Đàm Ngọc Hồi kêu như giết heo, rất nhanh liền dẫn đến không ít người. Mẹ cậu ta cũng ở gần đấy, lập tức bị con trai gào lại.
"Làm sao vậy, đây là...... Tiểu Hồi, chân con làm sao vậy."
Đàm Ngọc Hồi đau đến mức nói chuyện đều run run, lại vẫn là không quên vươn tay chỉ Đàm Thu, "Nó đá con."
Mẫu thân Đàm Ngọc Hồi, Đổng Thu Mạn lập tức nhìn Đàm Thu, nhíu mày nói: "Mày ngu ngốc không có việc gì lại đá con trai tao......"
"Tôi không đá cậu ta!"
Đàm Thu vẻ mặt chân tình mờ mịt, "Rõ ràng tôi đang đi, đi đến đây rồi tự nhiên cậu ta ngã xuống."
Mọi người: "......"
Ồ, thì ra là ăn vạ!
Lập tức vẻ mặt bọn họ phức tạp nhìn Đàm Ngọc Hồi.
Không có người hoài nghi lời Đàm Thu nói, ai cũng biết Đàm Thu chỉ số thông minh thấp, là một đứa ngốc. Ở nhà này, ai cũng có thể nói dối, chỉ có Đàm Thu là không, cậu không đủ chỉ số thông minh.
Hơn nữa ngày xưa Đàm Ngọc Hồi vốn thích bắt nặt người ta, lần này lại càng tốt, ăn vạ đến mức không có trình độ.
Đàm Thu vừa nói xong, cùng với khuôn mặt ngây thơ vô tội, ngay cả Đổng Thu Mạn đều không mắng nổi nữa. Việc này nhưng lại khiến Đàm Ngọc Hồi tức giận không nhẹ, "Thật sự là nó đá, con liền......" Cậu ta quýnh lên, suýt nữa nói ra chính mình định ngáng chân người ta, may mắn kịp thời thời ngừng lại, "Dù sao chính là nó đá con."
Bây giờ mọi người càng xác nhận, tiểu tử này ăn vạ, hơn nữa còn đến mức chưa kịp nghĩ lý do.
Giữa trưa mở miệng chọc Đàm Tử Tình, Đàm Ngọc Vi lúc này cũng ở đây, cô là lính gác, xưa nay vốn lãnh diễm, kiêu ngạo. Nhìn thấy trường hợp này liền cười lạnh, "Cậu giả vờ cũng thật giỏi, cho dù đúng là cậu ta đá thì có thể đau đến mức nào, chẳng lẽ một tên lính gác như cậu còn có thể bị một dẫn đường đá cho nằm sấp hả?"
Đàm Ngọc Hồi thật sự không giả vờ, lúc này cậu ta nằm trên mặt đất, trán đầy mồ hôi lạnh, "Mụ la sát...."
"Chó sủa gì vậy?"
"Đương nhiên là sủa cô..... Mẹ nó, cô còn dám chơi tôi."
Đàm Thu quả thật muốn nói, Đàm Ngọc Hồi này chắc chỉ số thông minh bị âm. Cũng là do nguyên chủ đầu óc có vấn đề, chứ không cậu ta có thể bắt nạt ai!
Quả nhiên là, dăm ba câu khiến cho Đàm Ngọc Vi khinh thường. Không chỉ trào phúng cậu ta, còn ghê tởm mẹ cậu ta một phen, "Về sau muốn chửi ai thì cũng phải nhìn cho rõ, ngài nói đúng không, tiểu tam thẩm."
Sở dĩ thêm chữ "tiểu" trước tam thẩm, không phải vì thân mật, cũng càng không phải Đổng Thu Mạn còn nhỏ tuổi, mà là ở trào phúng bà ta là tiểu tam sau này mới được cưới vào cửa.
Đàm Thu thầm nghĩ, quả thật là một vở kịch lớn a!
Đương nhiên, trong lòng cậu cũng hiểu Đàm Ngọc Vi chưa chắc đã muốn giúp cậu, chẳng qua một nhà đại bá cùng lão cha tiện nghi không hợp, cho nên có thể cắn thì cứ việc cắn.
Quả nhiên Đổng Thu Mạn bị ghê tởm, mặt đều đen.
Trừng mắt liếc nhìn con trai mình, "Về sau bớt gây sự cho mẹ."
Đàm Ngọc Hồi càng bực, "Rõ ràng nó đá con, con bị như vậy...."
"Tôi thấy Tử Hồi thiếu gia hình như thật sự đau, nếu không thì cứ đưa đến bệnh viện xem sao!" Vẫn là quản gia nhận thấy không đúng, nhanh chóng nói.
Đổng Thu Mạn cũng mới phản ứng lại, thấy con trai đầy đầu mồ hôi lạnh, sợ hãi lập tức sắp xếp, "Đứa nhỏ này, sao lại không nói ra, chuyện này sao có thể nhẫn nhịn được....."
Đàm Thu nghĩ, có lẽ là cãi nhau to quá nên quên nha!
Quá ngu.
Tóm lại Đàm Ngọc Hồi được đưa vào bệnh viện, kiểm tra, gãy xương, vô cùng nghiêm trọng. Lần này Đàm gia nghe tin lại một lẫn nữa câm nín.
Nhóm tiểu bối ngồi túm tụm nói chuyện, thầm thì nói:
"Gia gia gien không tồi, chúng ta cũng đều thông minh, tại sao một nhà tam thúc......."
Đàm Thu thì không nói, là sau này sốt mới hỏng đầu óc. Đàm Ngọc Hồi nhưng không bị chướng ngại trí lực gì a, sao lại ngu như vậy.
"Cũng mệt hắn nghĩ ra được, còn tưởng tát nước bẩn cho Đàm Thu"
Đàm Ngọc Vi đều phải cười đau ruột, "Cậu ta là lính gác, nếu thật sự bị một dẫn đường đá cho què, vậy hẳn là bị loãng xương đến đi đường cũng khó khăn!"
Đàm Thu yên lặng đi qua, giống như chuyện này thực sự chẳng liên quan gì đến cậu.
Thân thể nguyên chủ thật sự rất yếu, rốt cuộc không thường rèn luyện. Nhưng hiện tại thân thể này thuộc về Đàm Thu, thần thức cường đại, lại được kích phát phượng hoàng huyết mạch, làm sao có thể yếu nhược giống như trước kia.
Tưởng ngáng chân cậu, kiếp sau đi!
Tinh tế y học phát triển, Đàm Ngọc Hồi sau khi bó xương liền vào nằm khoang chữa bệnh, sau khi ra viện tuy còn phải ngồi xe lăn, nhưng ít ra cũng không cần nằm viện quan sát.
"Ngày mai con còn có trận đấu lam cầu, như thế này thì sao lên sân khấu được!" Đàm Ngọc Hồi đều sắp khóc.
"Con còn nói." Đổng Thu Mạn tức giận chỉ trán cậu ta, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bị thương như vậy còn không đi bệnh viện, lại chạy đến hãm hại thằng ngốc kia?"
Nhắc tới chuyện này, Đàm Ngọc Hồi lại nổi giận, "Con đã nói bao lần rồi, con không hãm hại nó, thật sự là nó đá con."
"Vậy xương con đã loãng thành cái dạng gì rồi?" Đổng Thu Mạn sắp bị đứa con trai này tức chết rồi.
Đàm Ngọc Hồi cũng muốn bị mẹ mình làm cho tức chết luôn.
"Người là mẹ con sao, mẹ thế nhưng lại không tin con."
Đổng Thu Mạn cười lạnh, "Nếu ngày nào đó, con đá nó gãy xương thì mẹ còn có thể tin tưởng một chút, nhưng đây là nó đá con gãy xương a!"
Chưa nói đến phương diện giá trị vũ lực, thằng ngốc Đàm Thu ngu nga ngu ngơ, chưa từng đánh người. Nhưng thật ra con trai của bà cả ngày không an phận........ "Nếu nhà này mẹ làm chủ, con nói nó đá con thì chính là nó đá, nhưng hiện tại thì sao? Mẫy người đại bá mẫu, nhị bá mẫu, rồi còn bà nội con đâu có kẻ nào dễ đối phó, ai lại nghe mấy lời não tàn của con?"
"Còn có, hai hôm nữa thằng ngốc kia còn phải tham dự yến hội, ai sẽ vì con mà đi chọc nó?"
Đàm Ngọc Hồi cả giận nói: "Chính là vì chuyện yến hội, vì sao thằng ngốc kia có thể đi? Mẹ không biết, Đàm Ngọc Vi hôm nay còn cùng con âm dương quái khí, cái gì mà chị không bằng thằng ngốc kia, làm không tốt còn muốn gây chuyện với chị Tử Tình....."
Cậu ta oán giận một hồi, về nhà mới nhớ ra, "Không đúng, không phải nói cái này, thực sự là nó đá con."
Sau đó quang não của cậu ta vang lên, mở ra liền thấy, đều là mấy đồng học bình thường không hợp cậu ta.
Mấy tên này cùng nhau tìm cậu ta?
Mở tin, "Tử Hồi, nghe nói cậu bị một dẫn đường đá què chân, như vậy không được a, dẫn đường đều mềm như bông, vậy mà lại đem chân cậu đá đứt......"
"Có phải thiếu cái gì hay không, nếu không thì bồi bổ thêm ha?"
"Về sau mày đừng có xưng cái gì mà tam trung đệ nhất, xương cốt như vậy, thấy các ba ba thì ngoan ngoãn chào hỏi đi!"
"Con trai ngoan, gọi ba ba đi!"
Đàm Ngọc Hồi: "......"
Đàm Ngọc Hồi: "..............."
Đàm Ngọc Hồi tức giận đến mức đập xe lăn.
"Ai? Con mẹ nó ai truyền ra ngoài."
Dưới lầu, Đàm Thu nghe thấy động tĩnh đều cảm thấy đau, tiểu tử, nhân loại phàm thai, sao lại cùng xe lăn tranh xem ai cứng hơn?
Đến cả mẹ cậu ta còn cảm thấy cậu ta ăn vạ, cho nên chuyện Đàm Ngọc Hồi bị thương không ảnh hưởng đến Đàm Thu chút nào. Thấm chí lúc ăn cơm, Đàm lão phu nhân nhắc tới việc này, cũng là bảo Đổng Thu Mạn quản con trai bà ta cho tốt, đừng có cả ngày lăn lộn làm chuyện xấu, hài tử Đàm gia là phải làm việc lớn.
Đàm Ngọc Hồi tức giận đến không ăn nổi cơm, nhưng mọi người thấy cậu ta quá ngu, nên cũng lười an ủi.
Còn Đàm Ngọc Vi vốn không thèm để ý cậu ta, nhưng sau khi Đàm lão phu nhân ăn xong vẫn hung hăng trào phúng cậu ta một hồi.
Bởi vì những người này nói chuyện đều có chút tiêu chuẩn, Đàm Thu miễn cưỡng đem mấy lời này liệt vào vị trí yêu cầu có đầu óc mới hiểu được. Cho nên cậu làm bộ giống như nghe thiên thư, tiếp tục ăn cơm, sau đó an tĩnh rời đi.
Trước khi đi đương nhiên không quên rẽ vào phòng bếp, lúc này không có trái cây bổ sẵn, cậu liền trực tiếp cầm mấy quả táo đã rửa sạch cùng một chùm nho, rồi lên lầu.
"Chị, chị có thấy hôm nay Đàm Thu hình như có chút khác biệt"
Đàm Tử Nhan nhỏ giọng nói.
Đàm Ngọc Vi là lính gác, không tinh tế như dẫn đường, cũng không nhận ra cái gì. Chỉ là cảm thấy, "Có lẽ là vì Đàm Ngọc Hồi gãy xương nên không tìm nó phiền toái đi, rốt cuộc dù là đứa ngốc cũng biết xu lợi tị hại."
"Nói ra Đàm Ngọc Hồi cũng thật ngốc, không có việc gì thì tìm đứa ngốc kia làm gì." Đàm Tử Nhan thở dài nói: " Người ta không trêu không chọc cậu ta, cũng không có quan hệ lợi ích......"
"Sao lại không có, Đàm Thu vẫn còn, chẳng khác nào nói cho mọi người biết, mẹ cậu ta là tiểu tam thượng vị."
Dù sao thì Đàm Thu với Đàm Tử Huyên cũng chỉ kém nhau có mấy tháng mà thôi.
Nếu không phải tam thúc nhân lúc mẹ Đàm Thu mang thai để ngoại tình, sao có thể có hai đứa con kém có tí tuổi đâu.
Tưởng Thiếu hẹn mấy bằng hữu đi hát hò, không có biện pháp, hiện tại hắn sống một ngày liền tính một ngày, ai biết ngày nào đấy liền chết ở trong trò chơi đâu, nên là phải tận hưởng lạc thú trước mắt.
Đặc biệt trong trò chơi trước ôm đùi thất bại, làm hắn có chút không vui.
Lúc này hắn ngồi ở chính giữa, nghe mấy bằng hữu vừa hát vừa ca. Chờ lúc nghỉ ngơi còn tâm sự mấy chuyện bát quái ở chủ tinh.
Nghe nghe, hắn đột nhiên quay đầu lại, "Cậu vừa mới nói ai?"
Hắn hình như nghe được tên của Đàm ca.
"Đàm Thu a!" Người nọ nói: "Chính là tên dẫn đường ngốc nghếch nhà họ Đàm, hơn nữa lớn lên đặc biệt đẹp, thời gian trước, Tiêu gia Tiêu Trác Nhiên còn coi trọng người ta đâu....."
Ban đầu nghe nói là một tên ngốc, Tưởng Thiếu đã một lần nữa ngồi trở về, nhưng lại nghe đến đặc biệt đẹp, lập tức liền ngồi thẳng dậy.
Đàm ca nhà hắn chẳng phải vô cùng xinh đẹp hay sao.
Phải nói, trong trò chơi kia, đúng là vì thấy Đàm ca đẹp, lại còn là một dẫn đường yếu đuối nên hắn mới quyết định hỗ trợ đối phương một phen. Kết quả cuối cùng thì chả cần phải nói, nằm thẳng ngược lại là hắn.....
"Có ảnh chụp không?" Tưởng Thiếu kích động nhìn về phía người nọ.
Đối phương sửng sốt một chút, "A?"
"Đàm Thu đó, có ảnh chụp không?" Tưởng Thiếu thúc giục.
Cũng may có một tấm, người nọ mở quang não, rất nhanh tìm được, "Đây, ở chỗ này, lớn lên vô cùng không tồi đi.... Cũng không trách Tiêu Trác Nhiên coi trọng a, bộ dáng này, ta cũng muốn nha!"
Tưởng Thiếu lại không quan tâm đối phương nói gì, nhìn chằm chằm bức ảnh kia, đôi mắt đều sắp phát sáng.
Đây chẳng phải là Đàm ca nhà hắn sao.
Chính là Đàm ca đánh quỷ hút máu đến răng rơi đầy đất a! Đùi vàng của hắn, thì ra cũng ở chủ tinh.
Có duyên gặp lại, đây chẳng phải là duyên thì gì?
Đàm ca quả nhiên lợi hại, chuyện này cũng có thể tính được......
Fan não tàn nào đó thầm nghĩ.