Tôi là vợ chưa cưới của Hứa Ấu Diên.
.
"Cái gì, còn có chuyện như thế này..."
Thời Dã đang trên đường quay lại, Hứa Ấu Diên gọi điện thoại nói về chuyện Tiểu An muốn gen của cô để tạo người.
"Đúng vậy." Hứa Ấu Diên nói, "Còn tưởng rằng chuyện nữ nữ sinh con phải đợi thêm ít nhất mười năm nữa, không ngờ đã ở ngay trước mắt rồi."
"Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Đương nhiên là không đồng ý. Chưa cần nói đến chuyện sau khi ly hôn tôi và cô ấy không còn dính líu gì đến nhau nữa, chỉ nói về đứa bé, một đứa bé có gen của mình ở với vợ cũ, còn là sau khi kết hôn mới sinh ra, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng. Hơn nữa nước ngoài hợp pháp rồi, nước mình thì sao? Về mặt pháp luật tôi là gì của đứa bé kia? Tiểu An nói con là do cô ấy sinh, chắc chắn không liên quan gì đến tôi. Nhưng đó là một con người, không phải mèo chó, không phải sinh ra là nuôi được. Mèo chó cũng cần yêu thương, huống chi người còn có ý thức. Nếu sau này đứa bé tìm tôi thì phải làm sao? Đều là việc."
Thời Dã: "Thật là, Tiểu An này vẫn luôn như vậy, nghĩ gì liền làm nấy. Đầu óc thông minh, nhưng nhìn tổng thể thì yếu kém, chênh lệch với chị Điểu của chúng ta nhiều lắm."
"Đừng khen cái mông nữa, tôi đang rầu đây."
"Rầu cái gì? Không phải cậu từ chối rồi sao?"
"Tôi đã từ chối, nhưng cô ấy không phải người nào khác, là Tiểu An! Không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Còn nhớ chuyện cầu hôn hai mươi tư lần không...vốn dĩ tôi cũng không muốn hai mươi lăm tuổi còn trẻ như vậy đã kết hôn, nhưng không chịu nổi cô ấy lằng nhằng. Quên đi, cũng đừng nói người ta, cuối cùng vẫn là do tôi quyết định. Chỉ là tôi đau đầu với trình độ đeo bám dai dẳng của cô ấy, thật đáng sợ."
"Sau đó vẫn tìm cậu?"
"Còn hơn thế, tra hỏi đúng giờ, dụ dỗ đủ kiểu, lúc họp còn nhận được tin nhắn không ngừng. Tôi đã chặn số cô ấy hai lần, cô ấy vẫn có thể tìm được tôi. Tôi còn nghĩ có nên báo cảnh sát không."
"Chuyện này thật đau đầu. Vậy đi, để tôi tâm sự với tổng giám đốc Lộc? Dù sao chị Lộc và Tiểu An cũng là họ hàng xa, Tiểu An có thể sẽ nghe chị ấy khuyên. Cậu không tiện nói với chị Lộc thì tôi nói."
"Cảm ơn."
"Cậu khách sáo với tôi. Chờ tôi tìm chị Lộc rồi chúng ta bàn tiếp."
Sau khi Thời Dã cúp điện thoại, A Phù hỏi cô có chuyện gì nghiêm trọng như vậy.
Thời Dã nhìn hành khách xung quanh, nhỏ tiếng nói thầm vào tai A Phù.
A Phù sốc một lúc lâu, hỏi: "Bao...bao nhiêu tiền mới có thể làm?"
Thời Dã "chậc" một tiếng: "Đừng nghĩ nhiều như vậy được không, chắc chắn là rất đắt, không phải thứ dân thường như chúng ta có thể mua được."
Cô suy nghĩ một lát, không gọi cho Thương Lộc, mà gọi cho Thời Duyệt trước.
Đúng lúc Thời Duyệt đang mở tiệc ăn mừng cho nhóm dự án "Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy", uống hai ly rượu, chuẩn bị đến nhà ga.
"Sắp đến rồi phải không? Em đi đón chị và A Phù bây giờ đây." Thời Duyệt vừa nói vừa ngồi vào xe.
Thời Dã kể lại chuyện của Hứa Ấu Diên và Tiểu An, Thời Duyệt lắng nghe, hai hàng lông mày bắt đầu nhăn lại.
"Tiểu Duyệt, bình thường em nhiều mưu ma chước quỷ, lúc này em phải có biện pháp thật sự rồi." Thời Dã nói, "Em phải biết, con cái là chuyện rất tà tính, tuyệt đối không thể có. Một khi có, đây chính là cầu nối là ràng buộc, về sau Tiểu An có thể lợi dụng đứa bé lại gần chị Điểu bất cứ lúc nào. Em nghĩ xem có đúng không? Nếu Tiểu An không có ý đồ khác với chị Điểu, vì sao không muốn gen của người khác, lại khăng khăng muốn gen của chị Điểu? Nói chị Điểu có điểm cao nhất...đúng, chị Điểu rất xuất sắc, nhưng Tiểu An còn có thể quen biết thành viên của NAC, còn không thể tìm trứng của người xuất sắc hơn sao?"
Thời Duyệt không thích nghe câu này của Thời Dã: "Đương nhiên Hứa Ấu Diên là người xuất sắc nhất, chị không thể chỉ thấy chị ấy bây giờ đang ở đáy vực, em hoàn toàn không ngạc nhiên khi điểm của chị ấy cao nhất."
Thời Dã: "...chị nói gì với em em nói gì với chị đấy, nhầm vấn đề rồi. Ý chị là tuyệt đối không thể để hai người họ có con, nếu không sẽ có hậu họa vô tận! Em còn định cưới chị Điều về nhà nữa không?"
"Đương nhiên em biết không thể để vợ cũ thực hiện được ý đồ."
"Em có cách nào không?"
Thời Duyệt hết sức tự tin: "Có đấy."
Thời Dã: "Vậy còn đợi gì nữa, làm thịt đi!"
Thời Duyệt lại không xúc động như chị: "Nhưng mà, đây là việc riêng của Hứa Ấu Diên, chị ấy không nói trực tiếp với em, em nhúng tay vào, có phải không ổn lắm? Sợ chị ấy sẽ phản cảm."
Thời Dã: "Em gái ngoan quá chị có phải bị ngốc rồi không. Nói cho chị không phải cũng bằng nói với em rồi sao? Miệng chị to thế này."
Thời Duyệt bị chị chọc cười: "Được rồi, để em hỏi thử Hứa Ấu Diên sau. Còn nửa tiếng nữa sẽ đến nhà ga, tầm đấy hai chị cũng đến nơi đúng không?"
"Tầm đấy, này, em có cách gì, tiết lộ cho chị em một chút được không."
"Bây giờ không thể tiết lộ, sau này rồi nói. Đúng rồi, chị, chị và A Phù muốn có con không?"
"Hả? Hỏi chuyện này làm gì?"
"Em chợt nhớ ra em quen người phụ trách dự án NAC này, là người hướng dẫn của em thời đại học, từng đo điểm trong hệ thống tính điểm của NAC, 91 điểm, còn cao hơn Hứa Ấu Diên --- đương nhiên, cô hướng dẫn cũng hơn Hứa Ấu Diên vài tuổi, đến khi Hứa Ấu Diên bằng tuổi của cô ấy không chừng sẽ vượt qua."
"Được rồi được rồi được rồi, biết chị Điểu của em giỏi rồi."
Thời Duyệt cười, nói tiếp: "Dự án NAC này có vẻ rất đáng tin, chỉ là em đã không theo dõi một thời gian, không nói thì suýt nữa đã quên rồi. Nếu chị muốn đặt chỗ, em sẽ liên hệ thử xem có thể giúp chị xếp hàng sớm được không? Đừng để đến sau khi công khai mới nghĩ, xếp hàng phải đợi hơn mười năm."
"Nhưng NAC này ghê gớm như vậy, dù là người hướng dẫn của em, cũng có thể tùy tiện để chỗ cho em sao?"
"Có thể, trước kia bố cô ấy gặp vấn đề với cánh tay robot trong một cuộc phẫu thuật quan trọng, ở hiện trường không có chuyên gia sửa chữa, suýt nữa mất mạng. Nếu không nhờ em đến gặp cô ấy đúng lúc rồi giúp sửa lại cánh tay robot, có lẽ bố cô ấy đã không còn. Cô ấy vẫn luôn ghi nhớ ân tình của em, sau đó em trốn học gì gì đó cô ấy đều mở một mắt nhắm một mắt."
"...Tiểu Duyệt, em nói nghiêm túc à?"
"Rất nghiêm túc đấy."
"Em nói cho chị em biết rốt cuộc thân phận thật của em là gì đi, Wonder Woman?"
Thời Duyệt không chịu nổi chị gái kém thông minh, cúp điện thoại trước.
Thời Duyệt suy nghĩ, cho dù chị mình có lớn miệng hơn, Hứa Ấu Diên cũng hiểu tính cách của bạn thân từ nhỏ, nếu chị chưa nói trực tiếp với mình nhưng mình đã xen vào, cảm giác rất không ổn.
Không bằng tổ chức một bữa tối, gọi mấy người Thương Lộc đến, để chị Thời Dã kéo Thương Lộc thử trấn vợ cũ, nếu Thương Lộc khó xử, lúc đó cô ra trận cũng không muộn. Có mặt ở đấy, cũng có thể tự nhiên xen vào nói.
Đón Thời Dã và A Phù, trình bày ý tưởng của mình với chị gái trên đường về nhà, Thời Dã cảm thấy rất tốt:
"Được, vậy gọi mọi người đi ăn một bữa cùng nhau, nhiều người còn có thể nghĩ nhiều cách. Chị hỏi thử chị Điểu, nếu cậu ấy đồng ý thì tổ chức một bữa, nếu không muốn thì chỉ có em chị và chị Điểu Thương Lộc, được không?"
"Được. Chị muốn ăn gì, để em đặt."
Thời Dã nói mình thế nào cũng được, em quyết định.
Thời Duyệt cười: "Chị em ruột còn khách sáo với em. A Phù, chị không có việc gì thì đi cùng được không? Ở quảng trường Bao La có một izakaya kiểu Nhật, có phòng riêng, đồ ăn cũng ngon, mở đến muộn, muốn ở đến mấy giờ cũng được, thế nào?"
Thời Dã vừa lăn vừa bò lập tức hỏi Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên nghe xong cũng biết là ý tưởng từ cái đầu nhỏ của Thời Duyệt: "Được rồi, gọi mọi người đi, đều là các chị em lâu năm hiểu nhau, xem như buổi tụ họp đầu tiên của năm 2036, tôi mời."
Thời Dã đang định đáp, Thời Duyệt đã ghé vào nói: "Đừng nhiễu, lần này em tổ chức, em mời."
Hứa Ấu Diên: "Cũng là vì chuyện của chị, em mời là thế nào...đừng lo, nhớ không, bao lì xì lớn em gửi hôm Tết, đúng lúc dùng để mời mọi người. Em ngoan ngoãn ở đấy đi, không cho tốn kém nữa."
"Ừa." Thời Duyệt lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hôm sau là cuối tuần đầu tiên của năm mới, là khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố, quảng trường Bao La tấp nập người qua lại, từ mua sắm đến ăn uống, tất cả những cửa hàng hấp dẫn nhất đều chật kín.
Nhưng bà chủ izakaya vẫn đặc biệt để lại một gian phòng lớn nhất cho Thời Duyệt.
Hôm nay Thời Duyệt lặng lẽ đến, bảy rưỡi xuống nhà, đi bộ đến izakaya Kagura, Thời Dã A Phù và Hứa Ấu Diên cũng vừa đến phòng riêng, bà chủ mặc kimono ngồi một bên trò chuyện cùng các chị.
"Các chị kia vẫn chưa đến sao?" Thời Duyệt cởϊ áσ khoác treo lên tường.
"Khụ!" Đang nói liền có người bước vào, trên tay cầm một cái khay, trên khay là đủ loại xiên nướng và rượu.
Ban đầu Thời Duyệt còn tưởng là nhân viên phục vụ, nhìn lại, đây không phải Giang Uẩn sao...
"Gì thế này?" Hứa Ấu Diên và Thời Dã cũng rất khó hiểu, "Cậu đến đây làm thuê?"
"Ừ...xem như vậy đi." Giang Uẩn len lén nhìn bà chủ, đặt khay xuống, "Này, thực đơn. Muốn ăn gì gọi tùy thích, hôm nay tôi mời."
"Có chuyện gì vui à? Thấy cậu tươi như vậy còn mời người ta, lẽ nào..."
"Ăn xiên của cậu, uống rượu của cậu đi, nói linh tinh gì đấy." Giang Uẩn lập tức xếp đồ ăn trước mặt mấy người Hứa Ấu Diên.
Chặn được miệng của các bạn nhưng không thể chặn được ánh mắt đê tiện của các bạn.
Bà chủ híp mắt cười đứng dậy: "Các em nói chuyện, chị ra ngoài xem những vị khách khác."
"Vâng!"
Bà chủ ra ngoài vừa lúc đi qua sau lưng Giang Uẩn, ngón tay thon dài lướt từ vai đến sau cổ Giang Uẩn, quyến luyến trong giây lát, mới không nỡ rời đi.
Mọi người đều nhìn thấy hành động của bà chủ, ngay cả A Can và Trần Thúc vừa vào cũng nhìn thấy cảnh này.
Cửa phòng vừa đóng lại, mọi người dồn dập nhìn về phía Giang Uẩn.
Giang Uẩn đón nhận những ánh mắt tò mò lẫn hóng hớt hào phóng từ các chị em, từ tốn cài tóc lên, uống một hớp rượu.
Khi đặt lại ly rượu yên ổn trên mặt bàn, cô nhìn lên trần nhà thở dài: "Phụ nữ bốn mươi như hổ, tôi nghe truyền thuyết này nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được tự mình chứng kiến."
Một loạt tiếng ồn ào điên cuồng truyền đến từ phòng riêng, bà chủ quay đầu nhìn, mỉm cười, nói với nhân viên cửa hàng vừa đi qua: "Mang thêm hai phần bò Wagyu nướng vào."
"Vâng!"
Giang Uẩn bị hóng chuyện nhiệt tình, hỏi cô ấy bắt đầu với bà chủ khi nào, có chuyện gì với Tiểu Tiêu kia sau đó...
"Tôi thật sự không chịu nổi Tiểu Tiêu, cũng đã đề nghị chia tay nhiều lần, chia chia hợp hợp đến tan nát." Giang Uẩn uống rượu cảm thán, "Hầy, lúc đó không nên bị ma quỷ ám ảnh, thấy Thời Duyệt vừa trẻ vừa đẹp như vậy, lại nhiệt tình với chị Điểu, không kìm được cũng muốn tìm một bạn gái nhỏ thử xem. Nhưng mà, vận may của tôi luôn rất kém, kêu gào muốn tìm bạn nhỏ, lại không tìm được người tốt, đau cả đầu. Các cậu cũng đều được chứng kiến Tiểu Tiêu kia rồi, chỉ có hai chữ - phiền phức."
"Mỗi lần cô ta lên cơn tôi đều nói chia tay, chia mấy trăm lần cũng không chia xong, vì cô ta sẽ quay lại năn nỉ ỉ ôi xin lỗi tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa, đảm bảo về sau sẽ tuyệt đối không dám nữa. Kết quả thì sao, mỗi một lần đều tồi tệ hơn lần trước. Con bà nó đấy chính là bạo lực gia đình ok!"
"Sau đó thì sao? Hai cậu chia tay thế nào?" Có Thời Dã cầm đầu, mọi người vừa ăn uống vừa nghe cô ấy nói chuyện, thoải mái.
"Vẫn là chị Huệ ra trận, dùng hành động quyết liệt mới đuổi được cô ta đi."
"Chị Huệ?"
Thời Duyệt xen vào: "Chính là bà chủ..." Nói rồi chỉ chỉ về phía cánh cửa nơi bà chủ vừa rời đi.
"Ố ồ! Hành động gì? Quyết liệt đến mức nào! Nhanh nhanh nhanh!"
Hứa Ấu Diên lắng nghe Giang Uẩn kể lại chuyện của cô ấy và chị Huệ, trong đầu vô thức vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh, là vũ trụ thuộc về Giang Uẩn và chị Huệ.
Khi vũ trụ của cô đang không ngừng nổ bừng cho ra những nguyên tố mới, vũ trụ của Giang Uẩn cũng thay đổi màu sắc mới, trở nên rực rỡ.
"Vì thế lần này tôi đã thật sự quyết tâm, dù cô ta tự vẫn hay gϊếŧ người, tôi tuyệt đối sẽ không đáp lại cô ta. Nhưng dù sao vẫn còn tình cảm nhiều ngày ở bên nhau như vậy, chia tay luôn luôn khổ sở." Giang Uẩn nói, "Nghĩ đến mớ hỗn độn tôi gặp phải những năm qua, công việc và cuộc sống không như ý đủ kiểu, ngồi bên bờ công viên Giang Nam có phần không chịu nổi, tôi liền..."
"Nhảy sông tự vẫn?"
Giang Uẩn tức giận trừng mắt: "Khóc!"
"À..."
"Lần đấy phát hiện đồ khốn Ngô Trác bắt cá hai tay tôi cũng không khóc, nhưng ngày đó thật sự không thể chịu nổi, cảm thấy chán đời, hơn ba mươi chẳng làm nên trò trống gì, càng nghĩ càng khổ. Vốn định khóc thầm một mình, không ngờ vậy mà lại có người đưa khăn giấy cho tôi..."
"Chị Huệ xuất hiện!"
"Đúng, chính là chị Huệ." Giờ đây nhớ lại, Giang Uẩn vẫn cảm thấy vui sướng, "Chị Huệ rất tốt, mời tôi ăn cơm uống rượu không nói, còn nghe tôi kể khổ mãi cho đến nửa đêm."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, hề hề..." Giang Uẩn cầm ly rượu, nghĩ đến điều gì đó tuyệt đẹp, co vai lại như một thiếu nữ.
"Nhìn cậu suиɠ sướиɠ kìa! Thảo nào hôm nay tươi như vậy, gần bằng chị Điểu hồi trước rồi."
Hứa Ấu Diên đột nhiên bị nêu tên: "Đang nói về A Uẩn cơ mà, lôi tôi vào làm gì."
"Giống như chúng tôi nghĩ đúng không? A Uẩn, thành thật khai báo nhanh!"
Giang Uẩn ấp a ấp úng, Thời Dã hỏi thẳng: "Lên?"
"Chậc, thô thiển!" Giang Uẩn lườm Thời Dã một cái, rồi nói, "Lên."
"Giả vờ đứng đắn cái gì! Ai trên ai!"
Chủ đề dần trở nên người lớn hơn, mà trong chủ đề người lớn lần này lại có chút khác biệt nho nhỏ kỳ diệu.
Bao lâu nay, các cô vẫn luôn dùng thân phận thế hệ trước hoặc ngang hàng để cằn nhằn về người trẻ tuổi, cằn nhằn về xã hội. Mà khi nhắc đến chị Huệ, các cô lại như những thiếu nữ nhỏ tuổi tò mò.
Các cô đều đã trải qua cuộc sống của tuổi mười mấy rồi đôi mươi, nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ được mấy đứa nhóc con đang nghĩ gì, nên không thắc mắc.
Nhưng chị Huệ đã bốn mươi tư.
Tuổi ngoài bốn mươi, là khu vực các cô vẫn chưa đặt chân đến, chuyện về chị Huệ đã khơi dậy lòng tò mò đã lâu không bị kích hoạt của các cô.
Vây hỏi đến cuối cùng, Giang Uẩn chỉ nói chị Huệ hôn mình nồng nhiệt trước mặt Tiểu Tiêu, nói hai người đã làm, kỹ thuật đè bẹp Tiểu Tiêu ở mọi mặt, lập tức khiến Tiểu Tiêu tức giận chạy đi như điên, nhưng không chịu tiết lộ chi tiết về vấn đề kỹ thuật.
"Chúng tôi cũng không muốn biết chi tiết!" Trần Thúc nói, "Ai muốn biết chi tiết chứ, chúng tôi chỉ muốn biết khác biệt ở chỗ nào? Hử? Tự cậu nói đi, phụ nữ bốn mươi như hổ, mạnh bao nhiêu?"
Thời Dã xếp lại những xiên nướng đã ăn xong vào cùng một chỗ: "Nói đi, một đêm mấy lần, đủ không?"
Giang Uẩn nhìn Thời Dã đưa hai cái xiên đến, cười lạnh, cầm tất cả mười xiên còn lại trong tay.
"Wow?!" Mọi người bị sốc.
Giang Uẩn dừng lại trong giây lát, lấy ra hai xiên từ bên trong.
Bốn lần!
Lại lấy thêm hai xiên!
Sáu lần?!
Sáu cái xiên xếp cạnh nhau, các chị em một tháng còn chưa chắc có một xiên vẫn chưa thể tỉnh lại từ cơn sốc, nhìn đống xiên bằng ánh mắt cực kì hâm mộ:
"Cậu chắc chứ?"
Cuối cùng Giang Uẩn lại rút một xiên nữa, khẽ lắc lư trước mắt, cười đắc ý, rồi xếp lên.
Bảy lần...
Bảy lần?!
Thời Dã nhìn A Phù, A Can nhìn Trần Thúc bằng ánh mắt giống hệt nhau, dường như đang lên án: Cậu xem người ta đi!
Hứa Ấu Diên vô thức muốn nhìn Thời Duyệt, ánh mắt mới đi được nửa đường liền nhận ra không đúng, lập tức chuyển về.
Thời Duyệt chờ đón ánh mắt của Hứa Ấu Diên nhưng lại rơi vào không khí: "?"
"Bảy lần là rất nhiều sao?" Thời Duyệt trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hứa Ấu Diên, thì thầm hỏi chị.
"Em hỏi ai đấy, hỏi chị làm gì, sao chị biết được." Hứa Ấu Diên hỏi gì cũng không biết.
"Thấy các chị ai cũng hâm mộ như đói như khát, còn tưởng nhiều lắm." Thời Duyệt nói, "Em có thể làm nhiều hơn."
Hứa Ấu Diên thật sự không thể mặc kệ cô bé ngốc chưa trải đời thực này, chuyện có gì hay mà ganh đua so sánh? Hứa Ấu Diên khẽ lẩm bẩm:
"Vậy cũng phải xem chị có chịu được không chứ..."
Thời Duyệt: "Chị nói gì ấy?"
Giang Uẩn suиɠ sướиɠ, vừa nói "chuyện riêng tư nói quá nhiều không tốt", vừa kể "chị Huệ luôn bắt đầu một ngày mới bằng hai tiếng tập thể dục, không phải là người mấy con gà con các cậu có thể so bằng" "không hổ là chị lớn, kiến thức vụn vặt gì cũng biết, làm thế nào để dễ chịu làm thế nào để lên, cực kì chịu chơi"...
Đến nỗi mọi người đều nóng lòng muốn kéo chị Huệ đến giảng bài trực tiếp.
Nghe Giang Uẩn tán nhảm gần xong, Thương Lộc cũng đến.
Còn chưa thấy người vào phòng đã nghe thấy tiếng của cô ấy: "...em có thể bình tĩnh lại một chút được không? Bao nhiêu tuổi cũng phải dựa vào nghị lực để làm việc. Được rồi được rồi, chờ em trở lại từ Berlin rồi nói, chị có việc, cúp máy đây. Ha, đã lâu không gặp các em gái."
Thương Lộc vào phòng riêng cất tiếng chào hỏi có chút ủ rũ, khi ngồi xuống liền nhìn thấy mấy khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng, bầu không khí cực nóng.
Thương Lộc tự rót một chén trà cho mình: "Có chuyện gì vui? Nói cho chị Lộc của các cô vui cùng nào."
Giang Uẩn không có ý định tiếp tục nói về chị Huệ, không biết vì sao cô vẫn hơi sợ Thương Lộc, hơn nữa buổi tụ họp hôm nay là để nói về chuyện của Ấu Diên:
"Không phải vì có đồ ăn thức uống ngon đây ạ, hơn nữa là buổi tụ họp đầu tiên của năm 2036, đương nhiên phải sôi nổi rồi. Hơn nữa hình như chị Điểu của chúng ta có chút chuyện."
"Trước chị có nghe nói Tiểu An về nước, còn về rất vội, chị còn nghĩ có khi nào em ấy tìm em." Thương Lộc nhìn Hứa Ấu Diên hỏi, "Là em ấy thật?"
Hứa Ấu Diên kể lại dự án của NAC Tiểu An nói, Thương Lộc thở dài:
"Hồi đó Tiểu An đã cảm thấy em là người có tiềm năng, trước khi hai đứa yêu nhau em ấy đã có những đối tượng hẹn hò khác, nhưng sau khi so sánh vẫn cảm thấy em là người phù hợp nhất, có tố chất tổng thể cao nhất. Sau đó Tái Tạo Vũ Trụ ra mắt, thay đổi toàn bộ lịch sử game, chứng minh rằng em ấy rất có mắt nhìn. Hiện giờ trở về tìm em, thật ra cũng hợp lý. Nhưng..." Thương Lộc nói, "Chắc chắn em cũng không thể đồng ý với em ấy, ai biết được sau khi có con sẽ xảy ra chuyện gì. Chị có thể khuyên nhủ, nhưng em cũng hiểu em ấy hơn chị, Tiểu An à, nói dễ nghe thì là người kiên trì, nói khó nghe thì chính là ngang bướng. Tám trăm con trâu cũng không thể kéo lại, chỉ dựa vào nói miệng thì hơi khó."
Thương Lộc nhìn mọi người: "Các em có ý tưởng gì không?"
Khi mọi người tỏ ra suy ngẫm, Thời Duyệt phải lên sân khấu, cô chỉ đợi giờ phút này.
Thời Duyệt nói: "Em có cách, không biết Ấu Diên nghĩ thế nào."
Từ đầu đến giờ Hứa Ấu Diên vẫn luôn lén quan sát Thời Duyệt, tự hỏi liệu Thời Duyệt có không vui khi nhắc đến "vợ cũ".
Thời Duyệt nhìn sang Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên liền nhân cơ hội đáp: "Em nói đi."
Thời Duyệt cứ thế nói một tràng, đại ý là vợ cũ cũng không cần gen của Hứa Ấu Diên, chỉ muốn gen ưu tú. Nếu có thể tìm được người phù hợp với cô ấy hơn Hứa Ấu Diên, vấn đề này liền dễ giải quyết.
Lời này nếu đến từ một đứa trẻ khác, mọi người sẽ chỉ thấy đây là nói bừa. Nhưng người đang nói là Thời Duyệt, là Tiểu Thời Duyệt bí ẩn đã đánh lùi đối tượng hẹn hò của chị Điểu vào nửa năm đầu, phát bao lì xì cực lớn vào nửa năm sau. Dựa vào những hành động của em trước đây, năm tới sẽ lại có một tiết mục đấu trí với vợ cũ, rất hợp với hình tượng của em.
"Em có ứng cử viên thích hợp sao?" Thương Lộc nói, "Thật ra chị phải thừa nhận Tiểu An nói đúng, chị Điểu của chúng ta có lẽ vẫn còn chút khuyết điểm, chẳng ai hoàn hảo cả. Nhưng xét từ sức sáng tạo, khả năng tập trung và năng lực trí tuệ tổng thể, hẳn là không ai trong phạm vi các mối quan hệ của Tiểu An có thể vượt qua. Khỏi cần nói, chỉ riêng năng lực sáng tạo hạng nhất đã đủ để đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi. Trước kia tất cả chi tiết trong Tái Tạo Vũ Trụ đều do em ấy hoàn thành một mình, chỉ riêng chuyện này, trong đế chế game hiện giờ càng có ít người có thể vượt qua em ấy. Nếu so sánh về những lĩnh vực khác, nhất định cũng là nhân tài hàng đầu. Thời Duyệt, người em muốn đề cử là ai, chị rất muốn biết."
"Người phụ trách dự án NAC." Thời Duyệt nói, "Là người hướng dẫn cho em ở đại học."
Thời Dã: "Chính là người hướng dẫn có bố được em cứu?"
"Vâng." Thời Duyệt nói, "Thật ra cô ấy vẫn luôn canh cánh về chủ nghĩa độc thân, để tránh cho bản thân có ngày hối hận, mấy năm trước cô ấy đã đông lạnh trứng. Cũng không phải cô ấy muốn có con, thực tế là cô ấy hơi ghét trẻ con. Nhưng cô ấy lại cảm thấy gen của mình vượt trội như vậy, không nên biến mất, cũng là để chuẩn bị cho dự án NAC. Cô ấy sẽ không tùy tiện cho mượn trứng, nhưng nếu em xin, sẽ không có vấn đề gì."
Thương Lộc rất nhạy bén: "Nghe ý của em, có vẻ em và cô ấy đã từng thảo luận về vấn đề trứng."
Thời Duyệt nói: "Khi em tốt nghiệp, cô ấy đã thật sự mời em tham gia dự án NAC, kết hợp với trứng của cô ấy, nhất định sẽ nuôi dưỡng được một thiên tài. Em cảm thấy phải có con cùng người mình thích mới đúng, nên từ chối. Nhưng hình như cô ấy tìm kiếm không ít ứng cử viên, muốn gen tốt hơn của mình được truyền cho các thế hệ tương lai."
Thương Lộc thoáng xao động trước lời em nói, chủ động lắng nghe chi tiết hơn về nội dung của dự án NAC.
Một nhóm chị đẹp đều cảm thấy vô cùng hứng thú, Thời Duyệt liền phổ cập kiến thức cho các chị.
"Nếu các chị quan tâm, em có thể hỏi thử người hướng dẫn của em. Chậm nhất tuần sau, các chị đợi em trả lời."
"Được!"
Không chỉ Thời Dã và A Phù, vợ vợ sống trong bãi nước đọng A Can và Trần Thúc đều nhìn thoáng qua nhau bằng ánh mắt sâu xa, bên trong là cảm xúc nồng nhiệt một lần nữa bùng cháy.
"Cho em phương thức liên lạc của Tiểu An."
Chờ đến khi mọi người bắt đầu uống rượu nói về chuyện khác, Thời Duyệt bưng ly rượu đến gần Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên lấy ly rượu của em đặt xuống: "Em muốn gặp cô ấy trực tiếp?"
"Đương nhiên, chuyện này nhất định phải là em nói trực tiếp với cô ấy."
"Nhưng mà..."
Thời Duyệt hiểu Hứa Ấu Diên lo lắng điều gì.
"Yên tâm, em sẽ không nói lung tung em là bạn gái của chị các kiểu. Em chỉ không muốn chị lại dây dưa gì cùng cô ấy, gặp nhau cũng khó chịu." Thời Duyệt vỗ vỗ mu bàn tay Hứa Ấu Diên, "Em biết chị cũng không muốn gặp cô ấy, giao chuyện này cho em, được không? Nhất định sẽ giúp chị xua tan mọi nỗi lo về sau, tặng kèm bảo hành trọn đời."
Thời Duyệt véo véo má Hứa Ấu Diên, lần này hiếm khi Hứa Ấu Diên không né tránh, ngoan ngoãn để em véo, mím môi nói:
"Chị muốn ở gần khi hai người gặp nhau."
"Sợ ai ăn ai đấy."
Đương nhiên Thời Duyệt biết Hứa Ấu Diên sợ Tiểu An sẽ giở thói ngang ngược, nhưng Thời Duyệt không hề sợ chút nào.
Dù sao, người giở thói ngang ngược chỉ có thể là cô.
**
Ba ngày sau, một quán cà phê ở công viên Giang Nam.
Thời Duyệt ngồi trong xe, đọc lại từ đầu đến cuối tư liệu do A Thấu bắt tay cùng Alpha Mạnh Nhất Quả Đất đào giúp mình, sau đó xuống xe, đi vào quán cà phê
Lúc này Hứa Ấu Diên và Tiểu An đều ở trong quán, có điều Tiểu An không biết người đến gặp mình là người khác, chỉ thấp thỏm đợi Hứa Ấu Diên.
"Xin chào." Đeo kính râm, mặc một bộ Âu phục đen già dặn, Thời Duyệt ngồi xuống đối diện Tiểu An, không cười, tiếng chào hỏi cũng rất lạnh lùng.
"Cô là..." Tiểu An khó hiểu hỏi.
Đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, Thời Duyệt nói: "Tôi là vợ chưa cưới của Hứa Ấu Diên."
"Phụt!" Hứa Ấu Diên suýt nữa phun ra ngoài.
Không nói lung tung là bạn gái, nói thẳng là vợ chưa cưới ---
Đúng là phong cách của Thời Duyệt.