếm 2 bóng dáng quen thuộc
"Kết Kết! Vệ Thần! Em và con đang ở đâu?"
"Nặc Nhĩ, đừng tìm nữa. Vệ Kết và Vệ Thần đã bị bọn áo đen bắt mất rồi!" Một ông cụ lắc đầu buồn rầu
"Bác Chu, bọn chúng có để lại lời nhắn gì không?'' Nặc Nhĩ mím môi lo lắng
"Không. Đều tại bác tuổi già sức yếu, nếu không bác sẽ không để bọn chúng bắt 2 mẹ con nó đi"
"Hắc.Triệt!" Nặc Nhĩ nắm nắm đấm, nghiến răng, trong mắt ánh lên ngọn lửa căm phẫn
Chắc chắn là Hắc Triệt, nhất định là hắn!
_______________________
Vệ Thần đi dạo quanh phòng, cậu leo lên chiếc ghế gỗ cạnh bàn học, hất bình hoa trên kệ. Bình hoa vỡ tan, con chíp mini trên cánh hoa rơi ra, cậu nhặt lên cho vào lòng bàn tay nhếch mép
Rộp! Con chíp vỡ vụn từng mảnh
"Những trò con nít này đừng hòng gài bẫy tôi"
Bụp!
Bên kia màn hình ti vi tối đen, Hắc Triệt vuốt tóc Vệ Kết đang ngủ cười hài lòng
"Không tệ"
Vệ Kết vỗ vỗ trán, cục cựa người, đôi mắt nhíu lại rồi hé mở. Anh cắn cắn cánh môi kia, cô trừng mắt giơ tay tát vào mặt anh
"Đừng nghĩ tôi không dám đánh em" Anh nắm tay cô
"À, tôi nào dám nghĩ vậy? Bây giờ mời ông tránh đường, ở cạnh ông tôi cảm thấy thật dơ bẩn, không biết cơ thể ông đã chạm qua bao nhiêu người rồi mới đến phiên tôi" Cô hất tay anh bước xuống giường
Đi được vài bước, da đầu cô như muốn lột ra, đầu đau đến tê buốt, cơ thể bị liệng lên giường không thương tiếc
Bốp!
Một cái tát giáng lên gương mặt xinh đẹp, đôi môi chảy máu
"Cô nghĩ mình là ai? Một con đàn bà dâʍ đãиɠ!" Anh nắm đầu cô bắt buộc cô nhìn nụ cười khinh bỉ kia
"Tôi dâʍ đãиɠ? Vậy còn ông? Ông còn dâʍ đãиɠ hơn tôi, mỗi ngày một tình nhân. Nói đúng ra, ông còn hơn "Con vịt" ( Trai bao ), tϊиɦ ŧяùиɠ dồn lên não!" Cô không vừa, cười khinh bỉ
Lần đầu tiên bị xúc phạm đến lòng tự trọng của một đàn ông, Hắc Triệt nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt như qủy Satan đến từ địa ngục. Anh lấy chăn trói hai tay Vệ Kết, lật cô nằm sấp, nhặt thắt lưng dưới sàn, mạnh bạo quất lên tấm lưng trơn nhẵn
"Đau đớn đi, hét lên đi!"
Tấm lưng vết xanh, tím, đỏ liên tục xuất hiện. Vệ Kết cắn môi chảy máu, lặng lẽ khóc. Anh càng quất, cô càng im lặng, tuyệt đối không hé nửa lời
"AAAAAAA!!!!!!"
Không chịu nổi đau đớn, Vệ Kết hét lên rồi khụy xuống
"Hắc Triệt, ông là tên khốn!" Cô nghiến răng, cắn môi chịu đựng
Vệ Kết không biết mình đã chịu đựng bao lâu, bị hành hạ bao nhiêu lần, và cuối cùng cô ngất đi lúc nào không hay biết
~~~~~~~*~~~~~~~
"Hắc Triệt, ngài làm như thế thật quá mạnh tay với cô ấy, cô ấy có thể kiện ngài tội danh bạo hành người khác" Nữ bác sĩ khám toàn bộ cơ thể Vệ Kết, thương tiếc lắc đầu
"Ra ngoài" Hắc Triệt nói vỏn vẹn hai từ, vẻ mặt mang nét cảnh cáo đừng nhiều lời
Nữ bác sĩ vội vàng thu dọn dụng cụ rồi chạy mất, lần sau có cho cô cả tòa lâu đài bằng vàng, cô cũng không dám đến đây lần nào nữa
Anh ôm Vệ Kết nằm vào lòng, đôi tay sờ cả cơ thể cô như đang nâng niu một báu vật
"Cơ thể em khiến tôi phải mê muội, phát điên. Ngay cả khi ngủ cũng khiến tôi phải điên cuồng muốn em. Yêu nghiệt!
"Thằng nhóc, mày không được vào, theo tao về phòng mau!"
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, anh lãnh đạm hỏi
"Chuyện gì?"
"Lão đại, thằng nhóc đã mã hóa được mật khẩu cửa phòng, bây giờ nó đang làm loạn ngoài đây, nó muốn ngài thả tiểu thư"
"Cho vào"
"Dạ"
Anh lấy chăn phủ lên cơ thể Vệ Kết, vuốt mái tóc dài
Đùng!
Cánh cửa bị đá tung ra, cậu bé ngang tàng đi vào, nét mặt bình tĩnh đến không ngờ
"Mau nói. Ta không có thời gian" Anh híp mắt say mê liếm vành tai cô
"Đơn giản thôi. Đừng làm mẹ tôi đau"
"Dựa vào gì?''
"Dựa vào tôi là con trai ông''
Tuy Vệ Kết không nói cho cậu biết cậu là con trai Hắc Triệt nhưng từ khi gặp người đàn ông này, cậu đã biết điều đó
"Thông minh đấy" Hắc Triệt bật cười
"Thoát khỏi đây đối với tôi dễ như giọt nước chảy qua lòng bàn tay. À mà, ông cũng nên phải cảm ơn tôi, nhờ tôi mà mẹ mới kí bản hợp đồng"
"Tại sao ngươi có kế hoạch này?"
"Đương nhiên là có lý do. Một lý do rất thú vị. Và nhớ rằng đừng giam cầm tôi vì điều đó là không thể. Không làm phiền"
Vệ Thần làm sao không nhìn ra tình cảm mà mẹ cậu vẫn luôn dành cho Hắc Triệt. Cậu đang muốn đem cả hai trở lại với nhau, mặc dù cả hai sẽ còn phải dằn vặt nhau qua một khoảng thời gian dài. Nhưng cậu tin tất cả sẽ đâu vào đấy thôi
Đút hai tay vào túi quần, cậu vừa đi vừa huýt sáo. Hắc Triệt cười thích thú, vỗ vỗ lên gương mặt đang ngủ say của Vệ Kết
"Oắt con, không tầm thường"
___________________
Nặc Nhĩ vò đầu bứt tóc, cả thế giới rộng lớn như thế này, biết tìm Hắc Triệt nơi nào, hơn nữa tung tích của hắn luôn thần bí. Thần không biết, qủy không hay
"Nặc Nhĩ, em bình tĩnh lại đi! Có Vệ Thần bên cạnh, Hắc Triệt sẽ không dám làm gì quá đáng" Chị Từ vỗ vai trấn an anh
"Anh Nặc Nhĩ, chị Kết Kết nhất định sẽ không sao! Anh đừng qúa lo lắng" Diệp Tử, cô gái hàng xóm của chị Từ đồng thời là bạn của Vệ Kết
"Hiện giờ lòng anh rối như tơ vò, anh thấy mình thật vô dụng. Ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ được"
Một người đau lòng không thôi, một người trái tim đang rỉ máu
Nếu như đổi lại là em, anh có như thế không?
_____________________
"Cái gì? Đứa con gái đã mất tích của Hắc Triệt hiện giờ đang ở Hắc gia?"
"Đúng là vậy"
"Không được để nó sống sót!"
"Dạ!"
Căn phòng rộng lớn cùng tông màu tối huyền bí, trên chiếc giường đen kingsize, một cô gái khỏa thân đang say giấc nồng, mái tóc đen lõa xoã, những dấu ấn chằng chịt trên cơ thể. Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách
Một bóng đen bước vào, trên tay cầm một vật ánh lên ánh sáng sắc nhọn đâm xuống cô gái
"Aaaaaa"
Kẻ đó hét lên đau đớn, căn phòng bừng sáng. Vệ Kết vì tiếng hét mà giật mình tỉnh dậy
Máu, khắp nơi đều là máu!
Hắc Triệt dùng con dao sắc nhọn mà tên đó đang cầm khoét hai con mắt của hắn, móc hai nhãn tròng. Bàn tay hướng ngực trái moi ra qủa tim đang đập thình thịch
Vệ Kết giống như đang xem kịch hay, chăm chú xem từng hành động tiếp theo của Hắc Triệt, không hoảng sợ hay la hét
Đến khi moi hết tất cả bộ phận, anh lau tay vào áo tên đó sạch sau, bế cô vào phòng tắm
"Mau vào dọn dẹp, sau đó tự kết liễu"
Canh giữ như thế nào mà dám để lọt tên này vào đây, coi như bọn chúng chán sống
"Có cần phải tàn độc đến vậy?" Vệ Kết đùa với bọt xà phòng, bĩu môi
"Đau lòng?" Anh ôm cô từ đằng sau
"Nói đúng hơn là thương hại, vì bọn họ đã có một lão đại như ông"
"Cái miệng của em từ khi nào đã trở nên điêu ngoa, cay nghiệt như thế?"
"Từ cái ngày mà tôi biết mình bị lừa dối" Cô tự giễu, khóe miệng nhếch lên
"Hắc Triệt. Tại sao ông không buông tha cho tôi? Trò chơi rượt đuổi này, vui lắm sao?" Tựa người vào lồng ngực rộng rãi, cô thở dài
"Món nợ 5 năm trước, đối với em là đã xong, nhưng đối với tôi thì chưa, em phải trả cho tôi cho đến khi tôi vừa lòng"
"Tôi chỉ có một điều cầu xin ông. Xin ông đừng làm hại đến Thần nhi, nó còn nhỏ. Ân oán của chúng ta, không nên kéo nó vào"
"Tôi biết mình phải làm gì"
"Một tuần"
"Sao?" Anh nhướn mày
"Trong một tuần, tôi và ông hãy gạt bỏ đi qúa khứ, trở về như ngày xưa. Vì bây giờ tôi đã quá mệt mỏi, mệt mỏi vì phải nhớ đến ân oán của chúng ta, mệt mỏi khi phải trốn tránh. Tôi cần yên bình và tôi nhận ra rằng: Tôi kiệt sức rồi" Cô xoay người, yếu ớt nhìn anh
"Được. Ngày mai tôi cùng em sẽ đến một nơi, thời gian ở đó, mọi chuyện sẽ trở về như điểm ban đầu" Anh hôn trán cô
"Cảm ơn ông"