Tuy rằng bảo là sẽ tìm Hoắc Cảnh Hành nói hắn gây họa, nhưng mấy ngày sau đó, Đàm Thu cũng chưa từng thấy bóng người nọ.
Dù sao người ta đâu có giống cậu, tập đoàn Hoắc thị lớn như vậy, Hoắc Cảnh Hành nào có thời gian suốt ngày vào trò chơi như cậu.
Ngay cả Tưởng Thiếu cũng không thể giống Đàm Thu ngâm mình trong trò chơi.
Cũng trách không được dạo này cảm thấy thiếu ngủ.
Quả thật là đam mê quá mức.
Đàm Ngọc Hồi cả ngày dòm dòm Đàm Thu, thấy mấy ngày nay cậu không ra ngoài, tức khắc cao hứng cực kỳ, cảm thấy Tưởng Thiếu cuối cùng cũng không muốn thấy cậu. Cũng phải, ai lại muốn chơi cùng một đứa ngốc a.... Cậu ta vui sướng cả người, lại đang muốn châm chọc Đàm Thu thì phát hiện.......
Đàm Thu lại nhận được một đống chuyển phát nhanh.
Thấy Đàm Ngọc Hồi nhìn cậu chằm chằm, cậu 'có lòng tốt' giải thích: "Đây là Tưởng Thiếu mua, cậu ấy bảo nhiều tiền, thích mua đồ cho tôi."
Đàm Ngọc Hồi: "......"
Xong rồi, Đàm Thu còn hỏi: "Hôm nay cậu không đi học sao?"
Đàm Ngọc Hồi cáu đến sắp ngã khỏi xe lăn, quả thật hôm nay cậu ta phải đi học, bây giờ đang chuẩn bị đi. Hừm, chính mình phải đi học vất vả, người ta ở nhà bóc đồ ăn..... Không được, ghen đỏ mắt.
Lúc Tưởng Thiếu tới, đúng lúc đụng phải Đàm Ngọc Hồi đang đi ra, thấy bộ dạng này cũng kinh ngạc, vội vàng nhắc nhở Đàm Thu cẩn thận.
"Không cần." Đàm Thu nói: "Với chỉ số thông minh của cậu ta, không phải tôi xem thường mà là thật sự không có cách nào coi trọng."
Tưởng Thiếu: "......"
Ngẫm lại cũng đúng!
Tưởng Thiếu ở trong giới hào môn đã xem như tệ, không giỏi giang lại chỉ biết chơi bời nhậu nhẹt, không thể so sánh với anh trai của cậu. Nhưng Đàm Ngọc Hồi kia không phải không tinh anh, mà là não tàn, đầu óc toàn cỏ!
"Đàm ca, cậu đột nhiên muốn tới nhà tôi, chắc là muốn kiểm tra thành quả huấn luyện đi!" Sau khi phó bản trước kết thúc, chuyện bị đào góc tường kích thích Tưởng Thiếu, thời gian qua cậu vẫn luôn cố gắng tập luyện, bảo đảm mạnh hơn rất nhiều.
"......" Đàm Thu: "Vậy thì xem một chút!"
Kỳ thật cậu chỉ muốn cọ một giấc thôi.
Đàm gia không có cây ngô đồng, mà nhà cậu ta lại có một cây vừa to vừa cao, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Nếu tòa nhà kia không phải là chủ trạch mà là biệt thự tư nhân của Tưởng Thiếu, tin chắc rằng cậu bám chân ở đấy luôn.
Đàm Thu hận không thể đem cây đào về Đàm gia......Muốn ngủ lúc nào cũng được.
Chẳng qua đây là một cái cây, không phải bồn hoa, cậu cũng chỉ có thể nghĩ thôi. Nếu muốn ngủ vậy bảo Tưởng Thiếu dẫn cậu đi ngủ một hồi là được.
Nhưng Tưởng Thiếu nào có biết ý định của Đàm Thu, cậu ta còn đang hưng phấn, vừa về nhà là lập tức dẫn người đến phòng huấn luyện, khoe khoang thành quả thời gian vừa rồi.
Bên kia, cũng có hai người vừa vào nhà.
Anh trai Tưởng Thiếu, Tưởng Chiêu đỗ trong sân, phi hành khí đằng sau cũng theo vào. Mỗi người một phi hành khí, lại vẫn luôn nói chuyện.
"Bác sĩ bảo bệnh trạng tinh thần lực của tôi đã được thuyên giảm, nhưng điểm khác biệt duy nhất trong thời gian này chính là tôi thả lượng tử thú ở sân nhà cậu." Hoắc Cảnh Hành nói: "Hiện tại không xác định có liên quan hay không, tôi cảm thấy không có nhưng mẫu thân lại cưỡng chế tôi lặp lại một lần."
"Được a!" Tưởng Chiêu cười, "Đại công chúa cũng là lo cho cậu, cậu còn nhớ chỗ nào không, lát nữa tôi đưa cậu qua.... Chờ đã."
Tưởng Chiêu nhận thông tin, trong công ty có việc quan trọng cần anh đi xử lý. Anh dừng một chút, "Tôi phải đi một chuyến, để xem tiểu Thiếu có ở nhà không...." Anh gọi quản gia xem Tưởng Thiếu có nhà hay không.
"Cứ để quản gia đưa tôi đi là được, không cần khách khí như vậy." Hoắc Cảnh Hành nói, "Cậu không sợ về em trai mắng cậu sao."
Những lời này cũng không oan uổng Tưởng Thiếu, mà trước kia thực sự từng như vậy. Tầm tuổi Tưởng Thiếu, thậm chí là ở tuổi Tưởng Chiêu, rất nhiều người đều sợ Hoắc Cảnh Hành. Cho dù là Tưởng Chiêu sớm tiếp nhận gia nghiệp cũng không thể bằng Hoắc Cảnh Hành tự tay gây dựng cơ nghiệp được.
Hơn nữa hắn thân phận cao quý, tính tình lạnh nhạt, Tưởng Thiếu tuy gọi Hoắc đại ca nhưng trong lòng vẫn luôn sợ hắn. Lần trước bởi vì một vài nguyên nhân nên bắt buộc phải tiếp đãi Hoắc Cảnh Hành, sau lưng lại mắng anh trai không phải người.....
Sau đó, đáng tiếc lại bị cả Hoắc Cảnh Hành lẫn Tưởng Chiêu nghe được, Tưởng Thiếu càng xấu hổ hơn.
Bình thường nếu nhìn thấy Hoắc Cảnh Hành, cậu sẽ lập tức đi vòng đường khác.
Nhắc tới chuyện này Tưởng Chiêu lại lần nữa câm nín, "Tôi cũng không chịu nổi cái bộ dáng nhút nhát của nó, cậu chẳng ăn thịt nó, cũng coi như lớn lên cùng nhau, sao lại nhát như vậy."
Dù sao anh vẫn đau lòng em trai, cũng không muốn thành cái gì không phải người nên Tưởng Thiếu nghe theo Hoắc Cảnh Hành, gọi quản gia tới....
"Đại thiếu gia." Quản gia thanh âm truyền đến, "Tiểu thiếu gia vừa mới về nhà, cậu ấy mang theo bạn về cùng, hình như tên Đàm Thu."
Hoắc Cảnh Hành nhíu mày, "Đàm Thu?"
Là vật nhỏ kia?
Hoắc tổng lập tức sửa lời: "Vẫn là để em trai cậu đưa tôi đi!"
Tưởng Chiêu: "???"
"Nãy cậu đâu có nói vậy, làm sao, tự nhiên muốn nhìn em trai ngốc của tôi giả làm chim cút hả?" Tưởng Chiêu khó hiểu, đậu phi hành khí rồi xuống dưới.
Hoắc Cảnh Hành đứng cạnh phi hành khí, hắn cong môi, "Em trai cậu sợ tôi, nhưng có người không sợ a!"
Tưởng Chiêu cũng không ngốc, nhớ lại lời quản gia ban nãy lập tức hiểu lời này đang nói ai. Chẳng qua, "Cậu lúc nào quen biết Đàm Thu kia?"
Theo lời quản gia, hai người đi về phía sân huấn luyện. Tưởng Thiếu đi bên cạnh nói; "Gần đây Tưởng Thiếu đột nhiên thích cái này, mỗi ngày đều phải huấn luyện một lúc, còn đặc biệt cố gắng....."
"Đàm Thu từ yến hội trước coi như là lần đầu tiên tới, cậu ta là dẫn đường, hẳn là không thích mấy thứ này."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới sân huấn luyện.
Quả nhiên bên trong chỉ có Tưởng Thiếu huấn luyện một mình, còn Đàm Thu chẳng biết kiếm đâu được cái ghế dựa, đang ngồi một bên vui vẻ ăn uống.
Thi thoảng miễn cưỡng được một câu "Cố lên."
Đàm Thu đang ăn thì ngửi được mùi gỗ ngô đồng quen thuộc, đồ ăn trong miệng cũng không cảm thấy ngon nữa, lập tức lia mắt ra cửa, thấy được Hoắc Cảnh Hành.
Còn Tưởng Chiêu......bị ngó lơ, tạm thời không đề cập tới.
Đàm Thu mắt sáng lên, đây chẳng phải cái người 'họa thủy' hay sao.
Cậu vốn thích cái đẹp, mắt lại càng sáng. Ngay cả Tưởng Chiêu cũng phải thừa nhận tướng mạo của hắn thế gian hiếm có..... Chẳng qua, Hoắc Cảnh Hành cũng không phải người nông cạn như vậy!
(đoạn này mình cũng không hiểu lắm:<)Đàm Thu đứng dậy, ba bước thành một nhảy nhót lại gần, ngửi ngửi, "Anh tới xem cây ngô đồng sao?" Hẳn là phải ở chung thật lâu thì trên người mới toàn mùi thơm, từ xa cậu đã ngửi thấy.
Nghe được cây ngô đồng, Tưởng Chiêu suýt chút nữa không khống chế được biểu tình trên mặt.
Mà Đàm Thu còn tiến lại gần, mùi cây ngô đồng quả thực đối với cậu quá hấp dẫn, không nhịn được muốn tới gần.
Lần trước gặp nhau là ở cạnh cây ngô đồng, nếu không thi cũng là cách khá xa, đối phương còn đang bị một đám người vây quanh. Trong game giả thuyết thì càng khỏi nói, mùi cũng chẳng mang vào được. Đây là lần đầu tiên cậu có thể ngửi được mùi cây ngô đồng trên người Hoắc Cảnh Hành, nhẹ nhàng nhàn nhạn, vô cùng dễ ngửi.
Tưởng Thiếu đang tập được một nửa, quay đầu lại cầu Đàm ca cổ vũ, ai dè thấy một màn như vậy, chân suýt chút nữa mềm nhũn, lăn lê trên máy chạy bộ.
Lúc này càng hiện rõ sự trấn định của anh trai cậu, Tưởng Chiêu vẫn giữ bình tĩnh, còn đang quan sát Đàm Thu. Lại thấy bạn tốt mặt không biểu tình hỏi:
"Dễ ngửi không?"
"Có." Đàm Thu thành thật gật gật đầu, "Rất thơm, muốn ngủ."
Lần này, ngay cả Tưởng Chiêu cũng biến sắc, má ơi..... Anh nhịn không được nhìn về phía Hoắc Cảnh Hành: nhìn không ra a Hoắc tổng, thì ra cậu thích cái dạng này?