*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đàm Thu cũng không biết lại trùng hợp như vậy, Tưởng Thiếu nghe được chuyện của cậu, còn chuẩn bị tới ôm đùi. Cậu ăn xong nho lại gặm tiếp táo, vừa ăn vừa ghét bỏ:
"Lúc vừa vào Luân Hồi Kính, mấy thứ này mình còn chẳng liếc mắt một cái."
Dù sao năm đó, cha nuôi của cậu là Thần Khí, còn là không gian Thần Khí, Đàm Thu từ trước tới đó ăn tệ nhất cũng là linh quả, trái cây bình thường không đạt tiêu chuẩn của cậu.
Chẳng qua hiện tại bảo cậu giả làm kẻ ngốc cũng có thể giả đến vui sướng như vậy, hiển nhiên là đã qua thời điểm thích bắt bẻ. Hơn nữa dù không có linh khí, lại còn nhiều tạp chất, mấy trái cây này thật ra ăn cũng khá tốt.
Nếu không những năm đó, cha nuôi sao lại đi nếm thử đồ ăn của phàm nhân.
Ở phương diện ăn uống, nhân loại luôn vô cùng sáng tạo.
Ồ, hình như hiện tại cậu cũng miễn cưỡng coi như nhân loại.
Đàm Thu nghĩ có thể đem nho bọc siro đường làm thành hồ lô ngào đường, táo cũng có thể chế biến thành mứt táo, bánh táo chiên hay kẹo dẻo cũng không tồi..... Đáng tiếc, hiện tại cậu vẫn là một kẻ ngốc, hơn nữa quy củ Đàm gia thật sự quá nghiêm, cũng chẳng ai coi trọng thân phận cậu, nếu không cậu đã sai người làm cho cậu.
(Bánh táo chiên)Lại nói, nơi này không phải tu hành giới, không có quy tắc cá lớn nuốt cá bé linh tinh gì, nếu không cậu đã xông lên đánh mấy người này đến phục thì thôi.
Đàm Thu chính là loại người buổi tối không ngủ thì buổi sáng không dậy nổi, mà cho dù buổi tối có ngủ thì buổi sáng cũng không muốn dậy. Ngẫm lại, ban mai chiếu rọi ấm áp, còn thích hợp để ngủ hơn mấy ngày mưa dầm, ai ngu mà dậy!
Cho dù là bữa sáng cũng chưa đủ mặt mũi để Đàm Thu hé mắt.
Cũng may, Đàm gia cũng không quan tâm thời điểm ăn cơm thiếu ai, tóm lại đến giờ ăn cơm, không xuống cũng không có ai chờ, đừng nghĩ làm người khác đợi.
Cứ như vậy, Đàm Thu liền ngủ qua bữa sáng, ngủ hết nửa buổi sáng, lúc này mới từ từ tỉnh. Rồi lại nằm trong ổ chăn thêm nữa canh giờ nữa, mới chầm rãi bò dậy.
Tinh tế là thế giới của khoa học kỹ thuật, tuy là có tình thần lực rồi lượng tử thú gì đó, nhưng linh khí trong không khí lại không nhiều lắm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, những người nơi này cho dù là cấp A hay cấp S cũng không thể nào bằng các tu sĩ được.
Ngay cả Đàm Thu, sau khi tới nơi này thực lực cũng bị giảm sút.
Nhưng giảm thế nào thì mạnh vẫn là mạnh.
Lượng tử thú của cậu vẫn ở bên cạnh, bay loạn cả phòng, cho dù là một lát cũng đủ khiến trong phòng nóng chín người. Nhưng Đàm Thu vốn là đại yêu hỏa hệ linh căn, bây giờ đầu sỏ gây tội cũng là lượng tử thú của cậu, nói ngắn lại là không có khả năng tự nướng chính mình.
"Được rồi, đi ra ngoài thôi." Đàm Thu nói.
Lượng tử thú là hình thể của ý thức, cậu muốn ra ngoài, đối phương tất nhiên ngoan ngoãn trở lại thế giới tinh thần. Mà cũng vào lúc này điều hòa mới có tác dụng, độ ấm trong phòng cũng khôi phục bình thường.
Giờ này người Đàm gia không có ở nhà nhiều lắm, dưới lầu cũng chỉ có Đàm Tử Nhan đang ngồi. Nàng hình như đang nói chuyện phiếm cùng bằng hữu trên quang não, nghe được động tĩnh liền quay đầu nhìn.
Đàm Thu cũng nhìn nàng một cái.
Có thể coi Đàm Tử Nhan là dẫn đường tốt tính nhất Đàm gia, bộ dạng cũng nhu nhu nhược nhược, nhìn qua rất dễ bắt nạt. Chẳng qua nàng có đầu óc, còn có anh trai chị gái che chở, nên ở nhà cũng không có ai làm khó được nàng.
Đối với nguyên chủ, Đàm Tử Nhan không giao hảo cũng không căm thù. Dù sao thì không liên quan đến ích lợi, ai lại đi bắt nạt một đứa ngốc làm gì.
Đàm Thu ngồi xuống đối diện, chiếm luôn đĩa trái cây trên bàn.
Sau đó bắt đầu răng rắc cạp.
Đàm Tử Nhan nghe thấy âm thanh thì sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn thoáng qua Đàm Thu, cảm thấy cậu linh động hơn nhiều so với trước kia. Chẳng lẽ quả thật là bởi vì không bị Đàm Ngọc Hồi quấy rối nữa?
Nàng nhớ lời đại ca dặn dò buổi sáng, dù sao đều là người Đàm gia, nếu Đàm Thu làm trò cười ở yến hội, Đàm gia bọn họ cũng mất mặt cùng. Không hy vọng trông cậy vào Đàm Tử Huyên, cô ả không ở sau lưng đẩy một cái đã là rất tốt rồi, đại ca bảo nàng trong yến hội tận lực trông coi Đàm Thu.
"Mấy ngày nữa có yến hội, cậu biết chứ!" Đàm Tử Nhan nói đơn giản để Đàm Thu có thể hiểu được.
"Đến hôm ấy cậu đi theo tôi, đừng chạy loạn, hiểu không?"
Đàm Thu gật gật đầu.
Nghĩ bụng, cái này càng tốt, đầu óc cũng chả cần mang theo, đi một vòng là được.
Đàm Tử Nhan yên tâm, tiếp tục cùng bằng hữu nói chuyện phiếm.
Quay qua đã thấy Đàm Thu ăn hết sạch đĩa trái cây, định nhắc nhở sắp tới thời gian ăn cơm, nếu ăn nhiều trái cây như vậy sẽ không tốt, nhưng nghĩ lại vẫn không nói. Chẳng qua nhìn đối phương bộ dáng ngoan ngoãn, cô lại mềm lòng nói một câu: " Giữa trưa nay cơm nước xong thì cậu liền về phòng đi, khi nào đến cơm chiều thì hãy xuống."
Cô cũng không giải thích vì sao, bởi vì Đàm Thu nghe cũng chưa chắc hiểu được.
Hơn nữa cũng không cần thiết.
Dù sao cũng không phải em trai ruột, cha cô cùng nhà tam thúc còn quan hệ không tốt, có thể nhắc được một câu đã là không tồi.
Đàm Thu nghe vậy đảo tròng mắt, cuối cùng học theo nguyên chủ, "Ồ" một tiếng.
Đàm Tử Nhan nhìn bộ dáng của cậu thở dài, lại nói, vị em trai họ này cũng thật đáng tiếc. Nếu sinh ra trong nhà của cô, khẳng định cũng không đến mức sốt hỏng đầu óc. Cho dù là vừa sinh ra đã ngốc như vậy, cũng sẽ có người tới dạy dỗ một ít tri thức, không đến mức một chứ bẻ đôi cũng không hiểu.
Theo cô, Đàm Thu không giống cái loại dù dạy cũng không vào đầu, ít nhất cũng học được một chút!
Cơm trưa hôm nay nhân số không đầy đủ như hôm qua, Đàm Ngọc Hồi cũng không ở, cậu ta đi xe lăn ra ngoài, nói rằng ở nhà thấy áp lực.
Đàm Thu cảm thấy cậu ta chính là tức giận.
Ngoại trừ hai người bọn họ, Đàm Tử Tình cũng không ở nhà.
Trên bàn cơm có người đề ra, hình như là đi hẹn hò với Tiêu Trác Nhiên. Đàm Thu đảo mắt, nhớ tới lúc sáng Đàm Tử Nhan nhắc nhở, đại khái cũng biết buổi chiều ai sẽ đến.
Cậu nhìn thoáng qua Đàm Tử Huyên, đối phương có vẻ thực sự bình tĩnh. Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc trước liên hôn với Tiêu Trác Nhiên, Đàm Tử Huyên cũng muốn tranh một chân. Nhưng Đàm Tử Tình quá mức bá đạo, chủ yếu là cha cô ả không bằng cha người ta, cho nên chỉ dám chơi xấu sau lưng.
Ví dụ như chuyện Tiêu Trác Nhiên coi trọng Đàm Thu, bên trong không thiếu mấy chiêu trò tính kế.
Khác với Đàm Ngọc Hồi, Đàm Tử Huyên sẽ không trực tiếp đi tìm nguyên chủ trêu chọc, cô ả duy trì hình tượng bạch liên hoa, không có khả năng làm loại chuyện không có đầu óc này.
Bởi vậy cho dù trong lòng không thoải mái, ngoài miệng cũng sẽ không nói gì.
Cho nên bữa cơm này Đàm Thu ăn cực kỳ yên ổn, cơm nước xong cậu theo thường lệ đi phòng bếp lấy trái cây, rồi trực tiếp bưng lên lầu.
Không lâu sau, Tiêu Trác Nhiên đưa Đàm Tử Tình trở lại.
Đàm Thu ở trên lầu liếc mắt qua cửa sổ, cũng không trách Đàm Tử Tình cùng Đàm Tử Huyên hai người này đều coi trọng hắn. Người này lớn lên không tồi, nghe nói khi còn tại trường học thành tích cũng tốt, hiện giờ vừa mới tốt nghiệp đã tiến vào công ty gia đình.
Chẳng qua cho dù không tồi, tới chỗ Đàm Thu cũng biến thành bình thường.
Rốt cuộc có dạng mỹ nhân nào cậu chưa thấy qua, hơn nữa vẻ ngoài Tiêu Trác Nhiên còn mang theo chút giả bộ. Vốn dĩ tính cách không như vậy nhưng cố tình làm ra vẻ phong độ nhẹ nhàng, ôn nhu săn sóc.
Tiêu Trác Nhiên đưa người về, thể nào cũng phải vào ngồi chốc lát. Đàm Thu xem như hiểu vì sao Đàm Tử Nhan không cho cậu xuống lầu, thì ra là vì sợ đụng vào trường hợp này.
Tuy nói hai nhà Đàm Tiêu vì lợi ích mà liên hôn, nhưng chuyện lúc đó cũng đủ xấu hổ.
Đặc biệt biết được Đàm Thu là đứa ngốc, vị Tiêu thiếu gia kia ngay lúc ấy liền tái mặt rồi.
Hiện tại hẳn là không muốn nhìn thấy cậu.
Mà cậu là một "đứa ngốc", đối phương lại là thiếu gia Tiêu gia, con rể Đàm gia, nếu đối chọi khẳng định không chiếm được chỗ tốt.
Đàm Thu nghĩ một chút cũng không sai, sau khi vào nhà không thấy cậu, tươi cười trên mặt Tiêu Trác Nhiên càng rõ ràng.
Lúc ấy đem mắt cá tưởng trân châu, muốn cùng Đàm Thu liên hôn, hiện giờ toàn bộ giai tầng chủ tinh đều biết, còn lấy chuyện này ra chê cười, gần đây ra ngoài hắn đều cảm thấy mất mặt. Bởi vậy, hắn cũng không muốn nhìn đến kẻ đầu sỏ gây tội này.
Đàm Tử Tình lại là có chút không cao hứng, thằng ngu Đàm Thu kia thế mà lại không ở đây.
Ả còn định khoe khoang đây, cho thằng ngu kia nhìn thấy, cho dù đẹp thì có ích lợi gì, vừa biết là kẻ ngốc, khẳng định sẽ bỏ Đàm Thu mà chọn chính mình.
Cặp hôn phu này tính toán không giống nhau, trên mặt lại đều mang tươi cười, ra vẻ thập phần ân ái.
Phát hiện Đàm Tử Tình thường xuyên nhìn lên lầu, như đang chờ người nào đó xuống, Tiêu Trác Nhiên ngầm bực trong lòng, cũng không muốn ngồi lâu, đứng dậy định rời đi.
Nhưng mà đúng lúc này có một vị khách tới.
Lần này tới tất nhiên là Tưởng Thiếu.
Hôm qua Tưởng Thiếu biết được Đàm ca nhà hắn cũng ở chủ tinh, liền hận không thể trực tiếp đi gặp. Nhưng rất nhanh hắn nghĩ đến Đàm ca ở thế giới kinh dị cũng muốn ngủ nướng, bây giờ đi tìm khả năng cũng không gặp được. Đương nhiên hắn không dám làm phiền đại lão ngủ, cho nên cố gắng chịu đựng, vất vả hơn nửa buổi sáng đã tới giờ cơm trưa.
Hắn không tới lúc ăn cơm trưa, vất vả lắm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền chạy tới nhà.
Tưởng gia so với Đàm gia cùng Tiêu gia tất nhiên lớn hơn rất nhiều, tuy Tưởng Thiếu là một tên ăn chơi trác táng, không quan tâm gia nghiệp, nhưng hắn tới, Đàm gia vẫn phải nhanh chân nghênh đón, Tiêu Trác Nhiên cũng bởi vậy mà chưa đi.
"Nhà em có quan hệ với Tưởng gia sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi vị hôn thê.
Đàm Tử Tình lắc đầu, mờ mịt, "Không có a!"
Đương nhiên, bên này rất nhanh có người tới tiếp đón.
Vừa lúc bởi vì hôm nay Tiêu Trác Nhiên tới nhà, anh trai Đàm Tử Tình, Đàm Ngọc Hạo không đến công ty. Hiện giờ đi ra đón người vào nhà.
Chẳng qua hắn thật sự tò mò, trong nhà rốt cuộc là ai quen biết vị này.
Vừa hỏi......
"À, tôi tới tìm Đàm ca nha!" Tưởng Thiếu đương nhiên nói.
Đàm Ngọc Hạo: "......"
Trong nhà này toàn họ Đàm, lớn hơn Tưởng Thiếu cũng không ít, cho nên "......Đàm ca là?" Rốt cuộc là ai, chẳng lẽ mấy nhà kia có giao tình với người Tưởng gia?
"Đàm Thu a!" Liền nghe Tưởng Thiếu nói: "Chính là vị dẫn đường vừa xinh đẹp vừa lợi hại nhà các ngươi."
Chính là Đàm ca.
Nhưng mà nghe được hai chữ Đàm Thu, Đàm Ngọc Hạo lông mày nhảy dựng. Đàm Thu luôn ở Đàm gia, cơ bản không ra ngoài bao giờ, không có khả năng quen biết Tưởng Thiếu. Lại nghe hai chữ xinh đẹp, rất nhanh lại liên tưởng đến mấy lời đồn gần đây ở chủ tinh.
Phỏng chừng là tới xem náo nhiệt.
Lại chọn đúng ngày em rể Tiêu Trác Nhiên cũng ở.......
Quả nhiên, Tiêu Trác Nhiên nghe xong liền đen mặt. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, chỉ tiến lên hai bước, duy trì bộ dạng ôn hòa, "Tưởng Thiếu hảo, tôi là Tiêu gia Tiêu Trác Nhiên."
"À." Tưởng Thiếu quay đầu lại, nhìn hắn, "Thì ra chính là cậu a!"
Tiêu Trác Nhiên ban đầu nghĩ rằng nếu giới thiệu tên, bản thân hắn còn ở đây, vị này cũng không đến mức muốn xem trò cười nữa. Ai ngờ được phản ứng của đối phương sau khi nghe xong lại như vậy, thậm chí ánh mắt còn mang theo nồng đậm đồng tình.
Hắn cố nén tức giận, 'nhắc nhở': "Tưởng thiếu có phải nhầm lẫn gì hay không, kỳ thật cậu không quen biết Đàm Thu."
"Đúng vậy." Đàm Tử Tình cũng nhịn không được nói: "Dù sao Đàm Thu là kẻ ngốc, sao có thể quen biết Tưởng thiếu được."
Tưởng Thiếu lập tức khó chịu lườm ả một cái, "Cô mới là đồ ngốc."
Đàm ca nhà hắn, chính là đại thần tay không xé quỷ hút máu, chỗ nào giống đồ ngốc.
Đàm Tử Tình lập tức bị hắn làm cho tức giận đến không nhẹ.
Tiêu Trác Nhiên sắc mặt cũng không tốt lắm, rốt cuộc Tưởng Thiếu có ý gì, hắn đều ám chỉ đến mức này rồi, thế nhưng còn kiên trì......
Đúng lúc này, trên lầu Đàm Thu đã nghe được động tĩnh liền tự mình xuống dưới. Tưởng Thiếu vừa nhấc mắt liền thấy được người, chạy chậm lên rồi, "Đàm ca, em xem như tìm được anh, đi đi đi, đã hứa mời anh đi ăn cơm mà."
Mọi người: "......"
Tiêu Trác Nhiên choáng váng, chẳng lẽ Tưởng Thiếu không phải cố ý tới xem trò cười, mà thật sự tới tìm Đàm Thu.
Sao có thể?
Đàm Tử Tình đã tức điên rồi, "Cái gì mà Đàm ca, nó thật sự là một thằng ngu."
Chẳng phải là chỉ có mỗi gương mặt đẹp sao, tại sao một người hai người đều cố vây quanh làm gì.
Tưởng Thiếu lập tức quay đầu nhìn nàng, vào thời điểm này, thân là tiểu đệ muốn ôm đùi số một, sao có thể để người khác mắng Đàm ca.
Tưởng Thiếu cả giận nói: "Đã nói cô mới là đồ ngốc."
"Hơn nữa, một câu đồ ngu hai câu đồ ngốc, giống cái dạng gì, người ta phải gọi là trí lực chướng ngại. Còn có Đàm ca không có ngốc, mấy người mới là đồ ngốc."
Đàm Thu: "......"
Đàm Thu 'nhắc nhở ' hắn: "Tôi là đồ ngốc."
"Ồ." Tưởng Thiếu trở mặt so với lật sách còn nhanh, lập tức chân chó cười nói, "Đàm ca, ngài nói gì cũng đúng, vậy chúng ta đi ăn cơm sao."
Mọi người: "......"