Đàm Thu ỷ vào bản thân là kẻ ngốc, thích làm gì thì làm, chẳng cố kỵ gì, cũng chẳng cần quan tâm có thích hợp hay không. Kha Nhu bị một loạt động tác của cậu làm sửng sốt, cố ý tới đây chào hỏi lại xin ly rượu sau đó đi rồi?
Cũng may cô là dẫn đường, nếu mà là lính gác,cho dù đối phương là kẻ ngốc thì cô cũng nghĩ mị lực của cô giảm xuống.
Nhưng Tưởng Thiếu biết 'tên ngốc' này là giả!
Cho nên kỳ quái hỏi, "Đàm ca, đây là......"
"Trên người Kha Nhu có cái gì đó." Đàm Thu ngáp một cái, thuận miệng nói: "CŨng chẳng biết là cái gì, đen sì sì chẳng phải thứ tốt lành gì, bên trong còn có mấy cái trái tim hồng phấn này nọ."
"Trái tim màu hồng sao giống đào hoa vậy...." Tưởng Thiếu kỳ quái nói: "Có phải là đào hoa nát hay không?"
Đàm Thu kinh ngạc, "Đào hoa ở tinh tế giống như vậy sao?"
Tưởng Thiếu: "......"
Tưởng Thiếu: "Này, tôi cũng chưa thấy qua!"
Cậu ta chỉ là một người bình thường, trước khi bước vào trò chơi, thần rồi quỷ các thứ chỉ có trong truyền thuyết, vui vui đem ra dọa người chút......
Cậu ta đột nhiên nghĩ tới, "Chẳng lẽ trong hiện thực cũng có quỷ?"
"Ban đầu tôi cũng nghĩ không có." Đàm Thu nói: "Nhưng hiện tại...... Hình như không xác định."
Dù sao cái thứ mà cậu tống vào bồn cầu hẳn là không phải thuộc về thế giới khoa học kỹ thuật như tinh tế.
Phải biết rằng quỷ quái tồn tại cũng phải chọn thế giới.
"Dù sao không phải cái thứ gì tốt, cậu xem nhắc nhở người ta một chút." Đàm Thu nói xong, đem cái ly một phóng, bản thân lại chạy về hắn tiểu trong một góc mặt ngốc đi.
Tưởng Thiếu tạm thời không tới đây, Đàm Thu thấy cậu ta đi tìm Kha Nhu. Phòng chừng là đi nhắc nhở chuyện ban nãy, dù không thể nói rõ ràng nhưng Kha Nhu xinh đẹp như vậy, gia thế lại tốt, những kẻ có ý đồ với cô tuyệt đối không ít. Tưởng Thiếu chỉ cần thoáng lộ ra một tẹo rằng cậu ta mơ hồ phát hiện có kẻ định gây rối, dùng thủ đoạn bỉ ổi, cô có thể phòng bị là tốt rồi.
Đàm Thu ngồi một mình ở kia, đang cân nhắc xem lấy tiếp đồ ăn gì về đây thì nghe thấy bên kia hình như có đại nhân vật xuất hiện.
Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lấy góc độ của cậu không nhìn thấy người tới là ai nhưng cũng mơ hồ thấy được anh trai Tưởng Thiếu, Tưởng Chiêu đi cùng, xung quanh vây một đống người, rất náo nhiệt.
Tưởng Thiếu cũng trở lại, thấy vậy nói: "Hoắc đại ca tới."
"Chắc là tới lộ mặt." Tưởng Thiếu nói: "Anh ấy cũng phải thích mấy trường hợp kiểu này, lần này là do bị Đại công chúa ép tới.
Đàm Thu đã hiểu.
Đây là tình yêu thương dạt dào của mẹ, thấy con trai làm cẩu độc thân vạn năm nên mới tạo thành yến hội thân cận (tiệc xem mắt). Dù sao nếu Tưởng gia không truyền tin ra thì sao mọi người có thế đến vì họ Hoắc kia đâu.
Bất quá, có vẻ cậu con trai cũng chẳng cảm kích, không muốn gánh cái trường hợp này. Nếu không cũng chẳng chờ đến lúc yến hội đã trôi qua hơn nửa mới xuất hiện......
"A." Người bên kia di chuyển lộ ra khe hở, Đàm Thu nhìn thấy người bị vây bên trong.
Đây chẳng phải là người trông coi cây cối lúc trước sao.
Đàm Thu không nhịn nổi, cười vang.
Con trai của Đại công chúa cùng Hoắc tướng quân, dù sao cũng coi như nửa hoàng thất, lại chạy đến vườn nhà người khác trông cây, quả thật rất thú vị.
Đây là không biết phải nhàm chán đến mức nào.
Tưởng Thiếu thấy cậu tự nhiên cười, "Làm sao vậy?"
Trường hợp này rất buồn cười hay sao? Cậu ta không biết chuyện phía trước, còn tưởng rằng Đàm ca nhìn thấy kẻ nào cũng xum xoe vây quanh mới buồn cười.
"Hình như em gái của cậu cũng chen lại gần, chậc!" Trường hợp này muốn lại gần cũng phải xem địa vị ra sao, Đàm gia còn chưa đủ tư cách ở nhóm đầu tiên đâu. Vả lại cũng chẳng có ai ở một mình cả, đều đợi người trong nhà giới thiệu đâu.
Hiện tại Đàm Ngọc Thịnh cùng Đàm Tử Nhan còn đang chờ ở cách đó không xa, Đàm Tử Huyên đã chen lên trước.
Đàm Thu mím môi, trong lòng nghĩ cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Mẹ ruột của Đàm Tử Huyên vốn là tiểu tam, còn bản thân ả cũng là một đóa bạch liên hoa không biết xấu hổ. Hai mẹ con ả có một điểm chung, đó là lợi ích phải đặt lên hàng đầu.
Lúc này có mặt mũi hay không không quan trọng, mấu chốt là phải để Hoắc Cảnh Hành nhìn thấy, biết đâu được để ý thì chẳng phải là một bước lên trời hay sao?
Tuy nhiên, Đàm Thu nhớ rằng lúc sân sau, Hoắc thiếu gia lãnh đạm, lại không chút thương hương tiếc ngọc, không cho người khác chạm vào gốc cây, tự nghĩ, cho dù có làm kỹ nữ như Đàm Tử Huyên cũng vô dụng.
Quả nhiên Hoắc Cảnh Hành cũng chẳng chú ý tới ả, chỉ theo Tưởng Chiêu chào hỏi cùng mấy người quen biết, giống hệt như Tưởng Thiếu nói, lộ mặt là được.
"Quả nhiên đủ lạnh!" Đàm Thu nhịn không được nói thầm.
Thanh lãnh cấm dục, nhân gian chí bảo a!
Chính chủ rời đi, yến hội cũng đã quá nửa, bắt đầu lục tục có người rời đi. Kha Nhu lúc về còn cố ý qua đây chào hỏi, còn vẫy vẫy tay với Đàm Thu: "Cục cưng, chị phải đi rồi nha!"
Đàm Thu: "......"
Tưởng Thiếu muốn cười cũng không dám cười, nghẹn đến mức mặt đều xanh.
Con mẹ nó cục cưng.
Đàm ca nhà cậu.....Trừ khuôn mặt kia, còn chỗ nào có thể gắn từ cục cưng vào. Đấm ma cà rồng, tay không xách cổ nữ quỷ, cục cưng đấy hả?
Thật sự đủ đáng yêu.
Đàm gia trở về tương đối muộn, Tưởng Thiếu còn đưa Đàm Thu ra cửa, chờ người lên phi hành khí mới trở lại. Chuyện Đàm Thu cùng Kha Nhu uống rượu chỉ có người xung quanh mới biết, Đàm gia hiện tại chưa rõ ràng lắm cho nên vẫn nghĩ toàn bộ hành trình cậu không trêu chọc cái gì.
Nhưng Đàm Tử Huyên......
"Lát nữa tôi sẽ nói với bà nội." Sau khi xuống phi hành khí Đàm Ngọc Thịnh nói.
Sắc mặt của Đàm Tử Huyên lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng không hoảng loạn lắm, có lẽ ả ta dám làm như vậy thì cũng đã chuẩn bị tốt lý do.
Đàm Thu ngáp một cái, vui sướng lên tầng.
Dù sao cậu ngốc, chẳng cần quan tâm cái gì.
Tắm rửa thay đồ xong, Đàm Thu nhìn áo ngủ màu xám nhạt, cảm thấy quá đơn điệu. Chẳng biết ai chịu trách nhiệm mua đồ ngủ, thật sự không có chút nghệ thuật nào cả. Vì thế suy nghĩ một lúc lại lên trung tâm mua sắm hỏa tốc đặt đơn, mua tất cả mấy loại đồ ngủ khủng long, rìu chém não linh tinh....
Sau đó nhắn tin cho Tưởng tiểu đệ, "Tôi mua đồ ngủ, nếu hỏi thì bảo cậu mua."
Tưởng Thiếu: "......"
Lại là tôi đội nồi?
Không phải, Đàm ca, đồ ngủ mấy thứ này không đội nổi a..... Thôi được rồi, Đàm ca nói cái gì chính là cái đó, nếu người ta hỏi vì sao mua đồ ngủ cho Đàm Thu, cậu ta....
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đến lúc đó tự do phát huy thì tốt rồi.
Hôm sau Tưởng Thiếu không tới tìm Đàm Thu. Giữa trưa Đàm Thu xuống tầng thì thấy Đàm Ngọc Hồi mặt đắc ý đang ngồi trên xe lăn, giống như lúc nào cũng có thể nhảy lên.
Thấy cậu xuống, Đàm Ngọc Hồi càng đắc ý, "Ui cha, cuối cùng cũng bị vứt bỏ, lại phải ăn cơm ở nhà rồi!"
Đàm Thu mắt điếc tai ngơ.
Đàm Ngọc Hồi tức giận chắn đường cậu, "Này, tao đang nói chuyện với mày đấy! Chẳng lẽ càng ngày càng bị ngu à!"
"Nói chuyện với tôi?" Đàm Thu giả dối mờ mịt, "Nhưng tôi có bị vứt bỏ đâu!"
Sau đó bỏ quả Đàm Ngọc Hồi, đi về phía cổng.
Áo ngủ về rồi.
Trong khoảng thời gian này, chuyển phát nhanh của cậu tới không ngừng, lần này tiếp tục là một bao lớn. Lát sau, người máy giao hàng theo sau xách đồ cho Đàm Thu lên tầng.
Đàm Ngọc Hồi lại tiếp tục tức giận, "Cho dù hiện tại chưa bị, sớm hay muộn cũng có ngày bị vứt bỏ thôi, giống như mẹ mày vậy."
Đàm Thu nghe vậy lập tức dừng lại, quay đầu nói: " Vậy cậu cũng giống mẹ cậu sao?"
Làm tiểu tam, không biết xấu hổ?
Đàm Ngọc Hồi: "......"
Đàm Ngọc Vi tình cờ xuống nhà cũng không thèm nhịn, cười, "Cũng phải, chưa biết chừng sau này cũng chỉ là tiểu tam thôi đâu." Chuyện đêm qua mọi người đều biết, Đàm Ngọc Vi từ trước tới nay chưa buông tha ai cả, lúc này càng là cười nói: "Một chút quy củ cũng không có, cứ xông lên trước, chậc, không hổ là con gái của tiểu tam thẩm nha!"
"Con gái giống mẹ, quả là không sai."
Đàm Ngọc Hồi tức giận không thôi, "Cô có ý gì?"
"Theo ý cậu nha." Đàm Ngọc Vi nói: "Làm sao, không vui à."
Đàm Tử Huyên nghe vậy cũng không ngồi yên, nhu nhược mở miệng: "Chị Ngọc Vi, sao có thể như vậy, em biết chị xem thường mẹ con em. Nhưng dù thế nào cũng là trưởng bối trong nhà, chị cứ như vậy không được tốt lắm."
A, lại có kịch xem!
Đàm Thu thừa dịp bọn họ cắn nhau liền trốn về phòng, mở túi đóng gói, cảm khái Đàm gia quả thật giống như mấy bộ cung đấu, còn là mấy bộ đạt 10 điểm rating cơ.
Lần thứ hai xuống tầng, cũng không biết phe nào thắng, tóm lại từ sắc mặt của Đàm Ngọc Vi cùng Đàm Tử Huyên không nhìn ra được gì, chỉ có Đàm Ngọc Hồi tức giận thì vẫn tức giận. Đặc biệt nhìn thấy Đàm Thu càng hừ lạnh một tiếng.
Đàm Thu tỏ vẻ không hiểu, trực tiếp làm lơ cậu ta làm Đàm Ngọc Hồi tức sắp ngất!
Nói thật, Đàm Thu có chút đồng tình với cậu ta, tức giận với kẻ ngốc, Đàm Ngọc Hồi cũng thật sự ngốc không kém a!
Người bình thường tuyệt đối không làm nổi chuyện này.
Đàm Ngọc Hồi phát điên, ăn cơm xong cũng không về phòng, nhất định phải chờ xem buổi chiều Tưởng Thiếu có tới không. Đến ba giờ vẫn không thấy người đâu, cậu ta lại vui vẻ.
Xem đi, chẳng phải bị vứt bỏ.
Cho dù có tặng đồ thì sao, người không tới thì qua mấy ngày ai còn nhớ thằng ngốc này!
Cậu ta nào biết hôm nay Tưởng Thiếu có việc bận!
Chuyện này có liên quan đến đêm qua, Tưởng Thiếu nói chuyện với Kha Nhu chốc lát, tuy chỉ định nhắc nhở một chút nhưng dù sao cũng coi như quen biết, trưa nay Kha Nhu có tiệc nên nhân tiện mời Tưởng Thiếu qua.
Đều quen biết nên Tưởng Thiếu cũng không tiện từ chối, liền đi cùng.
Tiệc tan, cậu ta thuận tiện đưa Kha Nhu tới trường học... Giờ vừa đến cổng trường.
"Tới rồi!" Kha Nhu xuống phi hành khi, còn không quên dặn dò, "Đi đường cẩn thận."
Tưởng Thiếu nói: "Đã biết."
Cổng trường, một đám người đã chờ một lúc lâu, giờ này thấy cô liền sôi nổi, "Lão tứ, đến rồi, cậu mau đi qua, đừng hòng lừa tụi này!"
Lão tứ này không ai khác chính là nam newbie kia. Hắn điền tên Kha Nhu xong liền hưng phấn không chịu nổi, trực tiếp đem Kha Nhu thành bạn gái của mình. Còn ảo tưởng sau khi kết hôn, Kha gia sẽ thành hậu thuẫn của hắn, tiền muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không còn giống hiện tại, mua quang não cũng phải suy nghĩ.
Cuối cùng nghe được mấy bạn học trong ký túc xá nhắc 'bạn gái' thì không nhịn được, lập tức khoe ra.
Cũng dẫn tới sự tình hiện tại.
Một đám người chờ xem trò cười của hắn, nhưng bọn họ có biết đâu Kha Nhu hiện tại chỉ sợ yêu hắn đến chết đi sống lại.
Loại vả mặt kiểu này chính xác là của nam chính trong phim a.
Hắn cảm thấy bản thân đã biến thành vị nam chính kia rồi, trò chơi chính là bàn tay vàng của hắn, sau này hắn có thể......
Kha Nhu căn bản không biết hắn, cũng vì Tưởng Thiếu nhắc nhở, thấy một đám người lôi lôi kéo kéo về phía cô liền muốn tránh, từ đường khác vào trường.
"Ha ha ha ha ha ha." Đám người kia cười sằng sặc, "Thấy chưa, người ta có quen biết mày đâu, còn ba xạo với tụi tao. Đã bảo rồi, giáo hoa sao có thể coi trọng loại người như mày?"
Câu này thành công chọc giận người chơi nam, hắn lập tức tiến tới chỗ Kha Nhu.
"Tiểu Nhu, em nói với bọn họ, chúng ta thật sự ở bên nhau, nhanh lên!"
Kha Nhu đơ người.
Hôm qua cô nghe Tưởng Thiếu nói còn cảm thấy không tin lắm, kết quả hôm nay lại gặp cái thể loại não tàn này? Cô sao có thể không biết bạn trai mình là ai, còn người này là ai a?
Tưởng Thiếu chưa rời đi, vừa vặn thấy cảnh này lập tức hạ phi hành khí, bước xuống.
Cậu ta đi qua thấy có người muốn nhào đến chỗ Kha Nhu, lập tức tiến lên hai bước, kéo Kha Nhu ra phía sau, tay còn lại đẩy người kia ra.
"Định làm gì vậy, mày là ai!"
Nam người chơi nghe được thanh âm của cậu lập tức sững sờ, cũng hiểu được, "Đều là mày, tại mày, mày cũng có phần thưởng..... Là mày chen ngang, mày nghĩ em ấy sẽ thích mày sao?"
Tưởng Thiếu: "......"
Kha Nhu: "???"
Cái quái gì vậy?